Mạc Tịch Nguyên ngạc nhiên: "Đi sớm như vậy? Không ở thêm mấy ngày nữa được sao? Chờ chị hết bận rồi đưa em đi."
Tiêu Đồng biết là chị có ý tốt, nhưng Mạc gia cũng không an toàn, Du Khinh Hàn lại giống như vi rút lây bệnh vậy, chỗ nào cũng len lỏi vào được.
"Còn phải đi làm giấy phép kinh doanh với mấy loại giấy tờ khác nữa, cũng sắp đến ngày hoàn công rồi, bây giờ em về còn sợ trễ nữa đó." Tiêu Đồng cười giải thích, "Hơn nữa, cái gì mà đưa hay không đưa, chị, chị nhớ em thì cứ đến Thượng Dung, tới lúc đó em làm chủ nhà tiếp đãi chị."
"Nói cũng đúng." Mạc Tịch Nguyên cũng cười theo cô, "Thiếu gì thì nói với chị, chị nói người mang tới cho em."
"Chị yên tâm, em sẽ không khách sáo với chị đâu."
Mạc Tịch Nguyên hỏi: "Tính khi nào thì đi?"
Tiêu Đồng nói: "Đồ đạc đã sắp xếp xong rồi, em mua vé sáng mai."
"Gấp như vậy?" Mạc Tịch Nguyên có chút tiếc nuối, "Vậy sao không nói sớm với chị, ít nhất chúng ta còn có thể ăn với nhau một bữa cơm."
Tiêu Đồng cười cười, vỗ vai Mạc Tịch Nguyên trấn an, "Chuyện này thì có gì đâu, chờ đến khi chị tới Thượng Dung, em nấu cho chị một bữa, để chị nếm thử tài nghệ của em."
Vừa dứt lời, Từ Diệc Tình đã từ ngoài bước vào, cười hì hì nói: "Người nghe có phần, Tiêu Đồng, bữa ăn này của chị em ghi vào sổ rồi đó."
"Được rồi." Tiêu Đồng cũng mỉm cười đáp lại, "Em cứ đến đi, đến lúc đó chị đãi em món rất ngon."
Tiêu Đồng cố ý thần bí nói, Từ Diệc Tình hiếu kỳ, vội hỏi: "Món gì?"
Tiêu Đồng cười ranh mãnh, "Bế môn canh*."
"Hay lắm Tiêu Đồng! Bây giờ chị cũng học được cách bắt nạt người khác hả?" Từ Diệc Tình tức giận đuổi theo Tiêu Đồng, nhất định phải cho nàng biết tay.
Các cô đang cười đùa vui vẻ thì từ phía cửa vang lên tiếng ho nhẹ, Từ Diệc Tình nghe thấy biến sắc mặt, lập tức đặt chiếc gối đang định dùng để đánh Tiêu Đồng xuống, đứng nghiêm túc bên cạnh sofa, Tiêu Đồng cũng vuốt lại quần áo của mình ngay ngắn, nhìn ra hướng cửa, chỉ thấy một cô gái dẫn theo một đứa bé bước vào.
Cô gái còn rất trẻ nhưng lại có khí thế uy nghiêm, tóc dài xoã vai cũng không che được sự sắc bén, ánh mắt thâm trầm hơi nheo lại, sâu trong đó lộ ra vẻ dữ dội, chỉ một cái nhìn thôi cũng khiến người ta không khỏi sợ hãi.
Tay cô gái dẫn một đứa bé, là một bé gái khoảng bảy, tám tuổi, hơi gầy nhưng đường nét tinh tế, mắt vừa to vừa tròn, rụt rè ướt át, như nai con mới ra đời, vừa nhìn đã thấy lớn lên hẳn là một mỹ nhân.
Tiêu Đồng không đoán ra cô gái cùng đứa bé này có quan hệ gì, chị em? Tuổi tác cũng chênh lệch hơi nhiều. Mẹ con? Thế này thì lại chênh lệch quá ít. Có lẽ là họ hàng.
"Chị, chị tới rồi." Từ Diệc Tình lúng túng cười, "Chắc là chị đến tìm chị Tịch Nguyên phải không? Mọi người nói chuyện đi, em có hẹn với bạn nên đi trước, bye bye!" Nói xong dùng tốc độ nhanh nhất chạy trốn, Tiêu Đồng nhìn thấy còn bị doạ giật mình.
"Tối qua Từ tiểu thư nghỉ ngơi thế nào?" Mạc Tịch Nguyên bước đến, bắt tay với cô gái kia, mỉm cười, "Sức khoẻ Tiểu Hạnh đã tốt hơn chưa?"
"Không sao, cảm ơn chị đã lo lắng." Cô gái quay về phía Mạc Tịch Nguyên mỉm cười.
"Lại đây ngồi đi." Mạc Tịch Nguyên mời cô gái kia đi vào, giới thiệu với Tiêu Đồng, "Tiêu Đồng, vị này chính là người quyết định ở Từ gia, Từ Khê Vãn tiểu thư." Mạc Tịch Nguyên quay đầu lại giới thiệu với Từ Khê Vãn, "Đây là Tiêu Đồng, là..."
"Là bạn của chị Tịch Nguyên." Tiêu Đồng vội vàng tiếp lời, sợ Mạc Tịch Nguyên trực tiếp giới thiệu mình là em gái của chị.
Từ Khê Vãn khẽ gật đầu với Tiêu Đồng, "Tiêu tiểu thư, ngưỡng mộ đã lâu."
Gương mặt của Từ Khê Vãn còn trẻ, nhưng cử chỉ điềm đạm thong dong, không có chút bối rối nào. Lúc trước Tiêu Đồng gặp không ít người có máu mặt, cũng không thấy được ai giống như cô. Nhưng Tiêu Đồng cũng chỉ thầm ngạc nhiên trong lòng một chút, những con cháu thế gia này có tiêu chuẩn riêng của mình, Tiêu Đồng cũng chỉ là người ngoài, không nghĩ sẽ còn cơ hội tiếp xúc, hôm nay chỉ là do trùng hợp nên gặp được, sau này nói không chừng sẽ không còn thấy mặt nhau lần nào nữa.
"Nếu như tôi đoán không sai, Từ tiểu thư nói vậy là đến chào từ biệt phải không?" Mạc Tịch Nguyên tiếp tục câu chuyện, "Thân thể Tiểu Hạnh vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, sao không ở lại thêm ít ngày nữa?"
"Nhận sự hiếu khách của chị đã lâu, nếu còn tiếp tục quấy rầy thì thật quá đáng." Từ Khê Vãn mím môi cười, "Ở Giang Vũ mấy hôm nay, tôi và Tiểu Hạnh được Mạc tiểu thư chăm sóc, có chút lễ mọn, là đặc sản từ quê nhà, hi vọng Mạc tiểu thư không từ chối."
"Vậy tôi xin thất lễ, Từ tiểu thư, hôm khác tôi lại đến nhà thăm hỏi."
"Hoan nghênh."
Từ Khê Vãn hàn huyên cùng Mạc Tịch Nguyên vài câu, sau đó dắt tay cô bé gọi là Tiểu Hạnh kia chào tạm biệt. Sau khi cô đi, Mạc Tịch Nguyên mới thả lỏng vai nằm xuống sofa, lật qua lật lại "Lễ vật" mà Từ Khê Vãn mang đến. Đó là giấy báo trúng thầu, là hạng mục Mạc Tịch Nguyên liên thủ cùng Từ gia cạnh tranh với Du gia.
Mạc Tịch Nguyên vừa xoa thái dương vừa cười, rồi lại thở dài, "Chả trách Từ gia bị cô ấy đoạt quyền, giao thiệp với người này, đúng là không thả lỏng được giây phút nào."
Tiêu Đồng nghe Mạc Tịch Nguyên nói vậy không nhịn được hỏi, "Vị Từ Khê Vãn tiểu thư này có lai lịch thế nào? Lại lợi hại như vậy."
"Cô ấy là chị của Từ Diệc Tình, hiện tại là người đứng đầu Từ gia." Mạc Tịch Nguyên cười, "Có thể không lợi hại sao, chỉ mất năm năm đã đoạt được quyền lực từ tay cha mình, có thể đến cả trăm năm sau mới lại xuất hiện được một nhân vật giống như cô ấy."
"Không nói cô ấy nữa." Mạc Tịch Nguyên kéo Tiêu Đồng dậy, "Ngày mai em đi rồi, tối nay để chị nói nhà bếp làm thêm mấy món em thích ăn, bây giờ không ăn, sau này không biết phải đợi đến khi nào."
"Ha ha, vậy thì cám ơn chị."
Hôm sau Mạc Tịch Nguyên đi còn sớm hơn Tiêu Đồng. Khi nàng dậy, quản gia mới nói Mạc Tịch Nguyên đã đi làm, sau khi ăn bữa sáng, tài xế đưa nàng đến ga xe lửa.
Những thứ cần thiết đã đưa đến Thượng Dung trước, nên lần này nàng đi lại rất thong dong, trong túi du lịch chỉ có vài bộ quần áo và mấy món vật dụng tắm rửa. Tàu hoả cao tốc từ từ khởi động, cách một cửa sổ thuỷ tinh, Tiêu Đồng nhìn sân ga viết ba chữ "Ga Giang Vũ" không ngừng lùi lại phía sau, cuối cùng chỉ còn lại một chấm nhỏ xíu như hạt vừng, sự khó chịu của mấy hôm nay theo từng nhịp hít thở cũng được thanh trừ, con người tên Du Khinh Hàn cũng bị nàng xoá khỏi trí nhớ.
Cuộc đời còn dài lắm, không cần phải tức giận chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt, không đáng.
Trở lại Thượng Dung, Tiêu Đồng về xem nhà mình trước, tầng một còn lại hai công nhân ở lại thi công, ông chủ Trần đứng một bên giám sát chỉ huy, thỉnh thoảng còn phụ họ một tay. Anh thấy Tiêu Đồng đến, để đồ trên tay xuống chào hỏi nàng, "Không phải nói hai tháng sao? Sao lại về sớm như vậy? Có điều như vậy cũng tốt, tầng hai và tầng ba làm xong rồi, chỉ chưa dọn dẹp vệ sinh nên hơi lộn xộn, để tôi dẫn cậu đi xem, cậu thấy chỗ nào cần sửa thì cứ nói với tôi.
Tầng hai và tầng ba đã không còn dáng vẻ tường thô gạch cứng giống như tháng trước, không thể không khen ông chủ Trần rất đáng tin cậy, sản phẩm tinh tế, đó chính xác là phong cách trang trí mà Tiêu Đồng mong muốn, những mảnh rác lớn trong phòng cũng được dọn sạch sẽ, hơn nữa còn dùng vật liệu thân thiện với môi trường, trong nhà thông thoáng, chỉ cần quét tước, dọn vệ sinh, lau sạch sàn nhà là có thể dọn vào ở ngay.
Tiêu Đồng nhìn căn phòng đã sửa chữa xong, cảm thấy cuộc sống mới mà nàng hướng đến càng ngày càng gần hơn bao giờ hết, lòng trở nên kích động, "Rất hoàn hảo, ông chủ Trần, cảm ơn anh, tôi thật sự quá thoả mãn."
"Đã nói nhiều lần rồi đừng gọi ông chủ gì đó, nghe kỳ cục lắm, cậu cứ gọi như bọn họ lúc trước đi, gọi tôi béo là được rồi" Ông chủ Trần thoải mái cười, "Đúng rồi, cậu vừa về, chắc vẫn chưa tìm chỗ nghỉ phải không? Tới chỗ tôi ở tạm mấy ngày đi, tầng trệt cũng sắp xong tồi, đến lúc đó tôi gọi mấy người tới đây dọn dẹp luôn cho cậu, cậu chỉ cần vào ở thôi, vậy cho tiện."
"Ông chủ... À anh béo, không cần phiền vậy đâu, tôi đã đặt khách sạn rồi."
"Khách sạn sao thoải mái như ở nhà được, cậu đợi chút nữa tôi gọi điện cho bà xã làm thêm hai món ăn nữa. Bây giờ chúng ta về vừa đúng giờ cơm, cậu nói có khéo không? Hồi trước còn nói hôm nào cậu đến thử tay nghề của cô ấy, hôm nay vừa vặn như vậy, đúng là sớm không bằng đúng lúc..."
"Anh béo, anh béo..." Trần béo nói không ngậm được miệng, Tiêu Đồng gọi mấy lần mới được, vội thuyết phục, "Anh béo, tôi nhận tấm lòng của anh, có điều hành lý của tôi đều để ở khách sạn, quay lại lấy cũng phiền, hôm nào đi, hôm nào tôi nhất định sẽ tới."
Trần béo nhìn Tiêu Đồng, hai tay quả thực trống không, không cầm theo hành lý, "Vậy cũng được, hôm nào nhất định phải tới nha."
"Ừm, được rồi."
"Hôm nay làm đến đây thôi, tôi mang hai người anh em này đi trước, Tiêu Đồng, khách sạn của cậu ở đâu? Có muốn tiện đường đi chung luôn không?"
"Không cần không cần, cậu cứ làm việc của mình đi, trên đường lái xe chú ý an toàn, tạm biệt."
"Bye bye." Trần béo quay sang nói với hai công nhân trang trí, "Anh em cực khổ rồi, ngồi xe tôi đi, tôi đưa hai người về thành phố."
"Quá tốt rồi, đang lo buổi tối khó đón xe công cộng đây, cảm ơn ông chủ Trần." Hai công nhân đồng thanh nói cám ơn.
Sau khi ba người đều đi khỏi, Tiêu Đồng thở phào một cái, đi dạo vài vòng trong nhà mình rồi mới quay về khách sạn.
Khi bước ra ngoài trời đã nhá nhem tối, Tiêu Đồng để ý tới cửa hàng bên cạnh không biết là cho thuê hay được mua lại, cũng đang sửa chữa, mấy công nhân kia giống như vừa mới xong việc, đang hét lên bằng tiếng địa phương rủ nhau đi ăn tối. Tiêu Đồng nhìn lại cửa hàng đó, tầng một và hai đều tối thui, chỉ có căn phòng trên tầng ba là thấy sáng đèn, không biết có người hay không, cũng có thể là anh thợ nào đó quên tắt. Tiêu Đồng không nghĩ nhiều, liếc mắt một cái rồi quay về khách sạn.
Nửa tháng sau, ba tầng trong ngoài cửa hàng đều hoàn thành, trong nửa tháng này, Tiêu Đồng chạy mấy chuyến đến cục công thương, làm các loại thủ tục cần thiết để mở cửa tiệm, có điều thủ tục hoàn công thì vẫn chưa xong. Tiêu Đồng tranh thủ thời gian tìm người dọn dẹp vệ sinh cả căn nhà, sau đó đến mấy khu chợ lớn trong thành phố bổ sung đồ đạc và thiết bị dùng trong nhà, cũng như các loại vải vóc khác nhau. Rất nhanh sau đó, tiệm may rộng bốn mươi mét vuông nhìn đã ra hình ra dáng.
Mấy ngày nay ông chủ Trần giúp Tiêu Đồng không ít, để tỏ ý cảm ơn, Tiêu Đồng đặt phòng riêng ở một nhà hàng rất cao cấp trong thành phố, mời cả nhà họ ăn cơm tối. Rốt cuộc Tiêu Đồng cũng nhìn thấy vợ con mà ông chủ Trần luôn miệng nhắc đến. Vợ anh ta có hơi tròn trịa, cũng là người nhiệt tình, hai đứa con gái thông minh, lanh lợi, rất đáng yêu, quả thực là một gia đình vô cùng hạnh phúc.
"Tiêu Đồng, cậu không cần phải cảm ơn tôi, tôi cảm ơn cậu nghe còn được." Trong bữa tiệc, ông chủ Trần nói "Nhờ cậu tạo cơ hội cho tôi trang trí mặt tiền, người ngoài đi ngang qua thấy, nói công ty bọn tôi làm việc tốt, giờ tôi có thêm mấy công trình gần khu của cậu, ha ha, đây là nhờ cậu tạo mối làm ăn cho tôi."
"Đều do anh làm tốt, người ta nhìn thấy mới tìm đến, tôi có giúp được gì đâu." Tiêu Đồng cười mời ông chủ Trần một ly rượu "Anh béo, lần này thực sự cảm ơn anh."
"Ha ha, ha ha..." Ông chủ Trần bình thường bị vợ kiểm soát không thể uống rượu, hôm nay trước mặt Tiêu Đồng, vợ anh ta cũng không tiện nói gì, anh ta liền bắt lấy cơ hội uống thả ga, cả người lắc lư, bước chân xiêu vẹo, Tiêu Đồng cùng vợ anh ta dốc hết sức bình sinh mới đưa người vào xe được, vợ anh ta oán giận nói với Tiêu Đồng, "Cô nhìn cái nết của anh ấy đi, thấy rượu như thấy mạng, người thì mập như thế, vừa bị mỡ trong máu vừa cao huyết áp, còn uống nhiều như vậy, đúng là không muốn sống."
Tiêu Đồng cũng uống hơi nhiều, mặt nàng vừa đỏ vừa nóng, "Lâu lâu uống một lần cũng không sao, ngày thường chị cố gắng chăm sóc anh ấy nhiều hơn, tình hình sẽ dần cải thiện thôi."
"Aizzz, có lúc tôi thật sự không chịu được con người này." Trần phu nhân giả vờ oán giận, dù vậy Tiêu Đồng vẫn có thể cảm nhận được sự quan tâm yêu thương cô dành cho chồng mình, nàng lại an ủi Trần phu nhân vài câu, dặn dò cô lái xe chậm một chút, nhìn họ đi khuất, cô cũng chậm rãi trở về.
Hiện tại là cuối xuân sắp vào hè, trời đêm có gió mát rượi, đúng lúc Tiêu Đồng uống rượu, đầu hơi choáng váng, một cơn gió nhẹ thổi qua làm nàng vô cùng thoải mái, vừa đi vừa vừa ngâm nga một bài hát.
Nàng về đến nhà, ngất ngư dựa vào cửa, mò tìm chìa khoá trong túi, mò mẫm một lúc vẫn không thấy chìa khoá, nhưng lại phát hiện giống như có người nào đó đang nhìn mình chằm chằm.
Tiêu Đồng rất cảnh giác với chuyện này, tỉnh rượu hơn một nửa, đứng thẳng người xoay đầu nhìn bốn phía.
Mười giờ tối, cửa hàng xung quanh đang lục tục đóng cửa, người đi đường đều vội vàng chạy đi, làm gì có ai nhìn chằm chằm nàng.
Có lẽ là do uống quá nhiều rượu nên sinh ra ảo giác, Tiêu Đồng lắc lắc đầu, móc chìa khoá ra, chuẩn bị mở cửa.
Chìa khoá cắm vào ổ xoay hai vòng, Tiêu Đồng liền dừng động tác.
Không đúng, thật sự có người đang theo dõi mình.
Tiêu Đồng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên trên, vẫn không thấy ai, chỉ có tầng hai của cửa hàng bên cạnh không đóng cửa sổ, rèm cửa bị gió thổi tung bay từng hồi.
Đúng là tự mình doạ mình. Tiêu Đồng lắc đầu một cái, đi vào nhà.
Còn một tháng nữa mới xong xuôi toàn bộ giấy tờ, nhân một tháng chưa thể kinh doanh này, Tiêu Đồng làm mấy bộ âu phục cơ bản, sườn xám... để sau khi khai trương có hàng mẫu để giới thiệu.
Cuối cùng giấy phép đã làm xong, có thể chính thức mở cửa hàng, Tiêu Đồng kích động không thôi. Hôm trước nàng đã dọn dẹp kỹ lưỡng tầng một và tầng hai, hưng phấn đến mức không ngủ được. Đến ngày khai trương, nàng cố ý treo một tấm băng rôn mừng khai trương ở cửa, còn đặt thêm hai lẵng hoa. Nàng cho rằng trong huyện nhỏ này, mọi người đều mua quần áo may sẵn, không có mấy người cần quần áo đặt làm thủ công, không ngờ trong ngày có rất nhiều khách, chưa tới một giờ đã nhận đủ hàng đặt cho một tháng, người tới hỏi còn nối tiếp không dứt. Để tránh phiền phức, Tiêu Đồng đành phải treo một tấm bảng ghi "Hàng đặt trong tháng này đã kín lịch". Mãi đến chiều, người tới mới dần ít lại.
Tiêu Đồng mở cửa hàng này cũng không định làm lớn, nàng đặt ra quy tắc cho mình mỗi tháng chỉ nhận hai đơn đặt hàng, nhiều hơn sẽ không nhận, cũng không cân nhắc đến các loại hẹn trước.
Nàng mở tiệm cũng chỉ để thoả mãn nguyện vọng lúc trước của mình, tiền kiếm được chỉ cần duy trì chi tiêu cơ bản là được, lúc trước Tiêu Đồng bận trước bận sau cũng không làm ra được gì, cuộc sống sau này tự mình làm chủ, hà tất phải sống mệt mỏi như vậy.
Tuy nhiên, Tiêu Đồng cũng cảm khái, xem ra mấy năm qua cuộc sống con người ta đều tốt lên, hàng đặt may thủ công giá cả vốn đã cao, Tiêu Đồng còn lấy giá cao hơn thị trường vài lần, tiệm của nàng lại mới mở, vậy mà người đến đặt hàng nghe báo giá mắt còn không chớp một cái.
Nói tới thật là trùng hợp, cửa hàng bên cạnh cũng khai trương vào hôm nay, từ lúc còn đang sửa sang Tiêu Đồng đã nhìn thấy bảng hiệu, là một cửa hàng bán đồ ăn sáng, nhưng buổi trưa và tối cũng vẫn kinh doanh. Lúc xế chiều, Tiêu Đồng sang bên đó ăn một tô mì vằn thắn nhỏ, hương vị rất ngon, dùng tôm tươi bóc vỏ, nước dùng thơm ngọt đậm đà, ngon đến mức có thể ăn luôn đầu lưỡi.
Một ngày có đơn đặt hàng làm trong một tháng, nhưng Tiêu Đồng vẫn mở cửa tiệm mỗi ngày, thỉnh thoảng có người dân đây đó tới sửa ống quần, thay khoá kéo đơn giản.... Kỳ thực Tiêu Đồng cũng nghĩ khách hàng chính của mình là những người này, nên mới định giá trang phục may thủ công giá cực kỳ cao, bởi vì căn bản không nghĩ tới có thể nhận đơn đặt hàng theo yêu cầu.
Tiêu Đồng có tay nghề khéo léo, dù chỉ là sửa cái ống quần cũng cẩn thận tỉ mỉ, nhanh chóng có khách quen, những khách hàng cũ lại quảng cáo miễn phí cho nàng, khách cũ đưa khách mới đến, Tiêu Đồng bận rộn quá mức, phân vân không biết có nên thuê thêm thợ phụ không, giúp nàng chạy việc này nọ. Nhưng dù gì cửa hàng cũng chỉ mới mở được một tháng, tháng sau lại không biết sẽ như thế nào, bây giờ vội tìm người có vẻ hơi sớm.
Cứ như vậy, buổi sáng Tiêu Đồng tiếp khách là người dân ở gần đó, buổi chiều đóng cửa tập trung làm hàng đặt, không gian rộng bốn mươi mét vuông vừa là cửa hàng vừa là nơi làm việc. Ngày giao hàng của bộ quần áo đầu tiên sắp đến, người tới lấy quần áo cầm theo biên nhận, Tiêu Đồng nhìn thấy có chút lạ mặt, ngạc nhiên hỏi: "Hôm đó ngài là người đặt hàng sao? Hình như tôi chưa từng thấy ngài?"
Người đàn ông tới lấy y phục rõ ràng kinh hoảng một lúc, "Đặt... Đương nhiên là tôi rồi, biên nhận không phải ở đây sao? Bà chủ nhiều lời làm gì, mau đưa đồ cho tôi, tôi không có thời gian!"
"Được rồi, ngài chờ một chút." Bộ âu phục này giá trị không nhỏ, Tiêu Đồng cẩn thận dò tìm trong sổ ghi chép, gọi theo số điện thoại đã viết lúc trước để xác nhận, bên kia có người nghe máy, là một giọng nữ, "Xin hỏi là ai vậy? Có chuyện gì sao?"
"Chào ngài, tôi là chủ tiệm may Tiêu Ký, muốn xác nhận với ngài, hôm trước ngài có đặt một bộ âu phục, hôm nay là do Lý Chí Vĩ tiên sinh tới lấy phải không?"
"Hả?" Người phụ nữ trong điện thoại sửng sốt một chút, "À! Đúng rồi! Đó là chồng tôi! Cô cứ đưa y phục cho anh ấy là được."
"Được rồi, xin lỗi đã làm phiền, tạm biệt." Tiêu Đồng cúp điện thoại, đưa y phục đã gói kỹ cho người đàn ông, "Xin lỗi đã làm mất thời gian của ngài."
"Không sao, vậy tôi đi trước."
"Chờ một chút, mời ngài ký tên ở đây xác nhận đã lấy hàng, cảm ơn sự hợp tác của ngài."
Người đàn ông sốt ruột cầm lấy cây bút, ký xong liền chạy đi như bỏ trốn.
Tiêu Đồng để ý trong kẽ móng tay của người đàn ông có rất nhiều bụi đất, nhìn không giống như người sẽ mặc âu phục.
Nhưng không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, thời đại này loại người nào cũng có, nói không chừng người ta còn có tài sản hơn trăm triệu.
Đầu bên kia điện thoại, người phục vụ mặc đồng phục nhân viên của cửa hàng bán điểm tâm sáng đưa lại điện thoại cho bà chủ của mình, lau mồ hôi đang chảy ròng ròng, "Bà chủ, lần sau đừng bắt tôi làm chuyện này nữa, tôi thật sự không biết nói dối."
"Cảm ơn cô." Du Khinh Hàn cười nói, "Tháng này tôi sẽ thưởng cho cô."
"Thật sao? Cảm ơn bà chủ! Cảm ơn bà chủ!"
- -------------------------------------------------------
*Bế môn canh: thấy cái tích này hay hay nên cho vào
Tương truyền vào thời Đường, có một kĩ nữ ở Tuyên Thành họ Sử tên Phụng rất xinh đẹp, cầm, kì, thi, hoạ đều tinh thông, nên rất nhiều chàng trai nghe tiếng tìm đến, hi vọng được kết bạn với nàng. Nhưng không ít người vì khó gặp nên không được như nguyện. Vì sao lại khó gặp Sử Phụng? Bởi Sử Phụng tiếp khách có một quy củ không thành văn: Trước tiên nàng yêu cầu khách phải đưa ra một bài thơ, nếu sau khi thấy hay mới bằng lòng gặp, sau đó mới nói đến chuyện kết giao. Nếu khách không biết làm thơ, hoặc giả bài thơ làm không hay, nàng sẽ bảo người nhà đem một bát canh đãi nơi cửa, khéo từ chối gặp khách. Lâu dần, khách đến thăm thấy có bát canh, biết được ý, liền chủ động cáo từ. Lấy canh đãi khách mang ý nghĩa cự tuyệt không tiếp, cho nên canh này được gọi là "bế môn canh". Sau khi câu chuyện được lưu truyền, mọi người dùng "bế môn canh" làm đại danh từ mang ý nghĩa cự tuyệt.