Sinh mệnh vừa mới tới thế giới này thật sự quá mong manh, Du Khinh Hàn lần đầu tiên tắm rửa cho bé, bế cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ động tác của mình quá mạnh sẽ làm em bé bị thương. Tắm cho em bé xong, khắp người Du Khinh Hàn ướt dầm dề, giống như cô cũng vừa mới ngâm mình trong nước.
Trẻ con không biết nói chuyện, chỉ có thể dùng tiếng khóc để biểu đạt hết mọi cảm xúc của mình đối với thế giới, đói bụng khóc, mệt khóc, tè dầm cũng khóc, Tiêu Đồng ngủ không say, chỉ cần nửa đêm em bé rục rịch là đã tỉnh, hâm sữa, thay tã, ôm em bé đi tới đi lui trong phòng trẻ, mãi đến khi dỗ bé ngủ mới thôi.
Nàng dỗ bé ngủ, Du Khinh Hàn ở bên cạnh nhìn nàng, để không quấy rầy giấc ngủ của đứa bé, trong phòng trẻ con nửa đêm chỉ để một chiếc đèn, ánh sáng mềm mại hắt vào người Tiêu Đồng, Du Khinh Hàn nhìn như si mê.
Tự đáy lòng Du Khinh Hàn rất biết ơn sự xuất hiện của đứa trẻ này, bởi vì sinh mệnh nhỏ bé này, sự kháng cự của Tiêu Đồng đối với Du Khinh Hàn dịu đi không ít, hai người họ cùng nhau chăm sóc sinh mệnh yếu ớt, thật giống như đang chăm con của chính họ.
Phòng em bé là hai phòng liền kề nhau, em bé ngủ buồng trong, Tiêu Đồng cùng Du Khinh Hàn ngủ bên ngoài, trong miệng Tiêu Đồng ngâm nga một bài hát ru không lời để dỗ em bé ngủ, sau đó hai người lặng lẽ ra ngoài.
Cả hai đều không lên tiếng, bầu không khí hơi ngượng ngùng, Tiêu Đồng bò lên giường của mình, cởi áo khoác, quay lưng lại với Du Khinh Hàn rúc vào chăn ngủ, Du Khinh Hàn ngồi xếp bằng trên giường đối diện, đột nhiên không đầu không đuôi nói một câu: "Chắc chắn sau này em sẽ là một người mẹ tốt."
Lưng Tiêu Đồng chợt cứng đờ, sau đó cười nhạo, "Ai nói phụ nữ thì nhất định phải làm mẹ."
"Em không muốn có một đứa con của chính mình sao?" Du Khinh Hàn nói, "Rất thích nha, nho nhỏ, mềm mại, hoàn toàn dựa dẫm vào em, lớn lên một chút, sẽ bắt đầu tập đi, em mở rộng vòng tay, nó sẽ loạng choạng nhào vào lòng em..."
Trí tưởng tượng của Du Khinh Hàn rất tốt, nhưng Tiêu Đồng vẫn thờ ơ không động lòng, "Quên đi, tôi không thích trẻ con."
Nhưng mấy ngày nay Tiêu Đồng chăm sóc đứa bé này, rõ ràng là để tâm hơn bất kỳ ai.
Tiêu Đồng không nói dối, quả thực nàng không thích trẻ con, cái gì cũng không hiểu, chỉ biết khóc, lại yếu ớt như vậy, chỉ một sơ sẩy thôi cũng nguy hiểm đến tính mạng. Quan trọng nhất là, mỗi đứa trẻ chào đời đều là một tờ giấy trắng, nhưng chúng sẽ lớn lên, hầu hết sẽ trở thành người ngay thẳng, lương thiện, nhưng vẫn có một phần trở thành quỷ dữ.
Mỗi đữa trẻ đều mỏng manh như nhau, thậm chí không có cách nào để phân biệt ai sẽ trở thành ác quỷ trong những tháng năm dài đằng đẵng này, đây là điều đáng sợ nhất.
Tiêu Đồng đã sống một cuộc đời thất bại, hiện tại nàng không có tự tin sẽ dạy dỗ một đứa trẻ ngây thơ thành một người tốt đẹp, đã như vậy, không có con vẫn tốt hơn.
Phần lớn thời gian của đứa bé đều có Tiêu Đồng và Du Khinh Hàn chăm sóc, mỗi ngày chỉ cần thức dậy hai, ba tiếng là bị đưa đến phòng Mạc Tịch Nguyên để bồi dưỡng tình cảm với chị. Trong thời gian ở cữ, Mạc Tịch Nguyên không cần phải sớm đi tối về chăm con, cũng không có gì lo lắng, ăn ngon, ngủ ngon, vết mổ cũng dần lành lại, sức khoẻ khôi phục nhanh hơn sản phụ bình thường khá nhiều, sắc mặt hồng hào, nhìn còn khoẻ mạnh hơn lúc chưa sinh.
Sau khi Mạc Tịch Nguyên khoẻ lên, chị chủ động tiếp nhận nhiệm vụ chăm con từ Tiêu Đồng và Du Khinh Hàn, bị hai người họ không hẹn mà cùng nhau nghi vấn, "Chị được không vậy?"
"Có cái gì mà không được." Mạc Tịch Nguyên tràn đầy tự tin, "Nó là con gái chị, cũng không phải tiểu quỷ."
"Con gái này của chị, so với tiểu quỷ còn ầm ĩ hơn."
Mạc Tịch Nguyên vờ tức giận, "Du Khinh Hàn, có người nói cháu mình như em hả?"
Mạc Tịch Nguyên cho rằng Tiêu Đồng sẽ đứng về phía mình, nhưng sự thật làm người khiếp sợ, trong việc này Tiêu Đồng duy trì sự nhất trí cao độ với Du Khinh Hàn, thậm chí còn gật gù biểu thị tán thành cô.
"..." Mạc Tịch Nguyên nghĩ, con gái mình có thể ghê gớm thế nào chứ, lại có thể khiến cô út và dì út đứng chung một chiến tuyến, thực sự là... Tuổi tuy nhỏ, nhưng không thể khinh thường.
Sau khi Mạc Tịch Nguyên thật sự nhận lãnh trách nhiệm, mới biết "Ầm ĩ" trong miệng Du Khinh Hàn có ý tứ gì.
Ban ngày ngủ không dậy, ban đêm lại không ngủ, cách một giờ khóc một lần, bé khóc thì vừa phải cho bú sữa, thay tã, dỗ dành mới ngủ được, một lần dỗ ít nhất cũng nửa tiếng, dỗ xong đầu vừa chạm gối thì lại bắt đầu nghe tiếng khóc, một vòng tuần hoàn lặp lại. Chỉ có một buổi tối, Mạc Tịch Nguyên sắp bị suy nhược thần kinh rồi.
Du Khinh Minh muốn giúp Mạc Tịch Nguyên, nhưng chị đã vội chạy tới giành chỗ với Tiêu Đồng và Du Khinh Hàn, nhất định phải là mình chăm sóc em bé, lần đầu tiên chị thay tã cho bé nên tay chân vụng về, hai vú em đứng cạnh nhìn mà sầu lo, nhiều lần định ôm về để thay, lại bị Du Khinh Minh đứng bên cạnh trừng mắt, cuối cùng đành trốn vào nhà bếp nhỏ hâm sữa, mắt không thấy tâm không phiền.
Bé con à, chỉ trách con số khổ, ai bảo có một người mẹ không chịu thua ai cùng một người cha ủng hộ vợ vô điều kiện như vậy...
Hôm sau, Mạc Tịch Nguyên mang theo hai vành mắt thâm quầng xuống lầu ăn cơm, đụng phải sự chế giễu của Tiêu Đồng và Du Khinh Hàn.
Du Khinh Hàn cầm một miếng bánh mì chậm rãi cắn, đắc ý nói: "Thế nào, em nói không sai chứ."
Mạc Tịch Nguyên buồn ngủ không có sức nói chuyện, nằm nhoài trên bàn vung vung tay, định tranh thủ ngủ thêm một lát. Chị đã từng vì công việc mà liên tục ba ngày không ngủ, sau đó vẫn có tinh thần đi đàm phán cùng khách hàng, nhưng chỉ chăm con một buổi tối thôi đã cảm thấy mình sắp lìa đời.
Mạc Tịch Nguyên nói: "Đứa bé này, thực sự còn đáng ghét hơn khách hàng đáng ghét nhất nữa."
"Đáng ghét cũng không có cách nào." Du Khinh Hàn cười trên sự đau khổ của người khác, "Con do chị sinh ra, hối hận cũng vô ích thôi, chẳng lẽ còn có thể nhét lại vào bụng chị?"
"Đúng vậy đó chị, nhìn thoáng chút." Tiêu Đồng ở một bên phụ hoạ, "Sinh con là chịu khổ, ai bảo chị không nghe ông bà khuyên bảo mà nhất quyết phải sinh, không nói những cái khác, vết mổ trên bụng chị chắc chắn sẽ để lại sẹo đi theo chị cả đời, mỗi ngày tắm rửa xong nhìn vào gương, đều có thể thấy được một vết xấu xí..."
Tiêu Đồng đột nhiên không nói nữa, nàng cảm giác sau gáy mình có một cơn gió lạnh, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Du Khinh Minh đang đứng sau lưng, lạnh như băng nhìn nàng, ánh mắt đó, khí thế đó...
Đương nhiên Du Khinh Minh không dám tỏ thái độ mạnh mẽ với người dì này của con mình, trong lòng Mạc Tịch Nguyên, chỉ sợ địa vị của Tiêu Đồng cao hơn nhiều so với anh, thế là anh đành phải quay đầu chuyên chú mà trừng mắt với người đang tập trung bôi mứt lên bánh mì Du Khinh Hàn, "Ăn sáng thôi mà sao lại chậm rì rì vậy? Thực sự là càng lớn càng không tiến bộ!"
Du Khinh Hàn: "?"
Mạc Tịch Nguyên cũng phụ hoạ theo chồng mình, "Đúng vậy, càng lớn càng không tiến bộ."
Du Khinh Hàn: "???"
Cô đưa ánh mắt cầu viện về phía Tiêu Đồng, nhưng Tiêu Đồng lại đang cẩn thận, tỉ mỉ, nghiêm túc uống sữa tươi, căn bản không để ý đến cô.
Hơn ba mươi năm trong cuộc đời Du Khinh Hàn, lần đầu tiên cô cảm thấy có lẽ mình được nhặt ở ngoài về.
...
Trong lòng Tiêu Đồng vẫn nhớ đến tiệm nhỏ của mình, đợi cơ thể Mạc Tịch Nguyên hoàn toàn bình phục, liền nói lời từ biệt, quay về Thượng Dung.
Du Khinh Hàn rời đi muộn hơn vài ngày so với Tiêu Đồng, cô cẩn thận bàn giao lại thói quen sinh hoạt của em bé với bảo mẫu, lại viết một bản ghi nhớ dài ba trang giấy, sau đó mới lưu luyến không rời giao em bé vào tay bảo mẫu.
Tiêu Đồng ở Giang Vũ hơn một năm, trong khoảng thời gian đó chỉ về Thượng Dung vài lần.
Trong một năm nay Trần Hồi tiến bộ không ít, đã có thể tự xử lý công việc, cũng có thể độc lập tiếp nhận mấy đơn đặt hàng may đo. Cô là học trò một tay Tiêu Đồng dạy dỗ, kiến thức cơ bản vững chắc, ngộ tính lại cao, dựa theo ý tưởng của mình cô thiết kế thêm một số chi tiết phá cách trên mẫu sườn xám cơ bản, tạo được phản hồi rất tốt nên lại nhận được thêm không ít đơn hàng mới. Tiêu Đồng thấy cô có năng khiếu, tìm thêm cho cô mấy quyển sách nhập môn thiết kế, bắt đầu dạy cô kỹ thuật phác thảo cơ bản.
Tiêu Đồng không cố ý bồi dưỡng Trần Hồi trở thành nhà thiết kế, nhưng vì Trần Hồi có tài năng trên lĩnh vực này, nên Tiêu Đồng không thể làm mai một cô, sau này Trần Hồi có thể đi được bao xa thì phải xem năng lực của chính cô.
Trở lại Thượng Dung, mọi thứ vẫn như cũ, sự ăn ý và ấm áp khi cùng nhau chăm sóc em bé giữa Du Khinh Hàn và Tiêu Đồng cũng không còn, giữa hai người giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Mấy năm qua Du Khinh Hàn không còn bám dính lấy Tiêu Đồng như trước đây, giờ đây cô biết chăm lo cho quán ăn của mình, Trần Hồi vẫn đi đến chỗ cô mua bữa sáng như cũ, và cô cũng chuẩn bị kỹ cháo cho Tiêu Đồng như cũ.
Mạc Tịch Nguyên thường xuyên gửi video và hình ảnh của em bé cho Tiêu Đồng, mọc răng, tập đi, tập nói. Tuy rằng Tiêu Đồng không về Giang Vũ, nhưng nàng không bỏ sót mỗi một thay đổi nhỏ nào của bé.
Từ nhỏ em bé được mọi người gọi là bảo bảo* quen rồi, vậy nên nhũ danh đương nhiên là Bảo Bảo. Cha mẹ của em đều thuộc dạng người đẹp đẽ nên tất nhiên đứa con sinh ra không thể xấu được, mắt to miệng nhỏ, lông mi vừa cong vừa dài, khuôn mặt nhỏ nhắn núng nính, giống như búp bê được trưng bày trong tủ kính ở trung tâm mua sắm. Đôi mắt em vừa đen vừa sáng, toát ra vẻ thông minh lanh lợi, bé cũng không sợ người lạ, mọi lần gọi video với Tiêu Đồng, khuôn mặt mũm mỉm để sát vào camera, bi bô gọi dì út, khiến lòng Tiêu Đồng muốn tan thành nước.
(*Bảo bảo nghĩa là cục cưng.)
"Dì út ơi, Bảo Bảo nhớ dì muốn chết rồi."
"Bảo Bảo ngoan, dì út cũng nhớ Bảo Bảo."
"Dì út ơi, thơm thơm." Cái miệng hồng hào của đứa bé bẹp một cái lên màn hình.
Tiêu Đồng hận không thể ôm bé ra khỏi màn hình điện thoại.
Lúc này Bảo Bảo đã ba tuổi, trong thời gian đó Tiêu Đồng chỉ quay lại hai lần, đều là vì chúc mừng sinh nhật của bé. Tuy rằng ít gặp mặt, nhưng vì thường xuyên gọi video với Tiêu Đồng, lại có Mạc Tịch Nguyên thường nhắc đến những điểm tốt của Tiêu Đồng bên tai bé, bởi vậy Bảo Bảo rất quấn Tiêu Đồng, không hề xa lạ với nàng.
Sau khi Tiêu Đồng kết thúc video với Bảo Bảo, Trần Hồi mới bưng bữa ăn khuya là bát canh hạt sen đi vào đưa cho Tiêu Đồng, "Sư phụ, lại gọi video với Bảo Bảo à?"
"Ừm." Tiêu Đồng nhận bát canh Trần Hồi đưa, vừa nhâm nhi vừa khen: "Tay nghề càng ngày càng tốt."
"Chứ sao." Trần Hồi cười đắc ý, ngồi bên cạnh Tiêu Đồng, than thở, "Sư phụ, từ khi có Bảo Bảo, cô mới giống người đang sống."
Tiêu Đồng vừa tức vừa buồn cười, "Ý của em là trước đây tôi giống quỷ hả?"
"Không có không có." Trần Hồi vội vã phủ nhận, "Ý em là, mấy năm trước lúc em vừa gặp cô, tuy rằng cô cũng hiền lành dịu dàng như vậy, nhưng lại không để tâm vào bất cứ chuyện gì, giống như chỉ là đang tồn tại vậy đó. Trong hai năm đó em cứ lo cho cô suốt, mãi đến khi cô từ Giang Vũ trở lại, em mới cảm thấy cô có sự thay đổi."
"Thay đổi thế nào?"
"Em cũng không nói rõ được, giống như thời gian được bắt đầu lại một lần nữa, cười cũng nhiều hơn, đặc biệt là mỗi lần cô thức khuya may váy áo nhỏ xíu cho Bảo Bảo, sư phụ à, chắc là chính cô cũng không nhận ra đâu, trong mắt của cô giống như có ánh sáng vậy đó."
Tiêu Đồng cười nói, "Có cần phóng đại vậy không."
"Cô tin đi, sư phụ, thật đó!"
"Được được được, tôi tin."
Chờ Tiêu Đồng ăn xong bát canh, Trần Hồi mới nói, "Sư phụ, hiện tại thực sự rất tốt."
Tiêu Đồng ngẩng đầu lên nhìn cô gái này.
Lúc Trần Hồi đến chỗ Tiêu Đồng thì vẫn chưa tới mười bảy tuổi, nhỏ xíu gầy gò, như một chú khỉ, bây giờ đã hai mươi mốt, vóc dáng cao lớn hơn, tay nghề tiến bộ, con người cũng chững chạc.
Hai năm qua Tiêu Đồng không còn quan tâm nhiều đến chuyện trong cửa hàng, đều là một tay Trần Hồi lo liệu, ngăn nắp rõ ràng, không chút sai sót nào.
Mà bản thân Tiêu Đồng cũng chầm chậm bước qua tuổi ba mươi lăm.
Người ta nói ba mươi lăm là bắt đầu già đi, lúc trước Tiêu Đồng còn không tin, cho đến buổi sáng hôm đó, nàng nhìn thấy hai nếp nhăn hằn lên khoé mắt mình, mới phát hiện ra bản thân đã thật sự già rồi.
Khi còn trẻ nàng cũng hay có tâm tình này, cảm giác mình già rồi, vậy mà khi cơ thể thật sự bắt đầu biểu hiện ra sự lão hoá, cảm giác đó vẫn không giống nhau.
Hôm đó Du Khinh Hàn trong cửa hàng tìm tòi nghiên cứu mấy món ăn mới, đưa đến bên này cho Tiêu Đồng nếm thử, Tiêu Đồng lặng lẽ quan sát Du Khinh Hàn một hồi, phát hiện khoé mắt người kia cũng đã có nếp nhăn, đặc biệt là lúc cười lên nhìn thấy càng rõ.
Thời gian luôn công bằng với mọi người, sẽ không làm chậm bước tiến của mình vì bất kỳ ai.