Câu nói kia của Du Khinh Hàn thực sự quá không có lương tâm, dù Mạc Tịch Nguyên đang cố hạ mình cũng không nhịn được tức giận, đổi giọng mỉa mai: "Mạc gia bọn chị không so được với Du gia các người, thùng sắt kín như thế, người ngoài đừng mong nhìn ra được chút gì."
Chị châm chọc xong một câu, Du Khinh Hàn không lên tiếng, Mạc Tịch Nguyên lại cười lên trước tiên, thực sự là càng sống lâu càng trẻ trâu, sao lại so đo với Hỗn Thế Ma Vương này chứ, thế là than nhẹ một tiếng, lại nói: "Thanh thế Mạc gia dần suy, chi thứ tranh đấu với nhau, từ lâu đã là miệng cọp gan thỏ, những dòng thứ đó cũng không phải lần đầu nói tách ra làm riêng, cha mẹ chị mấy năm nay sức khoẻ ngày càng kém, hơn nữa với thân phận mẹ chị, nếu để người ta biết bà có con riêng, chỉ lo Mạc gia không chống đỡ được đến hôm nay, hai mươi năm trước đã bị các dòng họ khác nuốt trọn rồi."
"Sao trước giờ em chưa từng nghe chị nói chuyện này?"
"Trước đây em như vậy, chị dám nói với em sao? Chỉ sợ hôm nay chị nói cho em biết, sáng mai toàn bộ người ở Giang Vũ đều đến Mạc gia xem trò cười."
"Em có vô lý như vậy à?"
Mạc Tịch Nguyên cười híp mắt nói: "Chị tin tưởng em của hiện tại hơn."
Máy hát mở ra, bầu không khí dần tốt lên, sự khó chịu lúc mới bắt đầu của Du Khinh Hàn cũng dần dần biến mất, dù sao tình cảm dành cho Mạc Tịch Nguyên đã nhiều năm như vậy, từ nhỏ chị luôn chăm sóc che chở cô, huống hồ Thường Lâm Nhiễm nói rất đúng, hiện tại cô cũng nhận rõ bản thân mình yêu ai, vẫn tức giận với Mạc Tịch Nguyên thì quá hẹp hòi rồi, là thật sự muốn Mạc Tịch Nguyên cả đời không kết hôn sao?
Nghĩ thông suốt, Du Khinh Hàn lại nhìn Mạc Tịch Nguyên, biểu hiện trên mặt rõ ràng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, Mạc Tịch Nguyên lần thứ hai đưa ly nước cho cô, cô không từ chối nữa, cầm lên lặng lẽ uống một hớp, hỏi: "Vậy chị vẫn đang tìm em gái sao?"
"Tìm chứ, sống phải thấy người chết phải thấy xác, tình trạng gần đây của mẹ chị em cũng biết rồi đó, tâm nguyện duy nhất bây giờ của bà là tìm được em gái, phải đào ba tấc đất lên chị cũng phải tìm được em ấy."
"Nếu chị đã muốn tìm người như vậy, sao năm đó còn xuất ngoại bỏ đi?"
"Thứ nhất là vì giải sầu, thứ hai, từ trên xuống dưới nhà họ Mạc mấy chục con mắt nhìn chằm chằm vào chị, chỉ mong moi ra được chút sai lầm nào, nếu chị ra nước ngoài, họ cũng sẽ để mắt đến chỗ đó, như vậy người chị để lại trong nước cũng dễ hoạt động hơn nhiều."
Du Khinh Hàn bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Chị Tịch Nguyên, thì ra chị tâm cơ sâu như vậy."
Mạc Tịch Nguyên trừng Du Khinh Hàn một cái, cười khiến cô sởn tóc gáy, "Em nói chị gì chứ?"
"Không có... Không có gì..." Du Khinh Hàn giật mình, thề thốt phủ nhận, một lát sau, lại nói, "Chuyện kia, chị với anh hai em vẫn ở bên nhau chứ?"
Mạc Tịch Nguyên làm mặt lạnh, "Bọn chị vốn chưa từng đến với nhau, trước đây là chị quấn chặt anh ấy, từ sau việc đó thì đường ai nấy đi, đời ai nấy sống, tốt nhất là chết đi cũng đừng gặp lại."
"Nói nghe tuyệt tình quá, chị Tịch Nguyên, kỳ thực anh của em thật sự rất tốt..."
"Ha, bây giờ em mới di tình biệt luyến* được bao lâu chứ, nhanh vậy đã không còn hận anh hai em? Giờ còn bắt đầu nói giúp cho anh ấy?"
*Di tình biệt luyến: thay đổi người yêu.
"Không có không có, không phải em đã nói trước đây em quá càn rỡ, làm lỡ nhiều năm của hai người như vậy, thấy có lỗi với hai người sao..."
"Chuyện không liên quan tới em." Mạc Tịch Nguyên thấp giọng nở nụ cười, "Là do chị và Du Khinh Minh bỏ qua quá nhiều năm của nhau, anh ấy mệt, chị cũng mệt rồi. Chỉ cần ở cùng với anh ấy, chị lại nghĩ đến những năm qua vì anh ấy mà khổ sở, tổn thương, cảm thấy không đáng. Có những người một khi đã bỏ qua là mất đi rồi, muốn quay đầu cứu vãn, chỉ có thể để lại cho nhau sự chán chường, dù cho có miễn cưỡng bên nhau thì có ý nghĩa gì chứ? Nhìn thấy mặt anh ấy, chỉ chị nghĩ đến anh ấy có lỗi với chị thế nào, có lỗi với tình cảm của chị bao nhiêu. Tiếp tục như vậy, chỉ sợ chút yêu thương cuối cùng chị dành cho anh ấy cũng hao mòn rồi cạn sạch, chỉ còn lại vô tận oán hận mà thôi."
Mạc Tịch Nguyên thở dài một tiếng: "Tội gì phải như vậy."
"Chẳng bằng lùi lại một bước, để giữ lại những hồi ức đẹp đẽ nhất của hai người." Mạc Tịch Nguyên nhìn về phía Du Khinh Hàn, "Tiểu Hàn, em cảm thấy chị nói có đúng không?"
Du Khinh Hàn nghe thấy ngẩn ra, cô cảm thấy Mạc Tịch Nguyên giống như không phải đang nói chính mình, mà là đang nói cô.
Tiêu Đồng đối với Du Khinh Hàn không phải là như vậy sao, yêu thương từ lâu đã biến mất, chỉ còn lại sợ hãi cùng oán hận, thậm chí ngay cả một chút hồi ức đẹp đẽ cũng không còn, từ lâu Tiêu Đồng đã quên những điểm tốt đẹp của Du Khinh Hàn, mà vĩnh viễn nhớ kỹ Du Khinh Hàn là ác ma.
"Không đúng. Không đúng... Không đúng!" Du Khinh Hàn lắc đầu, kích động kịch liệt phản bác, "Đương nhiên không đúng! Yêu không thể hao mòn được! Yêu làm sao có khả năng bị hao mòn chứ?" Du Khinh Hàn sợ hãi những lời Mạc Tịch Nguyên nói, "Em biết rồi, chị đến làm thuyết khách cho anh hai em phải không, muốn em từ bỏ Tiêu Đồng ngoan ngoãn về nhà phải không?"
"Anh em làm gì có lòng từ bi như vậy." Mạc Tịch Nguyên lạnh lùng cười mỉa, "Nếu anh ta có lòng tốt, sẽ không để mặc em chà đạp một cô gái vô tội nhiều năm như vậy!"
Trước khi Mạc Tịch Nguyên đến gặp Du Khinh Hàn đã đi qua chỗ Tiêu Đồng một chút, không đi vào, chỉ đứng xa xa ở cửa sổ quan sát một lúc. Tuy Mạc Tịch Nguyên chỉ gặp mặt Tiêu Đồng có mấy lần, nhưng đã xem qua không ít tác phẩm của nàng, cảm thấy rất có cá tính. Chị gặp Tiêu Đồng mấy lần, lần sau so với lần trước càng u ám hơn, chị chỉ cho rằng nghệ thuật gia sẽ có tính khí quái lạ so với người bình thường, không ngờ đều là lỗi lầm của Du Khinh Hàn. Hôm nay gặp lại Tiêu Đồng, một nhà thiết kế tài năng thiên bẩm bị Du Khinh Hàn hành hạ thành bộ dạng này, Mạc Tịch Nguyên nghĩ, nếu như Du Khinh Hàn không phải là em gái mình, chắc có khi mình sẽ đánh gãy chân em ấy, người lòng dạ âm hiểm thế nào mới có thể làm hại một cô gái tốt như thế.
Nhưng dù sao người này cũng là Du Khinh Hàn, Du Khinh Hàn từ nhỏ cùng mình lớn lên, em ấy thành như bây giờ, mình cũng không tránh được tội lỗi.
Mạc Tịch Nguyên tự giễu rồi tự thấy chán ghét, nghĩ thầm, nhìn đi, mày xem thường Du Khinh Minh, thực tế thì mày với anh ta cá mè một lứa thôi.
"Tiểu Hàn, chị chỉ muốn khuyên em, Tiêu Đồng đã như vậy, buông tay đi, đừng khiến bản thân hối hận."
Du Khinh Hàn kích động, "Buông tay? Buông tay để cho cô ấy cao chạy xa bay cùng Cảnh Hành sao? Chỉ sợ em buông tay mới phải hối hận cả đời! Rõ ràng em mới là người đi tới cuối cùng với Tiêu Đồng, Cảnh Hành là cái thá gì?"
"Thà rằng Tiêu Đồng chết trước mặt em chứ không cho cô ấy sống ở nơi em không nhìn thấy?" Mạc Tịch Nguyên nhìn chằm chằm Du Khinh Hàn, một lúc lâu sau mới cười khổ một tiếng, "Tiểu Hàn, em quả nhiên là người nhà họ Du không sai được."
"Cút!" Du Khinh Hàn ném mạnh gối dựa sau lưng về hướng Mạc Tịch Nguyên, "Cút! Tôi không muốn gặp lại chị!"
Mạc Tịch Nguyên nghiêng đầu tránh đi, nét mặt nhạt nhẽo, lòng cũng lạnh đi, "Tiểu Hàn, em làm chị thất vọng quá." Nói xong xoay người rời đi.
Chỉ còn lại một mình Du Khinh Hàn, vẫn chưa hạ sốt, đầu cô lại kịch liệt đau lên vì tâm trạng bị kích động, thầm nghĩ Cảnh Hành từ đâu có bản lĩnh lớn như vậy, tại sao mọi người đều chọn cô ta? Bây giờ ngay cả Mạc Tịch Nguyên cũng đến giúp cô ta nói chuyện.
Du Khinh Hàn tức giận hất cái khay để thuốc trên tủ đầu giường xuống đất, sau đó vắt tay lên trán nằm thẳng, lòng khó chịu từng cơn.
Bởi vì sâu thẳm nơi nào đó bên trong cô, có âm thanh vang lên, bảo là Mạc Tịch Nguyên nói rất đúng.
Thế nhưng cô phải làm sao để buông tay đây? Du Khinh Hàn bi ai nghĩ, nửa trái tim đẫm máu của mình đã nằm trong tay Tiêu Đồng mất rồi.
...
Ngày đầu tiên Cảnh Hành đến thăm Tiêu Đồng, ở trong phòng bệnh của nàng đến mười giờ tối mới rời khỏi. Lúc cô đi, Tiêu Đồng cầm tay cô cầu xin, xin cô đưa mình theo, sự tuyệt vọng trong giọng nói khiến Cảnh Hành không đành lòng nghe tiếp, cô nhắm mắt lại nghe Tiêu Đồng nghẹn ngào một hồi lâu, mới quyết tâm, khom lưng lau khô nước mắt Tiêu Đồng, nén tiếng nấc mà cười với nàng, "Tiêu Đồng ngoan, em không có bỏ chị."
"Em... Em nói dối..." Tiêu Đồng chôn mặt trong khuỷu tay nức nở, "Các người ai cũng không cần tôi, tôi biết."
"Mẹ không cần tôi, bà nội không cần tôi, ai cũng không cần tôi."
"Tôi là kẻ không ai cần."
Nội tâm nàng tuyệt vọng rên rỉ, lại không dám khóc lớn, chỉ lo sẽ đưa ma quỷ tới, không thể làm gì khác hơn là quấn chặt cả khuôn mặt mình, dùng tay áo che lại âm thanh, kiềm nén rấm rức khóc, "Ai cũng không cần tôi, tôi là kẻ không ai cần..."
"Tiêu Đồng, chị nghe em nói." Cảnh Hành nâng gương mặt Tiêu Đồng lên từ trong tay áo nàng lên, "Tiêu Đồng, chị bị bệnh."
"Tôi không có bệnh, là các người vứt tôi trong bệnh viện, các người không cần tôi."
"Chị bị bệnh, cơ thể rất yếu, bây giờ em mà đưa chị ra ngoài, chạy không được bao xa sẽ bị ma quỷ bắt về, Tiêu Đồng, chị muốn bị ma quỷ bắt thêm lần nữa sao?"
Tiêu Đồng rùng mình một cái, trong mắt vẫn còn nước mắt nhưng lắc đầu rất kiên định.
"Vậy nên chị phải ở lại đây chữa bệnh cho tốt, nghe lời bác sĩ, ăn cơm uống thuốc đúng giờ, đợi cho cơ thể khoẻ thêm chút nữa em mới đưa chị đi được, chị nói có đúng không?"
Tiêu Đồng nghẹn ngào hỏi: "Vậy em... Vậy ngày mai em còn đến đây không?"
"Đến." Cảnh Hành cười đồng ý, "Hơn nữa ngày mai em còn muốn đem đồ ngon cho Tiêu Đồng nữa, chị muốn ăn gì nè?"
"Chị muốn... Chị muốn ăn kẹo hồ lô ở cổng trường..." Tiêu Đồng thèm kẹo hồ lô lâu lắm rồi, nhưng nhà nàng không có tiền, tiền đều bị cha cầm đánh bài hết, còn không mua nổi một mét đất của căn nhà đang ở hiện tại, đừng nói gì đến dư dả cho nàng ăn kẹo hồ lô.
"Được, mai em mang kẹo hồ lô đến cho Tiêu Đồng nha, nhưng chị phải đồng ý với em, nhất định phải ăn ngoan ngủ ngoan, nếu không thì em không tới nữa."
"Đừng!" Tiêu Đồng vội vàng nắm chặt Cảnh Hành, "Đừng bỏ chị lại!"
"Lừa chị thôi." Cảnh Hành dịu giọng cười nói, "Tiêu Đồng của em còn ở đây, làm sao em có thể không đến chứ."
Lúc này Tiêu Đồng mới vui vẻ, thoả mãn nằm xuống ngủ.
Từng ấy năm nàng mới có một giấc mơ đẹp, trong mơ toàn là kẹo hồ lô thật ngọt.
...
Sau nửa đêm Du Khinh Hàn mới dần hạ sốt, cô gọi một vệ sĩ vào hỏi: "Tiêu Đồng thế nào rồi?"
"Bên đó vừa đưa tin tới, đã ngủ rồi."
"Cảnh Hành đâu?"
"Hơn mười giờ đi."
"Ừm. Anh ra ngoài đi." Du Khinh Hàn phất tay một cái.
Vệ sĩ do dự một lúc, lại nói: "Hôm nay Tiêu tiểu thư không cần dùng thuốc an thần."
Du Khinh Hàn hơi sững người.
"Vậy thì tốt." Trong miệng Du Khinh Hàn vừa đắng vừa chua, không biết có phải là dư vị của thuốc để lại hay không.