Tiêu Đồng bị sốt cũng không cảm thấy chỗ nào không ổn, nhưng chỉ vì câu này của Du Khinh Hàn mà cảm thấy đau, nàng không muốn tranh luận với Du Khinh Hàn, quay mặt qua chỗ khác không nhìn cô, mệt mỏi nói: "Người của cô giữ em ấy cả một buổi tối, làm cô bị thương là tôi, cô thả em ấy ra đi."
"Nhà tôi là gia đình làm ăn chân chính, đừng nói giống như xã hội đen vậy. Chân ở trên người cô ấy, cô ấy muốn đi lúc nào thì đi, chỉ sợ là vì cô ta không nỡ bỏ ai đó nên mới không đi thôi."
"Cô nói em ấy về đi, bảo là tôi không muốn gặp em ấy."
Du Khinh Hàn nghe câu này tâm tình sung sướng, cô nhỏm người dậy hôn má Tiêu Đồng, bị Tiêu Đồng cau mày tránh khỏi, Du Khinh Hàn một lần không thực hiện được, lại cúi đầu làm thêm lần nữa, lần này giữ mặt Tiêu Đồng lại, không cho nàng tránh né.
"Lúc trước em thích nhất là tôi hôn em, mỗi lần như vậy đều đỏ mặt cả buổi." Du Khinh Hàn cười nói bên tai Tiêu Đồng, "Tiêu Đồng, sau này tôi sẽ thường xuyên hôn em, được không?"
Tiêu Đồng chỉ cảm giác nửa bên mặt của mình bị bàn ủi vừa dơ vừa nóng ủi qua một đường, đau đớn như bị bỏng lột cả da, nàng nén nhịn một hồi lâu mới ngăn được mình không nôn ra, dứt khoát nhắm mắt lại, không nhìn tới Du Khinh Hàn.
Du Khinh Hàn không nhận ra Tiêu Đồng có vấn đề, Tiêu Đồng sốt cao nên mặt đỏ bừng, rất giống trong trí nhớ của cô, khi Tiêu Đồng thẹn thùng thì mặt sẽ ửng đỏ. Du Khinh Hàn thậm chí còn có chút vui sướng, nhìn đi, ngoài miệng nói không muốn, nhưng trong lòng vẫn thích thú đó thôi. Du Khinh Hàn tự nhận trên đời không ai hiểu Tiêu Đồng hơn mình, Tiêu Đồng ỷ lại mình nhiều năm như vậy, làm sao có thể nói chia tay là chia tay? Có lẽ do lần này tổn thương hơi nhiều, sau này đối với cô ấy tốt hơn một chút, cô ấy sẽ quay lại thôi.
"Tiêu Đồng, em mệt rồi nhanh đi ngủ đi, tôi ngủ với em, ác mộng sẽ không dám tới." Trước đây luôn như vậy, buổi tối Tiêu Đồng gặp ác mộng, nhất định phải nằm trong ngực Du Khinh Hàn mới ngủ được.
Nhưng Tiêu Đồng nghe xong câu này, vai run lên dữ dội, hai mắt nàng đau nhức lại không cách nào ngủ được.
Du Khinh Hàn ở bên cạnh, Tiêu Đồng ngủ không được, cho dù nhắm hai mắt lại thì trong đầu cũng đều là ác mộng quấn quanh.
Không ai có thể cứu Tiêu Đồng, Du Khinh Hàn từng chút, từng chút một đẩy Tiêu Đồng về phía Địa ngục, Tiêu Đồng nhắm hai mắt liền có thể nghe được tiếng cười dữ tợn của ma quỷ, Du Khinh Hàn không còn là cọng cỏ cứu mạng của Tiêu Đồng nữa.
Bệnh viện tốt nhất, phòng bệnh tốt nhất, bác sĩ chuyên nghiệp nhất, điều trị ba ngày, bệnh Tiêu Đồng không thấy tốt hơn, ngược lại càng nghiêm trọng. Đến ngày thứ ba rốt cuộc chuyển thành viêm phổi, kéo theo bệnh dạ dày mãn tính bộc phát, lúc nửa đêm bỗng nhiên nôn ra một ngụm máu lớn, thấm ướt nửa người Du Khinh Hàn. Lúc đó Du Khinh Hàn bị doạ sợ toàn thân co quắp, run lập cập ấn chuông gọi bác sĩ, khi bác sĩ đến vẫn còn đang run, nửa ngày không nói ra được một câu, chỉ có thể hỏi đi hỏi lại:
"Cô ấy có chết không?"
Đáng tiếc những bác sĩ kia đều là người châu Âu, không có ai biết tiếng Trung, lại vội vàng đưa Tiêu Đồng vào phòng phẫu thuật, làm gì còn ai để ý tới Du Khinh Hàn.
Theo giải thích của Đông y, cái này gọi là tích tụ ưu sầu thành bệnh, Tây y không hiểu việc này nhưng cũng biết nhân tố tâm lý ảnh hưởng đến kết quả điều trị, sau đó nói rõ với Du Khinh Hàn, yêu cầu cô đừng xuất hiện trước mặt Tiêu Đồng, tránh ảnh hưởng đến quá trình điều trị của bệnh nhân.
Du Khinh Hàn nhìn thấy Tiêu Đồng nôn ra máu vô cùng sợ hãi, trong lòng vẫn còn hoảng hốt, sợ Tiêu Đồng thật sự xảy ra chuyện, quả nhiên không dám xuất hiện ở phòng bệnh của Tiêu Đồng, chỉ dám lặng lẽ đứng ngoài cửa nhìn Tiêu Đồng khi nàng ngủ.
Tiêu Đồng bệnh nặng những ngày qua, lại ăn không ngon ngủ không yên, người gầy ốm như một bộ xương, da dẻ trắng xám trong suốt, môi cũng trắng bệch như thế, khi ngủ nàng nghiêng mặt qua một bên, lộ ra một mảnh cổ tinh tế, yếu đuối không thể tả, giống như chỉ cần nhẹ nhàng gập lại sẽ bị bẻ gẫy.
"Du tiểu thư, xin thứ lỗi, e là bây giờ bệnh nhân phải làm tâm lý trị liệu." Bác sĩ kiểm tra phòng đứng phía sau Du Khinh Hàn, nhìn vào bên trong ô cửa một chút, nhẹ giọng nói.
"Anh nói cái gì?" Du Khinh Hàn bỗng nhiên quay đầu.
"Có vẻ như bệnh nhân bị suy nhược tinh thần nghiêm trọng, nghi ngờ từng xuất hiện ảo giác, Tiêu tiểu thư, dưới góc nhìn của tôi, vấn đề tâm lý của của cô ấy phức tạp hơn vấn đề bệnh lý rất nhiều."
"Tôi không biết..." Du Khinh Hàn lẩm bẩm nói, "Tôi không phát hiện được..."
Du Khinh Hàn biết vấn đề tâm lý của Tiêu Đồng... Thậm chí tinh thần có chút không bình thường, nhưng đã là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi? Tám năm trước? Mười năm trước? Tiêu Đồng đã sớm khỏi bệnh... Tuy rằng có để lại một ít di chứng kỳ lạ, tính cách không giống lắm so với trước, nhưng nhìn bên ngoài nàng rất bình thường, có thể cùng người bình thường giao lưu, cũng có thể cùng người xa lạ chuyện trò vui vẻ, tên lang băm này biết cái gì mà "Bệnh tâm lý" chứ?
"Bác sĩ, có phải anh nhầm lẫn gì không?"
"Du tiểu thư, tuy rằng tôi không phải bác sĩ khoa tâm thần, nhưng xin cô đừng nghi ngờ sự chuyên nghiệp của tôi."
"Đi mẹ cái chuyên nghiệp của anh đi." Du Khinh Hàn không muốn nghe nữa, không kiên nhẫn đổi qua tiếng Trung chửi một câu, lại nói: "Get out."
Bác sĩ biến sắc mặt, không có thêm gì nữa, chỉ nhìn Tiêu Đồng trong phòng một chút, lạnh lùng bỏ đi.
Đúng là lang băm, Du Khinh Hàn nghĩ, Tiêu Đồng đã sớm khỏi rồi, sao mà tái phát bệnh được chứ.
Nhưng cho dù là lang băm, đưa ra đề nghị cũng không tệ, từ khi Du Khinh Hàn không xuất hiện trước mặt Tiêu Đồng nữa, quả nhiên Tiêu Đồng dần hồi phục, cũng sắp hạ sốt, tuy rằng sau đó có hai lần sốt nhẹ, nhưng cuối cùng nhiệt độ cũng được khống chế, có thể ăn được thức ăn.
Du Khinh Hàn nói với bác sĩ muốn thăm Tiêu Đồng, bị bác sĩ nghiêm khắc cấm cản.
"Du tiểu thư, cơ thể bệnh nhân không thể chịu nổi việc bị đả kích lần nữa, cô có thể gặp cô ấy —nếu cô muốn cô ấy đi gặp thượng đế."
"Vậy không lẽ tôi mãi mãi không thể xuất hiện trước mặt cô ấy? Đến bao giờ tôi mới được thăm cô ấy, anh cho tôi một thời hạn chính xác đi!"
"Ít nhất thì cũng chờ sau khi bệnh tình cô ấy ổn định."
Du Khinh Hàn không có được sự nhẫn nại như vậy, một ngày vào giữa trưa nắng ấm, Tiêu Đồng nửa nằm nửa ngồi đờ đẫn nhìn hoa viên qua cửa sổ, Du Khinh Hàn rốt cuộc không nhịn được đẩy cửa đi vào.
Cánh cửa kêu cọt kẹt một tiếng, Tiêu Đồng quay đầu nhìn Du Khinh Hàn, bả vai gầy yếu tắm trong ánh mặt trời, tóc bị nhuộm thành màu đỏ cam, nhưng làn da lại càng trắng xám. Nàng đối diện với Du Khinh Hàn, ánh mắt lóe lên một cái, sau đó mặt không cảm xúc quay đi, tiếp tục nhìn hoa viên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời trong vườn hoa ấm áp, có người cha cùng con chơi đá bóng, cũng có cặp đôi đang nắm tay nhau.
Ánh mắt Du Khinh Hàn chạm vào ánh mắt Tiêu Đồng, cô rùng mình một cái, cô chưa từng thấy Tiêu Đồng có ánh mắt như thế, một chút ham muốn sinh tồn cũng không có.
"Hôm nay nắng rất đẹp." Du Khinh Hàn tằng hắng một cái, đẩy vào một chiếc xe lăn không biết lấy từ đâu, "Tiêu Đồng, hay là tôi đưa em ra hoa viên dạo một chút?"
Tiêu Đồng không nói lời nào, Du Khinh Hàn cho rằng nàng ngầm chấp thuận, một tay đỡ vai nàng, một tay xuyên qua đầu gối bế nàng vào xe lăn. Trước đây Du Khinh Hàn từng bế Tiêu Đồng, khi đó nàng vẫn còn là thiếu nữ, hiện tại ôm lên vẫn cảm thấy nhẹ nhàng như vậy, trên người Tiêu Đồng không có chút da thịt, một người chỉ toàn xương, mỗi một cái đâm vào ngực Du Khinh Hàn đau nhói.
Tiêu Đồng không trả lời, cũng không phản kháng, nàng như con rối bị Du Khinh Hàn ẵm vào xe lăn, đẩy đến hoa viên.
Hai cha con đá bóng đã đi rồi, lại có thêm một đôi tình nhân, nhìn qua mới chỉ mười sáu, mười bảy tuổi, trên cánh tay nam sinh treo băng vải, nữ sinh lấy hoa quả đã cắt đút cho cậu ăn, hai người thì thầm nói chuyện, mắt đối diện nhau, thỉnh thoảng cười đùa nhìn ngắm bốn phía, chốc chốc vừa gấp gáp lại vừa thẹn thùng hôn đối phương, ánh dương bao phủ quanh họ, là hình ảnh thanh xuân tươi đẹp.
Du Khinh Hàn đẩy Tiêu Đồng đến dưới tàng cây, cô nhìn đôi tình nhân nọ, dường như có chút hâm mộ, nở nụ cười, khom lưng đi đến nói bên tai Tiêu Đồng, "Tiêu Đồng, lúc tôi quen biết em có phải cũng ở tầm tuổi bọn họ không?"
Mắt Tiêu Đồng run rẩy.
"Lúc đó em thật xinh đẹp, trong mắt long lanh ánh sáng, lần đầu tôi hôn em, tim muốn nhảy ra ngoài." Du Khinh Hàn nói, "Tiêu Đồng, đó là lần đầu tiên tôi thân mật với người khác."
Tiêu Đồng rũ mắt xuống, giọng điệu của Du Khinh Hàn khiến nàng buồn bực, nàng đành phải che giấu đi, tập trung nghe lời tâm tình của đôi tình nhân đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt kia.
Trên thế giới này tình cảm đẹp đẽ luôn giống nhau, lời thề ước cũng tương tự như vậy, từ Pháp đến Trung Quốc, bây giờ hay là mười năm trước, vượt qua không gian cùng thời gian, những chuyện mà tình nhân nói với nhau, ngoại trừ ngôn ngữ không giống ra thì so với những lời Du Khinh Hàn từng nói với Tiêu Đồng không khác gì cả, thế là những tình cảm chân thành cùng sự lãng mạn đó, bây giờ Tiêu Đồng nghe vào tai chỉ thấy buồn cười.
"Tiêu Đồng, lúc trước chúng ta thật vui vẻ, sao em không chịu quay lại?" Du Khinh Hàn dựa vào chân Tiêu Đồng ngồi xuống bãi cỏ, nằm nhoài trên đùi của nàng, trên mặt thậm chí mang theo chút ngây thơ, "Tiêu Đồng, sao em không chịu quay lại?"
"Du Khinh Hàn."
"Hả?"
"Người thật đã trở về, sao cô còn cố giữ một thế thân như tôi mà không chịu buông đây?"
Đồng tử Du Khinh Hàn co rút lại, quên thở một nhịp.
Có trời mới biết, bây giờ Du Khinh Hàn mới đột nhiên nhớ tới Mạc Tịch Nguyên, cô đặt tay trước ngực mình, mới nhớ ra trong túi khoác còn có một chiếc nhẫn làm vì Mạc Tịch Nguyên.
Du Khinh Hàn nghẹn lời, Tiêu Đồng tựa hồ cũng không quan tâm đến câu trả lời của cô, quá lâu nàng không mở miệng nói chuyện, giống như phát tiết, lời vừa ra khỏi miệng như gỡ bỏ nút thắt ở cổ chai, "Cô nhìn xem cô yêu Mạc Tịch Nguyên bao nhiêu, chỉ vì một đôi mắt giống như cô ấy mà bị tôi dây dưa ròng rã mười năm, cô xem cô yêu Mạc Tịch Nguyên bao nhiêu, sống với tôi mười năm, vậy mà mỗi lần lên giường đều là cùng những cô gái có vẻ ngoài giống Mạc Tịch Nguyên, cô xem cô yêu Mạc Tịch Nguyên bao nhiêu, cô ấy trở về, cô một mặt yêu cô ấy, lại một mặt làm nhục tôi."
"Du Khinh Hàn, cô nói rằng nhớ lần đầu tiên hôn tôi, nhưng lần đầu tiên đó, có phải trong lòng cô nghĩ đến Mạc Tịch Nguyên?"
"Du Khinh Hàn, Mạc Tịch Nguyên thánh khiết cao quý không thể bị vấy bẩn, vậy có thể tuỳ tiện chà đạp hàng giả sao? Năm đó lúc tôi gọi điện thoại cho cô, cô đang làm gì? Những tấm hình trên blog của cô, có phải cô nghĩ là tôi chưa từng xem?"
"Du Khinh Hàn, cô nói tôi thấp hèn, cô nói cô có bệnh ưa sạch sẽ, cô khiết phích như vậy thì quay lại tìm tôi làm gì? Cô đi tìm Mạc Tịch Nguyên cao quý không nhiễm một hạt bụi của cô không tốt hơn sao? Tôi là loại hàng giả đã trải đủ truân chuyên ở cõi trần ai này rồi, cô còn muốn thế nào? Nhiều năm qua ngoại trừ móc tim móc phổi trao cho cô thì tôi chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cô, sao cô lại hận tôi như vậy, cô giày xéo tôi là được rồi, sao còn muốn chà đạp tôi, muốn giẫm nát tôi mới vui hay sao?"