• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Đồng căn bản không muốn hỏi một câu vô vị rằng tại sao Du Khinh Hàn lại ở đây, nàng buồn ngủ nên chỉ chạm vào ánh mắt cùng Du Khinh Hàn một giây liền quay đi chỗ khác, bị vây giữa hai tay Du Khinh Hàn cũng không dễ chịu hơn là mấy so với lúc bị chen lấn bởi đám người kia. Tiêu Đồng nhìn Du Khinh Hàn bằng ánh mắt coi thường, lạnh nhạt nói: "Du Khinh Hàn, rốt cuộc là có câu nào tôi nói chưa đủ rõ ràng, khiến cô sinh ra ảo giác rằng hai chúng ta vẫn có thể ở bên nhau?"

"Em nói rất rõ. Chúng ta kết thúc."Du Khinh Hàn nghiêng đầu cười, "Vì vậy mà tôi muốn theo đuổi em lần nữa, để em lần nữa tiếp nhận tôi."

"Bắt đầu bằng việc quấy rầy cuộc sống của tôi?" Tiêu Đồng cười lạnh, "Như vậy chỉ làm tôi càng thêm chán ghét cô."

Hiện giờ Tiêu Đồng đối với Du Khinh Hàn thực sự không còn sót lại một chút tình cảm nào, lời nói ra cũng không thèm để ý đến cảm nhận của cô, may mà Du Khinh Hàn đã bị thái độ của nàng tổn thương nhiều lần, cũng quen, nghe Tiêu Đồng nói xong, vẫn có thể duy trì nụ cười trên mặt không thay đổi, hỏi han ân cần, "Không nói chuyện này nữa, Tiêu Đồng, em đói bụng không? Trong toa tàu này mùi gì cũng có, chắc là em ăn cơm không vô, có muốn ăn trái cây không? Ăn nho được không? Hay là ô mai? Tôi nhớ hồi trước em thích nhất là ăn ô mai, nhưng bây giờ không đúng mùa, có lẽ không được ngon lắm..."

"Du Khinh Hàn cô đủ chưa?" Tiêu Đồng ngắt lời cô, "Nhìn thấy khuôn mặt này của cô, tôi ăn gì cũng không vô, nói vậy cô đã rõ chưa?"

Miệng Du Khinh Hàn vẫn còn đang mở ra, không khí trầm đục ầm ĩ vào đúng giây phút ấy như ngưng đọng lại, trái tim cô như bị bàn tay nào đó bóp mạnh, đau đến mức cô muốn khuỵu xuống.

Du Khinh Hàn kéo kéo khoé miệng, cố gượng cười nói: "Vậy thì... vậy thì không ăn nữa, còn hơn hai mươi tiếng nữa, hay là em ngủ trước đi? Nếu em mệt thì dựa vào tôi mà ngủ, cửa tàu cứng lắm, cũng không an toàn..."

"Dựa vào cô tôi càng không ngủ được, nếu như cô thật lòng muốn tôi ngủ ngon, chi bằng biến mất khỏi tầm mắt tôi, được vậy thì tôi thật lòng cảm ơn cô."

"Còn nói ngốc gì đó." Lần này Du Khinh Hàn đã có chuẩn bị, lời của Tiêu Đồng không làm cô đau như vừa rồi nữa, cô cúi đầu nhìn Tiêu Đồng, biểu hiện vẫn dịu dàng, "Em có thể bực tôi, nhưng đừng bực mình, ngủ đi, ngủ ngon thì ngày mai mới có sức đề phòng tôi, nếu không trời sáng sẽ ồn ào, muốn ngủ cũng khó, em ngủ không ngon sẽ bị đau đầu, tôi còn nhớ kỹ đó."

Tiêu Đồng nhìn gương mặt kia của Du Khinh Hàn, trong lòng thầm cười lạnh.

Vào giờ phút này, nhất định là Du Khinh Hàn tự thấy rất cảm động, tưởng như mình rất thâm tình, đúng là người tình tốt nhất trần đời, nhớ được chuyện Tiêu Đồng ngủ không ngon dễ bị đau đầu liền hận không thể ngoắc ngoắc đuôi chạy đến tranh công, giống như là chuyện gì to tát lắm.

Tiêu Đồng căn bản không muốn nhắc chuyện lúc trước, nhưng nhìn vẻ mặt tự mình cảm động này của Du Khinh Hàn chợt thấy không cam lòng, không nhịn được lại nói mấy câu tổn thương: "Căn bản mười mấy năm qua tôi đều ngủ không ngon, đau đầu cũng mười mấy năm, cảm ơn cô bây giờ mới quan tâm."

"Vì vậy mà trước đây tôi đúng là một con ngu ngang ngược, tôi biết." Du Khinh Hàn xem như đó là chuyện đương nhiên, không chút lúng túng, "Nhưng bây giờ tôi sửa được rồi, bắt đầu từ lúc này, em chính là trung tâm toàn bộ thế giới của tôi, bảo vệ em là trách nhiệm của tôi, quan tâm em là vinh dự của tôi, em vui tôi cũng vui, em buồn tôi cũng buồn, em..."

Du Khinh Hàn thao thao bất tuyệt khiến Tiêu Đồng cực kì phiền chán, với cục diện trước mắt này, muốn trốn cũng không thoát, Tiêu Đồng dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần, ngăn lại cái miệng của Du Khinh Hàn.

Du Khinh Hàn thấy Tiêu Đồng nhắm hai mắt lại, quả nhiên câm miệng, đã rất lâu cô không tiếp xúc gần với nàng như thế, nàng ở ngay trước mắt cô, hơi thở của nàng ở trước mũi cô, Du Khinh Hàn có cảm giác thoả mãn trước nay chưa từng có.

Cô hoài niệm những tháng ngày chỉ cần đưa tay là có thể ôm chặt Tiêu Đồng của lúc trước, hoài niệm những buổi tối Tiêu Đồng dựa sát vào mình, có trời mới biết hiện tại cánh môi nhợt nhạt của nàng chỉ cách cô có mười cm, Du Khinh Hàn chỉ cần rướn người là có thể hôn lên đó, nhưng cô không dám nữa.

Du Khinh Hàn cố tỏ ra mặt dày mày dạn, đuổi cũng không đi thế này, nhưng chỉ có mình cô biết, mỗi bước bây giờ của cô đều là đi trên băng mỏng, cơ hội cho chuyện giữa cô và Tiêu Đồng là rất nhỏ, hơn nữa con đường này còn vô cùng yếu ớt, chỉ cần cử động hơi mạnh là có thể nứt vỡ ngay.

Đều là tự cô chuốc lấy, lúc trước cô cho rằng chỉ là thói quen, ngỡ đâu Tiêu Đồng chỉ là khách qua đường trong cuộc đời mình, Tiêu Đồng đi rồi thì còn có Trương Đồng, Lý Đồng, Vương Đồng thay thế. Ai mà ngờ Tiêu Đồng lại chính là trái tim của cô, trái tim thì cũng có thể thay, nhưng Tiêu Đồng không được, thay thế Tiêu Đồng, cuộc sống của Du Khinh Hàn liền trở nên hỗn loạn, không cách nào vượt qua được tháng năm đằng đẵng, chỉ có Tiêu Đồng mới có thể làm lòng cô bình yên.

Hoặc là nói con người ai cũng có chút hèn hạ vậy đi, Du Khinh Hàn cười khổ, có người thì không quý trọng, mất đi người mới thấy hối hận.

Du Khinh Hàn suy nghĩ linh tinh như vậy cả một đêm, Tiêu Đồng không có nhiều băn khoăn như cô, trong lòng nàng bây giờ căn bản không có Du Khinh Hàn, ngoại trừ việc Du Khinh Hàn bám dính làm cô đau đầu thì căn bản cô cũng không thèm để ý, dựa vào vách mơ mơ màng màng cũng ngủ được một đêm, không đủ để tẩy sạch hết mọi mệt nhọc nhưng cũng có thể giúp chịu đựng thêm một lúc. Có điều khi tỉnh dậy lại nhìn thấy Du Khinh Hàn đầu tiên, không thể tránh khỏi khó chịu.

"Tỉnh rồi? Uống ngụm nước trước đi." Trên tay Du Khinh Hàn cầm chai nước suối đã mở nắp, "Vừa nãy tôi đi xem, thấy nước uống lẫn nước dùng của toa này đều hết rồi, cũng hết cách, nếu đói bụng thì em ăn tạm hai cái bánh quy lót dạ nha, tới ga kế tôi gọi người mang đồ ăn đến.

"Không cần." Tiêu Đồng gạt chai nước Du Khinh Hàn đưa tới, kéo khoá ba lô của mình tìm đồ bên trong.

Người quen sạch sẽ rồi, đến ba lô cũng chỉnh tề ngay ngắn, mỗi thứ đều xếp gọn trong túi zip, dán nhãn, muốn lấy gì vừa nhìn là biết ngay.

"Em muốn súc miệng trước không?" Du Khinh Hàn bỗng nhiên tỉnh ngộ, vội vàng lấy nước súc miệng ra, "Trên toa này nước chảy không lọt, em cẩn thận môt chút, dùng tạm nước súc miệng này, chờ sau đó đến khách sạn thì tốt rồi, có thể tắm rửa nghỉ ngơi một lúc."

Du Khinh Hàn vừa định vặn nắp chai nước súc miệng cho Tiêu Đồng thì Tiêu Đồng cũng lấy ra một chai từ trong ba lô đeo sau lưng mình, "Không cần cô bận tâm, tôi cũng có."

Nói xong Tiêu Đồng súc miệng, lại cầm mấy tờ khăn giấy, nhổ nước súc miệng ra cho vào túi zip, khăn giấy dùng xong cũng ném vào đó, sau đó kéo khoá miệng túi lại, sau khi xác nhận hai lần nước không chảy ra ngoài mới bỏ nó vào ngăn không thấm nước ngoài cùng ba lô.

Khi nàng làm tất cả những chuyện này đều hờ hững tự nhiên, xem như Du Khinh Hàn không tồn tại, sau khi xong việc nhìn ra ngoài cửa sổ thưởng thức phong cảnh, Du Khinh Hàn cầm đồ trên tay nửa ngày, buồn bực cất vào trong túi của mình, lúng túng nói: "Những thứ đó đều là mới, tôi chưa từng dùng, em không cần phải ghét bỏ như vậy." . ngôn tình sủng

Loại tư thế thấp kém này, thật không giống Du Khinh Hàn.

Tiêu Đồng vẫn nhìn phía ngoài cửa sổ.

Tàu hỏa ầm ầm chạy một ngày, thêm một buổi tối, đến hơn mười hai giờ đêm, cuối cùng cũng đến chỗ cần đến, lúc xuống xe Tiêu Đồng rùng mình vì cái lạnh, vội vàng kéo cao khoá kéo áo choàng nhung.

Du Khinh Hàn cũng đi xuống theo, đứng bên cạnh Tiêu Đồng cảm khái, "Mười mấy năm không về, chỗ bé tẹo như huyện Thượng Dung này thay đổi cũng chóng mặt thật."

Quả thật nơi này thay đổi rất nhiều, ga xe lửa an ninh hỗn loạn đầy rác rưởi trước kia đã qua một lần cải tạo sửa chữa, mái vòm cao rộng, ánh đèn sáng choang phảng chiếu xuống nền nhà đá cẩm thạch bóng loáng, ở mọi nơi đều có cảnh sát mặt đồng phục tuần tra, hướng đi về khách sạn nào đều có bảng chỉ dẫn rõ ràng. Sau khi xuống tàu Tiêu Đồng chợt hoảng hốt, tưởng rằng mình tới nhầm chỗ, nghiêm túc cẩn thận xem xét mấy lần, xác định đúng là mình đang ở Thượng Dung mới yên tâm.

Đã qua mười hai giờ, hôm nay là ngày cuối năm rồi, Thượng Dung không thể so với Giang Vũ, lúc này trên đường một mảnh tối đen, chỉ thấy ánh sáng từ mấy cửa hàng tiện lợi 24 giờ với quán cơm nhỏ bên cạnh ga xe lửa, cùng mấy chiếc taxi đang chờ khách, trên xe không thấy người nào.

Trên xe lửa làm gì cũng không tiện, Tiêu Đồng hơn hai mươi tiếng chưa ăn uống gì, bụng đói cồn cào, việc cấp bách là tìm quán cơm lấp đầy cái bụng, bên cạnh đúng là có mấy quán cơm nhỏ, nhưng bàn ghế trong đó đều đen thui đến bóng loáng cộng thêm tủ kính để sát mặt đường không thấy bày ra món ăn nào khiến Tiêu Đồng chùn bước. Nàng suy nghĩ một chút, dời bước vào trong cửa hàng tiện lợi, mua một bịch bánh quy, một chai nước suối, tiện thể bắt một chiếc taxi.

Xe taxi vẫn chưa dừng lại hoàn toàn, Tiêu Đồng đã mở cửa xe ngồi vào ghế cạnh tài xế, vốn dĩ nàng không muốn ngồi cùng với người xa lạ, nhưng nàng lại càng không muốn ngồi chung một băng ghế với Du Khinh Hàn, dù sao thì Du Khinh Hàn mặt dày mày dạn như thế, kiểu gì cũng chen lên xe.

Tiêu Đồng đã quá mệt, không có tâm trạng mỉa mai Du Khinh Hàn, nàng chỉ một lòng muốn nhanh chóng đến khách sạn tắm rửa rồi đi ngủ.

Đúng như dự đoán, Du Khinh Hàn da mặt dày cũng lên xe, Tiêu Đồng chống đầu, nói địa chỉ, bảo tài xế cố gắng đi nhanh.

Tiêu Đồng tiết kiệm tiền như thế nào đi nữa cũng không muốn ở nhà nghỉ tư nhân giá năm mươi đồng một đêm. Nơi nàng chọn là khách sạn có sao duy nhất ở huyện Thượng Dung, bây giờ tết đến nơi rồi, Thượng Dung cũng không phải địa điểm du lịch gì, người thuê phòng cũng không nhiều. Nhưng điều Tiêu Đồng không nghĩ tới là Thượng Dung đang tổ chức cái gì mà giải bơi lội quốc tế mùa đông, chung quanh chỉ có mỗi một khách sạn này nghe nói là tạm ổn, thế là mọi phòng đều kín chỗ.

Có điều nàng có thẻ vàng hội viên của khách sạn này, vì vậy nên cô nhân viên tiếp tân đã miễn phí thăng cấp phòng thường thành phòng áp mái xa hoa, đây cũng là căn phòng cuối cùng, vì vậy lúc Du Khinh Hàn đến hỏi thuê phòng, cô tiếp tân xinh đẹp rõ ràng hơi sửng sốt một chút, "Không phải hai vị đi chung sao?"

"Không phải." Tiêu Đồng trả lời dứt khoát.

"Xin lỗi tiểu thư." Cô gái đứng sau quầy tiếp tân nho nhã lễ độ cúi người với Du Khinh Hàn, "Vừa nãy Tiêu tiểu thư đặt là căn phòng cuối cùng của khách sạn chúng tôi, ngài xem có thể..."

"Tiêu Đồng..." Du Khinh Hàn tội nghiệp nhìn Tiêu Đồng.

Tiêu Đồng mắt không chớp lấy một cái, chỉ nói với nhân viên tạp vụ đi tới giúp nàng xách hành lý: "Phiền anh mang đến phòng của tôi."

"Được rồi, Tiêu tiểu thư mời ngài qua bên này, xin cẩn thận bậc thang."

"..." Du Khinh Hàn liền trơ mắt nhìn Tiêu Đồng biến mất sau cửa thang máy như thế.

Tiêu Đồng mặc kệ Du Khinh Hàn giải quyết vấn đề chỗ ở đêm nay thế nào, nàng rửa mặt lên giường, một đêm mộng đẹp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK