Cảnh Hành mắt nhắm mắt mở lần mò tắt đồng hồ báo thức ở đầu giường, lại vùi đầu vào gối nằm thêm một lúc, nghe được tiếng Tiêu Đồng nhẹ nhàng gõ cửa, lúc này mới bất đắc dĩ ngồi dậy, vuốt vuốt lại mái tóc loạn xạ, sững người nhìn vào tường.
"A Hành, nếu em không rời giường sẽ không kịp lên máy bay đó!" Tiêu Đồng gõ cửa một lúc, không nghe thấy động tĩnh của Cảnh Hành, tưởng cô còn đang ngủ, lại gõ thêm hai lần nữa, "Đến lúc đó xem em làm sao đi Hồng Kông, chạy trối chết thì may ra!" Nàng nghĩ tới Cảnh Hành mặc áo ngủ, tóc như tổ quạ chạy đuổi theo sau đuôi máy bay, không nhịn được khanh khách bật cười.
Đêm qua Cảnh Hành gặp ác mộng, không cách nào ngủ ngon, hốc mắt đau nhức, tâm tình buồn bực, đang ngồi thất thần trên giường. Cô nghe thấy tiếng cười của Tiêu Đồng ngoài cửa, phút chốc cơn buồn ngủ cũng bay biến, mắt không còn đau, lòng cũng không phiền, khoé miệng chỉ muốn cong lên hoà cùng tiếng cười của Tiêu Đồng, vuốt đám tóc tai rối bù xuống giường, đi tới mở cửa phòng.
Tiêu Đồng vẫn còn vịn cửa cười ngả nghiêng, cánh cửa lại đột nhiên mở vào, Tiêu Đồng không kịp chuẩn bị nhào người về phía trước, được Cảnh Hành nhanh nhẹn đỡ lấy, nụ cười trên mặt nàng chưa kịp thu lại đã ngã vào người Cảnh Hành.
"Nghĩ gì mà vui như vậy?" Cảnh Hành ôm vai Tiêu Đồng cười theo, ánh mắt trêu chọc, "Nói cho em nghe chút đi?"
Tiêu Đồng bị Cảnh Hành giữ lấy, có chút ngượng ngùng, vội vã giãy khỏi ngực Cảnh Hành, "Tỉnh rồi thì nhanh đi rửa mặt, điểm tâm làm xong rồi, nhanh ăn đi để còn lên máy bay."
"Tuân lệnh!" Cảnh Hành đã ngửi thấy được mùi trứng chiên, vờ vịt đưa tay lên làm động tác chào với Tiêu Đồng, vừa đi vào phòng tắm vừa khẽ hát, tâm trạng sung sướng.
Bây giờ đã là hai tháng sau khi các cô từ Paris trở về, Tiêu Đồng được nghỉ phép không thời hạn, công việc của Cảnh Hành cũng bớt đi một phần, thời gian rảnh rỗi bắt đầu tăng lên, Cảnh Hành liền thường xuyên đưa Tiêu Đồng đến chỗ Trần Lạc. Trần Lạc là người dẫn dắt câu chuyện rất tốt, Tiêu Đồng có vui vẻ không, gặp chuyện gì phiền lòng, khi ngồi uống trà hàn huyên nàng đều nói hết với Trần Lạc, mỗi lần nói xong luôn cảm thấy tảng đá đè trong lòng nhẹ hơn một chút, hít thở cũng dễ dàng hơn so với trước, nụ cười trên mặt cũng bắt đầu nhiều thêm, lúc trước như người mang thù sâu oán nặng, bây giờ thỉnh thoảng có thể đùa giỡn với Cảnh Hành.
Cảnh Hành nhổ sạch kem đánh răng trong miệng, cảm thấy chưa có lúc nào tốt hơn hiện tại, ngay cả bầu trời cũng trong xanh hơn so với trước. Tiêu Đồng thức dậy rất sớm, mỗi ngày sáu giờ rời giường, làm xong điểm tâm vừa đúng bảy giờ, cùng ăn với Cảnh Hành xong thì thu dọn bát đũa. Khi Cảnh Hành nhàn rỗi thì hai người sẽ cùng nhau đến chỗ Trần Lạc ngồi một chút, lúc Cảnh Hành bận thì nàng ngồi một mình trong phòng đọc sách, quét dọn, từ lần đó về sau, nàng không vẽ thêm gì nữa, màu vẽ cùng giá vẽ đều ném đi hết, nàng không nói chuyện này, Cảnh Hành cũng không hỏi.
Đã rất lâu Cảnh Hành không ra nước ngoài, lần này cũng không muốn đi, nhưng dù sao cũng là sản phẩm mới ra mắt của phòng làm việc, nhà thiết kế chính vắng bóng, Cảnh Hành buộc phải xuất hiện, lúc ăn sáng Tiêu Đồng nói: "Nghe nói hai ngày nữa bên đó sẽ có bão, em mang thêm nhiều đồ một chút, buổi tối cũng nên sớm về khách sạn."
"Ừm." Cảnh Hành đáp lời, cắn một miếng trứng, "Đi ít nhất cũng một tuần lễ, aizz, thật sự là không muốn đi xa như vậy."
"Cũng không phải ngày đầu em làm việc này, bây giờ mới oán hận thì trễ rồi." Tiêu Đồng chậm rãi ăn cháo, cười nói, "Đừng ủ dột vậy chứ, Hồng Kông là nơi tốt thế nào? Bao nhiêu người muốn đi còn không được nữa là."
"Nếu tốt như vậy, không bằng chị đi chung với em đi?"
Bàn tay đang cầm muỗng của Tiêu Đồng hơi khựng lại một chút, không lên tiếng, đứng dậy đi vào nhà bếp lấy thêm chén cháo.
Cảnh Hành cũng không chờ nàng trả lời nói tiếp: "Nói tới thì chúng ta quen biết nhau nhiều năm rồi mà hình như chưa đi chơi với nhau lần nào thì phải?"
Tiêu Đồng ngẫm lại, có lẽ là vậy. Đúng là nàng thường xuyên đi công tác cùng Cảnh Hành, ngày hôm nay Đông Minh Thiên Tây, ngày khác không chừng là bên kia bán cầu, mỗi lần đều vội vội vàng vàng giống như đi chợ, nhưng xưa nay chưa từng chơi vui vẻ một lần.
"Chờ lần này em về, mình cùng đi một chuyến được không?"
"Được."
"Thật?" Cảnh Hành chỉ thuận miệng nói một câu, không ngờ Tiêu Đồng thật sự đồng ý, mắt sáng lên, "Chị muốn đi đâu?"
"Đi đâu cũng được, chờ em về hãy nói, ăn nhanh đi, thêm chút nữa là không kịp lên máy bay thật đó."
"Được!" Cảnh Hành cúi đầu tập trung ăn bánh bao của cô, cô chưa từng có cảm giác như hiện tại, vẫn chưa đi ra ngoài mà đã muốn về nhà.
Cảnh Hành ăn xong điểm tâm ra ngoài, Tiêu Đồng đưa cô đến tầng trệt, xe đã đợi sẵn dưới lầu, chờ đến khi các cô xuống, tài xế chạy tới giúp chuyển hành lý, Tiêu Đồng nhìn thấy vẫn là chị Đan, liền chào hỏi một chút: "Đã lâu không gặp."
"Đã lâu không gặp." Chị Đan đặt hành lý vào trong cốp xe, oành một tiếng đóng cửa lại, mới quay đầu nhìn Tiêu Đồng một chút, nói: "Sắc mặt cô tốt hơn trước nhiều lắm."
"Mỗi ngày toàn ăn rồi chơi, không tốt mới là lạ đó." Tiêu Đồng cười giúp Cảnh Hành mở cửa xe, "Không nói nữa, đi nhanh đi, máy bay không đợi người. Lên đường bình an."
Cảnh Hành ngồi vào trong xe, lại nhô đầu ra, nhoài người trên cửa sổ xe nhìn Tiêu Đồng, "Tiêu Đồng, em sắp đi rồi, chị không có gì muốn nói với em sao?"
"Không phải đã nói sao, lên đường bình an."
"Chỉ có vậy?"
"Vậy... Đến nơi nhớ gọi điện cho chị?" Tiêu Đồng chần chừ nói.
"Còn gì nữa không?"
"..." Tiêu Đồng bất đắc dĩ nói, "Đi nhanh đi, chị cũng không muốn nhìn thấy cảnh em chơi trò đuổi bắt máy bay."
"Tiêu Đồng, chẳng lẽ chị không nhớ em sao?"
Làm sao một người rất thận trọng như Cảnh Hành, càng ngày lại càng đơn thuần như thế này. Tiêu Đồng dở khóc dở cười, qua loa nói: "Nhớ em, rất nhớ. Chị Đan, nhanh lái xe đi, trên đường cẩn thận."
"Tiêu Đồng, em cũng nhớ chị!" Xe chạy đi thật xa, Cảnh Hành hét to.
Hét xong câu này Cảnh Hành mới hài lòng ngồi thẳng người, mặt chị Đan không có gì thay đổi, chỉ là liếc mắt nhìn Cảnh Hành một chút.
Tiêu Đồng vẫn đang đứng dưới lầu nhìn, tận khi chiếc xe chạy khỏi tầm mắt mới xoay người đi vào trong.
Nàng không chú ý tới trên lầu đối diện có một bộ kính viễn vọng, ống kính đang chằm chằm nhìn vào mình.
Du Khinh Hàn đã ở nơi rách nát này hơn hai tháng, hơn hai tháng nay cô hầu như không ra khỏi cửa, chuyện đầu tiên sau khi thức dậy mỗi sáng chính là chạy đến ban công, nhắm kính viễn vọng ngay nhà Cảnh Hành.
Nơi ở của cô giống như là bãi rác thu nhỏ, vỏ hộp, thức ăn thừa nằm lăn lóc từ bàn trà đến sàn nhà, trên ghế sofa là một đống quần áo dơ bẩn, y phục mặc xong sẽ có nhân viên cửa hàng đem đồ mới đến, là hàng hiệu xa xỉ mới nhất, mặc một lần xong là bị vứt trên ghế sofa như giẻ lau, cùng những thứ vải vóc đắt tiền khác xếp lớp lên nhau như rác. Du Khinh Hàn ở nơi rác rưởi chất đống thế này vẫn hồn nhiên không hay, tất cả sự quan tâm của cô đều đặt vào kính viễn vọng đang hướng về phía ban công kia.
Lúc trước có người giúp cô dọn dẹp tất cả mọi thứ ngăn nắp sạch sẽ, bây giờ mất đi người đó, Du Khinh Hàn tự biến mình thành kẻ ăn dơ ở bẩn.
Hơn hai tháng cô không về nhà, không gặp anh lẫn cha. Mạc Tịch Nguyên đã đến một lần, còn chưa nói được câu nào đã bị Du Khinh Hàn mặt lạnh đóng cửa, không chút do dự. Lúc trước cô yêu thương Mạc Tịch Nguyên như vậy, nhưng kể từ khi biết chị yêu người khác, tình cảm của cô đối với chị như thuỷ triều rút cạn, không chút lưu luyến. Thật ra lúc đóng cửa, từ trong khe cửa nhìn thấy lệ chí loé lên, luôn ẩn hiện trước mắt Du Khinh Hàn, lởn vởn trong lòng cô khiến cô vừa đau vừa ngứa ngáy.
Trong hai tháng này Du Khinh Hàn hay có một giấc mơ, một lúc mơ thấy Tiêu Đồng nói chia tay với cô, trong mắt Tiêu Đồng đều là khinh bỉ, nhìn thấy làm ngực Du Khinh Hàn đau nhói, một lúc lại mơ thấy Tiêu Đồng khóc lóc xin cô đừng đi, Du Khinh Hàn đứng trên cao nhìn xuống Tiêu Đồng, đắc ý cười, đưa tay ôm Tiêu Đồng vào lòng. Lúc tỉnh dậy khoé môi cô vẫn còn cong lên, nhìn xung quanh đen kịt, ngoại trừ ngọn núi rác thì không còn gì khác, lòng cô trống trải, ngực khó chịu không thở nổi, chạy đến ban công, ngồi nhìn vào kính viễn vọng, mãi cho đến hừng đông.
Trong kính viễn vọng Tiêu Đồng càng ngày càng lung linh béo tốt, gò má mềm mại hồng hào, trong mắt cũng bắt đầu có ánh sáng, Du Khinh Hàn lại ngày càng hao gầy, sắc mặt vàng như nghệ, vành mắt đen thui, tóc tai rối bù, xương xẩu nhô lên.
Không có Tiêu Đồng, Du Khinh Hàn chẳng là cái thá gì.
Du Khinh Hàn khẩn thiết muốn gặp Tiêu Đồng. Cô rửa mặt, chải tóc, trang điểm, che đi sắc mặt vàng vọt cùng quầng thâm ở mắt, tô ít son lên môi, chăm chút cho gò má đã lõm sâu cùng đôi môi khô khốc, lại tìm trong đống quần áo chưa mở lấy ra một bộ trang phục nhẹ nhàng mặc vào, người trong gương mới miễn cưỡng khôi phục một chút tinh thần.
Cô xuống lầu, xuyên qua con đường phủ bóng cây, lại lên lầu, đứng trước cửa nhà Tiêu Đồng đang ở, chỉnh trang lại dáng vẻ của mình rồi đưa tay nhấn chuông cửa. Tay cô nắm góc áo, lòng bàn tay ướt nhẹp.
Câu đầu tiên Tiêu Đồng nói khi thấy cô sẽ là gì nhỉ? "Sao cô lại đến đây"? Hay là, "Cút"? Du Khinh Hàn chờ ngoài cửa đến ngực đau thắt, chưa bao giờ cảm thấy thời gian đằng đẵng như vậy.
Bên trong cửa, đúng lúc Tiêu Đồng đang nghiêng người dựa vào xích đu ở ban công đọc sách, còn chưa vào hè, ánh mặt trời vẫn ấm áp, cơ thể Tiêu Đồng lạnh, thậm chí còn phải đắp chăn khi ngủ, chân nàng được ánh nắng chiếu đến ấm áp dễ chịu, sách trên tay càng ngày càng lệch, mắt cũng dần híp lại, không nghe được tiếng chuông cửa xa xôi.
Du Khinh Hàn thấp thỏm đợi mười phút, mới dám nhấn lần thứ hai.
Lần này nhanh chóng đánh thức Tiêu Đồng.
Tiêu Đồng nhặt sách rơi trên đất lên, xoa mắt đứng dậy, vừa đi vừa hỏi: "Ai vậy?"
Không ai trả lời.
Nàng đi tới cạnh cửa, nhìn vào trong lỗ mắt mèo một chút, là một phụ nữ cao gầy, nhìn hơi quen, nàng lại mở camera cửa, đáng tiếc cô gái kia đứng ở góc chết của camera, chỉ nhìn thấy nửa người, không rõ dáng dấp cụ thể.
"Ai vậy?" Tiêu Đồng lầm bầm mở cửa, nghi ngờ thò ra nửa người.
"Tiêu..."
"Xin hỏi ngài tìm ai?"
Hai người cùng mở miệng, Du Khinh Hàn há hốc mồm, từ ngữ còn lại nghẹn trong cổ họng.
Du Khinh Hàn từng nghĩ tới Tiêu Đồng sẽ đối xử với mình như thế nào, hoặc tức giận mắng, hoặc nhục nhã, hoặc phẫn hận, hoặc đau lòng, nhưng không có cảnh tượng nào giống thế này.
Thế này, cảnh giác, lịch sự, lại xa cách.
Như mình là một người xa lạ.