Không ngờ rốt cuộc Lâm Khả Lan lại như vậy, khiến cho Kim Hạo bất chấp tất cả liều chết đánh Cố Thành Viêm.
Như vậy tốt hơn, phụ nữ càng giở trò đàn ông càng xem thường, đến lúc đó cô ta bị nhà họ Cố đẩy ra, bị Cố Thành Viêm ghét bỏ mới gọi là kịch hay.
Rồi sau đó......
Dương Nghi Giai cùng Dương Tử Sở giả vờ khuyên Khả Lan mấy câu rồi mới rời đi.
Vẻ mặt Dương Tử Sở hơi âm trầm, không nói nhiều.
Ngược lại lúc Dương Nghi Giai an ủi Khả Lan sắc mặt sinh động, sống động như thật, hữu ý vô ý nói về vấn đề của Khả Lan và Cố Thành Viêm, ám chỉ Lương Bảo Nhi cùng Lâm Bảo Nhi.
Khả Lan nắm chặt chăn, không trả lời Dương Nghi Giai, sắc mặt âm trầm, cắn răng nghiến lợi.
Dương Nghi Giai rất hài lòng về biểu hiện của Khả Lan, khuôn mặt vẫn luôn nở nụ cười.
Đợi sau khi Dương Nghi Giai cùng Dương Tử Sở rời đi Kim Hạo khẽ cười một tiếng.
“Cô diễn thật là sinh động, đổi lại là người bình thường khẳng định không thể nhìn ra.” Giọng nói của Kim Hạo tràn đầy vui thích.
Lúc nãy anh ta nóng vội, nghe thấy Khả Lan sinh non liền lập tức chạy tới, vừa đúng lúc thấy cảnh Lương Bảo Nhi chê cười Lâm Khả Lan và các sự kiện chồng lên nhau khiến anh ta thiếu chút nữa mất lý trí.
Trong mắt anh ta Lâm Khả Lan không phải người như vậy, từ trước đến giờ tính tình Lâm Khả Lan như lửa, thông minh tàn nhẫn.
Nếu là vì đàn ông cùng đứa bé trở nên chán chường không phấn chấn vậy anh ta đúng là mất đi một người để hợp tác.
Anh ta hy vọng cô có thể ác hơn cay hơn, không nên giống như loại phụ nữ hay nhăn nhó.
Khả Lan nghe Kim Hạo nói liền giật mình, cúi đầu không trả lời Kim Hạo, tựa vào đầu giường thở ra một hơi, không phủ nhận cũng không thừa nhận.
Kim Hạo thấy Khả Lan không trả lời, cũng không gấp gáp, thở dài nói: “Chuyện như vậy cũng không phải là chuyện tôi có thể quản, nhưng mà giám đốc Lâm phải nhớ, sau này khi cô ngồi lên vị trí chủ tịch của Lương Thị, chỉ dựa vào đàn ông thì không thể thay đổi thân phận của cô.”
Kim Hạo chỉ là đang nhắc nhở Lâm Khả Lan, đừng bị đàn ông dắt mũi, Cố thủ trưởng là ai chứ, nếu như có thể dễ dàng bị phụ nữ mê hoặc thì anh ta không thể nào ngồi lên vị trí như ngày hôm nay.
Dĩ nhiên, những điều này để sau hãy nói, bây giờ Lâm Khả Lan nghe không vào.
Khả Lan nghe Kim Hạo nói hơi dùng lại, hiểu ý tứ trong lời nói của Kim Hạo, nhưng nếu như cô vào Lương Thị, nhất định sẽ không dựa vào Cố Thành Viêm.
Cô cũng không muốn dựa vào Cố Thành Viêm.
“Cảm ơn tổng giám đốc Kim đã quan tâm.” Khả Lan khẽ cười trả lời Kim Hạo, cũng không muốn nói rõ mọi thứ với Kim Hạo.
Kim Hạo nghe Khả Lan trả lời, khuôn mặt không biểu hiện quá nhiều, khóe miệng lại nở nụ cười, lắc đầu một cái.
Anh ta đứng trước giường bệnh, chần chừ rồi đột nhiên đưa tay kéo chăn của Khả Lan, cất giọng nói: “Là bạn làm ăn, sau này nếu giám đốc Lâm gặp khó khăn gì tôi đều nguyện ý giúp đỡ hết mình.”
Hình như anh ta đang báo trước cho Khả Lan biết rằng sau này cô sẽ gặp khó khăn, trong lời nói tràn đầy nghiêm túc và khẳng định.
Khả Lan nghe Kim Hạo nói hai mắt chợt rũ xuống, mím môi trả lời: “Cảm ơn ý tốt của tổng giám đốc Kim.” Kim Hạo đã nói đến mức này Khả Lan tất nhiên không thể từ chối ý tốt của Kim Hạo.
Kim Hạo nói không sai, bọn họ là bạn làm ăn, quan hệ vì ích lợi.
Khả Lan trả lời khiến Kim Hạo mất mát, nhưng mà Kim Hạo cũng không nói thêm gì nữa.
Sau khi nói với Khả Lan về mấy chuyện không liên quan lúc này mới rời đi.
Anh ta không thích cưỡng cầu người khác nhưng cũng không dễ dàng buông tha.
Sau khi Kim Hạo đi Khả Lan tựa vào mép giường, mặc dù ngoài miệng không nói gì nhưng lại rất để ý lời Kim Hạo nói.
Kim Hạo nói không sai, chỉ dựa vào đàn ông để vào hội đồng quản trị của Lương Thị không những không thể thay đổi thân phận của cô mà còn khiến người khác nghi ngờ cô nhiều hơn!
Liên tiếp mấy ngày Khả Lan sống trong bệnh viện, Cố Thành Viêm không tới thăm cô, ngược lại Lương Bảo Nhi thường tới thăm cô.
Mà mỗi lần Lương Bảo Nhi tới thăm cô đều mang tới cho cô những tin tức có liên quan tới Cố Thành Viêm.
Hôm nay ở doanh trại, ngày mai tới chỗ Lâm Bảo Nhi.
Đối với những lời Lương Bảo Nhi nói Khả Lan hiểu rất rõ.
Mặc dù trên mặt lộ ra vẻ xa cách nhưng trong lòng lại cực kỳ phức tạp.
Mặc dù cô đã sớm biết, những chuyện xảy ra hiện tại do cô và Cố Thành Viêm thương lượng từ trước nhưng tận tai nghe thấy Cố Thành Viêm ở bên người phụ nữ khác trong lòng lại nổi giận.
Lương Bảo nhi cực kỳ hài lòng đối với biểu hiện của Khả Lan, cô ta đợi xem kịch hay.
Cho đến ngày thứ bảy, da Khả Lan bắt đầu có xu hướng sưng đỏ thối rữa, lúc này Cố Thành Viêm và Lâm Bảo Nhi đã mất tích nhiều ngày tới thăm Khả Lan.
Hình như Cố Thành Viêm không muốn đi nhưng cuối cùng vẫn đồng ý tới xem một chút.
Lương Bảo Nhi đi theo.
Mà lúc Cố Thành Viêm tới bệnh viện thấy Khả Lan đang bôi thuốc lên tay sưng đỏ thối rữa, sắc mặt âm trầm, cắn chặt hai hàm răng.
Nhưng anh đứng ở trong phòng bệnh chỉ có thể lạnh lùng nhìn bộ dáng của Khả Lan, sắc mặt bình tĩnh tự nhiên.
Tình huống lúc này khiến trong lòng Lương Bảo Nhi cảm thấy sảng khoái, không chỉ có vui mừng mà hưng phấn khó tả.
Khả Lan thấy Cố Thành Viêm tới, dừng động tác trên tay, há miệng muốn nói chuyện lại nhìn thấy Lâm Bảo Nhi đang kéo tay Cố Thành Viêm.
Bốn mắt nhìn nhau, khả Lan lại ngước mắt, từ trên giường bước xuống đi tới trước mặt Cố Thành Viêm, chỉ vào Lâm Bảo Nhi ở bên cạnh anh hỏi: “Sao cô ta lại ở đây?” Lúc này giọng nói của Khả Lan nguội lạnh, trên mặt không che giấu sự phẫn nộ.
“Sao cô ấy lại không thể ở đây?” Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, khẽ nở nụ cười lạnh lùng hỏi lại Khả Lan.
Khả Lan nghe thấy Cố Thành Viêm trả lời như vậy cơ thể cứng đờ, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, hốc mắt ửng đỏ.
Nhất thời không biết nên trả lời Cố Thành Viêm thế nào.
Lát sau.
Khả Lan bỗng nhiên thò tay nắm áo anh nói: “Tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Vì anh mà em mất đi người thân, ngay cả đứa bé cũng không còn, tại sao anh lại đi tìm người phụ nữ khác?”
Dứt lời Khả Lan gia tăng sức lực trong tay.
Lúc này không biết cô tức giận thật hay giả, trái tim có cảm giác nóng nảy, nước mắt rầm rầm rơi xuống, hai mắt ửng hồng, cơ thể cũng bắt đầu run rẩy sợ hãi.
Lương Bảo Nhi thấy bộ dáng Khả Lan khóe miệng khẽ nở nụ cười, lui về sau hai bước, xem kịch hay.
Mà anh nghe Khả Lan hỏi cũng lạnh lùng đẩy Khả Lan ra, đưa tay kéo Lâm Bảo Nhi nói: “Đủ rồi, cô không phải là cô ấy.” Giọng anh trầm thấp thong thả.
Nhưng Khả Lan nghe Cố Thành Viêm trả lời, sắc mặt trở nên khó chịu.
Căn bản không có ngôn ngữ trả lời.
Cô đứng trước mặt Cố Thành Viêm hồi lâu, thở hổn hển, cô cắn môi, xoay người cầm dao gọt trái cây ở tủ trước giường bệnh xông về phía Cố Thành Viêm.
Cố Thành Viêm thấy động tác của Khả Lan, đôi tay khẽ nắm chặt, nắm thành quyền, con ngươi hơi co lại đưa tay đẩy Lâm Bảo Nhi ra, đứng thẳng người hứng chịu một dao của Khả Lan.
Máu tươi văng lên tay và người Khả Lan, trong phút chốc Khả Lan cảm giác đầu óc mình trống rỗng, rầm rầm.....giống như là muốn nổ tung.
Cô dần dần buông dao trong tay, sắc mặt đã sớm tái nhợt, cơ thể khó có thể khống chế run lẩy bẩy.
Lương Bảo Nhi nhìn thấy động tác của Khả Lan, cả người bối rối, bước nhanh tới trước mặt Cố Thành Viêm, đưa tay muốn đỡ anh, anh lại ngã trên mặt đất.
Anh ngã xuống đất khiến cả khuôn mặt Khả Lan cũng thay đổi, đem tất cả tức giận tập trung lên người Khả Lan.
Cô ta chỉ muốn đạp Lâm Khả Lan, không muốn hại Cố Thành Viêm, cô nằm mơ cũng không nghĩ tới Lâm Khả Lan sẽ làm chuyện như vậy.
Ra tay tàn độc với Cố Thành Viêm.
“Mau gọi bác sĩ, mau lên.”
Lần đầu tiên Lương Bảo Nhi tức giận nói với Lâm Bảo Nhi, bảo cô ta đi gọi bác sĩ, sau đó buông Cố Thành Viêm ra, đứng lên, đi tới đưa tay tát vào khuôn mặt Khả Lan.
Khả Lan sững sờ đứng im tại chỗ không đánh trả, trong con ngươi đều là nước mắt.
Hai người đứng đối mặt nhau, thái độ lúc đầu của Lương Bảo Nhi là đứng xem kịch hay trở nên tức giận không kiềm được, nhìn thẳng Khả Lan: “Tiện nhân, uổng phí anh Viêm đối xử tốt với mày, mày lại ra tay tàn độc như vậy, mày có phải là người hay không?”
“Mày nghĩ mày là ai, mày cũng chỉ là một thế thân mà thôi, mày khiến anh Thành Viêm suy nghĩ nhiều như vậy, mày không tự hỏi lòng mình làm như vậy được hay không sao?”
“Cũng chỉ là một người có khuôn mặt cùng tính cách giống nhau, giả vẫn chỉ là giả.”
......
Lương Bảo Nhi vẫn tiếp tục nói nhưng Khả Lan không có tâm tình nghe tiếp, cô đứng im tại chỗ, ánh mắt dừng trên người Cố Thành Viêm.
Cô van xin Cố Thành Viêm ngàn vạn lần không có chuyện gì.
Lương Bảo Nhi thấy Khả Lan không có phản ứng gì, cũng không mắng tiếp nữa, sau khi đá Khả Lan mấy cái liền theo bác sĩ tới phòng cấp cứu.
Khả Lan đứng im tại chỗ nhìn bóng dáng mọi người rời đi, trong lòng có cảm giác nói không nên lời.
Kế hoạch tiến hành rất thuận lợi nhưng nếu như lúc nãy cô đâm trật một chút xíu sẽ khiến Cố Thành Viêm mất mạng.
Loại cảm giác sợ hãi đó khiến cho cơ thể cô không ngừng run rẩy.
Chỉ cầu xin Cố Thành Viêm ngàn vạn lần không có chuyện gì.
Kế hoạch lần này khiến Khả Lan có cảm giác Cố Thành Viêm cực kỳ để ý, rất coi trọng, cho nên cô phải phối hợp.
Bên này Khả Lan đang cầu nguyện cho Cố Thành Viêm ngàn vạn lần không có chuyện gì.
Bên kia sau khi Lương Bảo Nhi đưa Cố Thành Viêm vào phòng cấp cứu luền đứng ở bên ngoài dậm chân.
Cô ta chỉ hy vọng Cố Thành Viêm ngàn vạn lần không có chuyện gì, thậm chí hối hận đã từng bước từng bước ép sát Lâm Khả Lan.
Nhưng bẩy giờ thấy Cố Thành Viêm bên bờ vực của sống chết, lòng cô ta lo lắng và khẩn trương, càng thêm sợ hãi......
Tin tức Cố Thành Viêm bị thương trong giây lát liền truyền đến tai Lương Tú Ly, còn là trúng tim.
Nghe thấy tin tức Lương Tú Ly rất vui. Không ngờ cả đời Cố Thành Viêm anh minh cuối cùng lại rơi vào tay của phụ nữ.
Chính vì vậy Lương Tú Ly cảm thấy phải chuẩn bị tiến hành chuyện của mình.
Không có Cố Thành Viêm bà ta căn bản không cố kỵ điều gì.
Nếu như Cố Thành Viêm ở bệnh viện vĩnh viễn không tỉnh lại thế thì càng tốt.