Người nhà họ Cố trừ Cố Thành Viêm những người khác vì sợ ông Cố nên không dám đến thăm cháu dâu.
Khả Lan thấy trong phòng bệnh không có ai, vừa đóng cửa cô liền giùng giằng từ trên giường bò dậy.
“Em khẳng định Lương Tú Ly sẽ hành động sau năm mới.” Khả Lan hạ giọng khẳng định với Cố Thành Viêm.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, chân mày nhíu lại khẽ trả lời: “Trước năm mới.” Dứt lời, ánh mắt anh dừng trên bụng cô.
Lúc nãy ông Cố đánh như vậy dù là giả anh cũng cảm thấy lo sợ.
Khả Lan nghe thấy anh trả lời, con ngươi đảo quanh lại nói: “Đánh cược thế nào?”
“Đánh cược gì?” Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói muốn đánh cược cũng cảm thấy hứng thú, trầm giọng hỏi lại.
Đánh cược gì? Lâm Khả Lan có cái gì có thể thua.
Khả Lan thấy Cố Thành Viêm hỏi ngược lại, khuôn mặt nở nụ cười đưa tay chống cằm suy nghĩ một chút rồi nói: “Em thắng, anh cho em vào Lương Thị.” Xem như Lương Tú Ly phạm tội nhưng Lương Thị sẽ không bị ảnh hưởng mà phá sản.
Bởi vì quân đội nắm giữ.
“Vậy nếu em thua?” Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, chân mày khẽ nhếch, trầm giọng hỏi Khả Lan, nếu như cô thua thì sao.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nhắc tới vấn đề thua trong lòng chợt cảm thấy bối rối.
Cố Thành Viêm không thiếu thứ gì, nếu thua cô có thể đưa gì cho Cố Thành Viêm.
“Em thua, anh muốn thế nào cũng được.” Khả Lan chần chừ hồi lâu, không tìm thấy thứ mà mình có thể đưa cho Cố Thành Viêm, chỉ có thể để mặc anh muốn thế nào cũng được.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói như vậy, khóe miệng khẽ nở nụ cười, đưa tay cầm bàn tay trắng nõn của cô: “Cũng bao gồm liên tiếp không ngừng?” Dứt lời anh liền giơ tay lên nắm bả vai cô, cúi đầu, hai mắt tối tăm nhìn thẳng khuôn mặt nhỏ nhắn của Khả Lan.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói, sắc mặt ửng hồng, cúi đầu trả lời anh “Cái này không tính.”
Làm gì có ai đem chuyện giường chiếu ra đánh cược.
Hai loại đánh cược căn bản không giống nhau!
Quá nhộn nhạo!
Nghĩ đến đây Khả Lan lại ngước mắt nhìn Cố Thành Viêm, trong lòng chần chừ lại nói: “Cũng không phải là anh không thể có phần thưởng này.” Nói tới đây sắc mặt Khả Lan đã giống như tôm luộc chín, đỏ rừng rực.
Anh vừa nghe cô nói như vậy, ánh mắt mở to nói: “Em đã thua.” Dứt lời ánh mắt anh đảo quanh người Khả Lan, chợt cúi đầu ngậm đôi môi cô.
Khả Lan còn chưa phản ứng cả người đã bị đè lên trên giường, đôi môi ấm áp, trên mũi lại toàn là mùi hương cơ thể của anh.
Cô giùng giằng muốn thoát khỏi người anh.
Cô thể anh quá nặng, cô giạy giụa căn bản không có tác dụng.
Mà đôi môi anh ở trên cánh môi Khả Lan một hồi lâu lúc này mới dần dần đến bên tai Khả Lan nói: “Lúc này ông nội đánh em còn đau phải không?” Giọng đàn ông trầm thấp, không che giấu sự lo lắng.
Khả Lan nghe thấy Cố Thành Viêm nhắc tới chuyện lúc nãy đột nhiên giật mình, ngước mắt, con ngươi đen nhánh nhìn Cố Thành Viêm trả lời “Không đau” Dứt lời khóe miệng Khả Lan nở nụ cười.
Anh đang quan tâm cô sao?
Lúc nãy ông Cố đánh cô, Cố Thành Viêm đứng ở một bên để mặc cho ông Cố đánh, trong phút chốc khiến cho Khả Lan cảm thấy sợ.
Nếu như có một ngày xảy ra chuyện như ngày hôm nay, không phải là diễn trò nữa mà thật sự xảy ra trên người cô.
Cô phải đối mặt thế nào?
Nghĩ đến đây Khả Lan đưa tay ôm cổ anh, mấp máy môi nói: “Thật ra thì không đau lắm, nhưng mà thật sự sợ hãi, nếu một ngày nào đó, anh thật sự bỏ rơi em cùng Lãnh Mạch.” Dứt lời đôi mắt đen nhánh của Khả Lan nhìn chằm chằm khuôn mặt của Cố Thành Viêm.
Mặc dù trong lòng mọi người đều biết những thứ trước kia đều là giả.
Nhưng Khả Lan vẫn sợ một ngày nào đó sẽ biến thành sự thật.
Mà Cố Thành Viêm nghe câu hỏi của Khả Lan khẽ nhíu mày, trái tim chìm xuống, đôi tay ôm Khả Lan dần dần siết chặt.
“Sẽ không.” Cố Thành Viêm trầm giọng trả lời Khả Lan.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói như vậy giống như được uống thuốc an thần.
Người trong tầng lầu cũng không nhiều lắm, bởi vì thân phận, cả căn phòng chỉ có một mình Khả Lan.
Chung quanh không có ai, khả Lan liền lớn gan cởi quần áo của anh, ngửa đầu hôn lên môi anh.
Anh bị cô hôn như vậy, cả người căng thẳng, hai mắt vốn dĩ tối tăm liền trở nên kích tình.
Anh cúi đầu muốn đổi khách làm chủ, Khả Lan chợt nghiêng đầu, khép hai mắt nói: “Em mệt, muốn ngủ.” Dứt lời Khả Lan kéo chăn, nhắm mắt ngủ.
Nụ hôn của Cố Thành Viêm bị bỏ rơi, ngây ngẩn người, ánh mắt u ám. Chân mày nhíu lại.
Nhưng im lặng một lát, Cố Thành Viêm lại đưa tay, kéo khuôn mặt cô quay lại.
Bốn mắt nhìn nhau.
Khuôn mặt Khả Lan trở nên ửng hồng nhưng lại quyết nâng cái miệng nhỏ nhắn lên nói: “Em mệt quá, để cho em ngủ đi.” Khả Lan nói xong đưa tay đẩy tay anh ra muốn lật người tiếp tục ngủ.
Anh khẽ nheo hai mắt, khóe miệng nở nụ cười giống như chim ưng thấy thức ăn.
Khả Lan thấy bộ dáng của anh, trái tim khẽ run, giùng giằng muốn thoát khỏi lồng ngực anh.
Anh chợt đưa tay đè bàn tay nhỏ bé không an phận của cô xuống, một cái tay khác cởi nút áo của cô, cúi đầu bắt được cái miệng của cô.
Răng môi cọ sát lẫn nhau hồi lâu, anh mới rời khỏi đôi môi sưng đỏ của cô hôn lên cổ cô.
Không khí nhất thời trở nên cực kỳ nặng nề, hơi thở mập mờ lan ra trong phòng bệnh.
Khả Lan bị anh trêu chọc, cả người nóng bừng, trong đầu rầm rầm.......Giống như muốn nổ tung, cơ thể giùng giằng muốn anh dừng lại.
Bởi vì muốn anh dừng lại nên mở miệng nói, rồi lại bị anh trêu chọc nên trở nên đứt quãng không nói nên lời.
Cho đến khu áo bị cởi ra, lúc này Khả Lan mới cố gắng hoàn hồn nói: “Đây là bệnh viện, anh không sợ có người tới sao.” Dứt lời Khả Lan đưa tay kéo cánh tay anh muốn anh dừng lại.
Cố Thành Viêm nghe cô nói cũng đưa tay vuốt ve khuôn mặt ửng đỏ của cô: “Em không sợ....anh sợ cái gì?” Dứt lời anh cúi đầu vùi mặt vào trong cổ cô.
Trái tim Khả Lan run lên muốn đưa tay đẩy Cố Thành Viêm ra.
Cố Thành Viêm lại phát hiện đưa tay nắm bàn tay không an phận của cô.
Xảy ra quan hệ trong bệnh viện, Khả Lan hoảng sợ còn có cảm giác tê dại mà anh mang tới cho cô, cả người co rút, khẩn trương khiến cho cô ôm chặt lưng anh.
Móng tay tạo nên những mảng màu đỏ trên lưng cũng làm cho anh càng trở nên hưng phấn.
Cho đến khi sóng triều đi qua, anh mới từ trên người cô lật xuống, đôi tay ôm chặt cơ thể nhỏ nhắn của cô, hai người chen chúc trên giường bệnh.
Mồ hôi túa ra.
Khả Lan ở trong lòng anh thở gấp, sau khi nhìn khắp mọi nơi giùng giằng muốn nhặt quần áo mặc vào.
Cố Thành Viêm thấy Khả Lan muốn đứng dậy đôi tay chợt siết chặt.
Khả Lan thấy anh không buông tay cũng có chút nóng nảy, giùng giằng, vội vàng nói: “Anh mau buông ra, ở lại sẽ khiến người khác nhìn thấy......uhm......” Khả Lan vội vàng giải thích nguyên nhân muốn xuống giường.
Anh lại cúi đầu hôn lên đôi môi cô.
Hồi lâu......
Anh dần dần rời khỏi đôi môi cô, hai mắt tối tăm tạo nên nụ cười.
Anh đưa tay nhéo mũi cô “Sẽ không có ai.”
Dứt lời anh đột nhiên lật người đè cô ở bên dưới.
Khả Lan còn chưa hoàn hồn lại đột nhiên bị đè xuống, trái tim đột nhiên ngẩn ra, đưa tay muốn đẩy người đang đè mình ra.
Nhưng Cố Thành Viêm đã bắt đầu công thành đoạt đất lần thứ hai.
“Anh biết không có ai sao không chịu nói với em?” Khả Lan thấy anh tùy ý bá đạo nên không giãy giụa nữa.
Cố Thành Viêm nghe thấy Khả Lan hỏi từ dưới ngực cô ngẩng đầu lên, hai mắt âm trầm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Anh cũng chỉ là muốn tốt cho em.” Lúc này giọng anh khàn khàn, khuôn mặt lộ ra bộ dáng tất cả là vì cô.
Khả Lan nghe anh nói, trong đầu đột nhiên bị đánh choang một cái giống như bị đập vỡ.
Cô thừa nhận lần này thật sự kích thích, kịch liệt hơn lúc trước.
Nhưng......Thế nào gọi là muốn tốt cho cô?
Chẳng lẽ chỉ có mình cô hưởng thụ còn Cố Thành Viêm khó chịu?
Nghĩ đến đây Khả Lan đưa tay chống đỡ cơ thể anh nói: “Nói giống như công của anh không, anh không thích sao?” Nói tới đây Khả Lan liền giật mình.
Cô đang nói gì vậy!
Anh nghe cô nói khẽ dừng động tác, nhỏm dậy đối mặt với cô, khóe miệng khẽ nở nụ cười hỏi: “Ý của em là em rất thích?”
Một câu nói khiến cả người Khả Lan choáng váng, chỉ hận không thể cắn rơi đầu lưỡi của mình.
Đã lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên cô phát hiện ra Cố Thành Viêm cũng có lúc lưu manh.
Chần chừ, cô giùng giằng muốn đứng dậy, không muốn tiếp tục.
Anh lại đưa tay đè cô xuống hôn vào mũi cô: “Lại một lần nữa được không.”
Giọng đàn ông trầm thấp khàn khàn kèm theo một chút van xin.
Khả Lan nghe anh nói, mím môi muốn lắc đầu nhưng cuối cùng lại gật đầu nói “Một lần.”
Cố Thành Viêm nhận được sự đồng ý của cô, khuôn mặt càng trở nên vui thích, đưa tay ôm chặt cơ thể cô, cúi đầu ngăn đôi môi đỏ tươi của cô.
Khả Lan ôm lấy cơ thể anh, bàn tay nắm chặt lưng anh.
Một lần biến thành hai lần, hai lần biến thành nếu cô có sức thì bị ép khô.
Cho tới khi hai người mệt mỏi lúc này mới ôm nhau ngủ say sưa.
Lương Bảo Nhi tận mắt nhìn thấy Khả Lan sinh non, sau khi rời khỏi nhà họ Cố liền đi tìm Lương Tú Ly.
Cô ta muốn giúp mẹ mình, muốn khiến Lâm Khả Lan rời khỏi Cố Thành Viêm.
Nghĩ như thế tâm tình tối tăm của Lương Bảo Nhi trở nên cực kỳ mỹ lệ.