Trong đại viện quân đội, từ từ mà trở nên rõ ràng, có vẻ sáng sủa.
Cố Thành Viêm đã dậy từ sớm, xuống lầu bảo dì Lưu nấu đồ ăn bổ dưỡng cho Khả Lan.
Rồi sau đó, thấy có xe đậu trong khuôn viên, anh liền nghĩ tới chuyện phải dạy Khả Lan lái xe.
Tâm tình tốt đi lên lầu, muốn xem cô dậy chưa.
Lại thấy Khả Lan đang ngồi trong phòng, ánh mắt vẫn nhìn tấm hình chụp chung lúc nhỏ.
Anh khẽ cười đi về phía trước.
Khả Lan cảm thấy có người đi vào, xoay người thấy là Cố Thành Viêm, không vội vã lên tiếng, khóe miệng khẽ nở nụ cười, đi về phía Cố Thành Viêm.
“Hôm nay không tới doanh trại sao?” Khả Lan hỏi trước, con ngươi đen nhánh, nhìn chằm chằm khuôn mặt Cố Thành Viêm, trên mặt nở nụ cười.
Cô có thể tiếp nhận việc Cố Thành Viêm giúp cô giành hạng mục, đối phó với nhà họ Lương; là vì dệt lưới, đối phó với người nhà họ Dương.
Nhưng cô không thể tưởng tượng, từ hơn một năm trước, cô đã là một phần của kế hoạch.
Nếu như mẹ cô bệnh, cũng là một phần trong kế hoạch, vậy người đàn ông kia quá đáng sợ.
Nhìn bộ dáng khổ sở của mẹ, cô hận không thể giết chết Lâm Khởi Nghiệp, cùng với Lương Tú Ly.
Nếu như bây giờ nói cho cô biết, tất cả đều là người đàn ông bên cạnh cô bày kế, cô thật sự không dám đối mặt!
Ma quỷ, lại nhìn như thiên sứ.
“Còn sớm.”
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, khẽ cười đi tới trước mặt cô, đưa tay ôm cô vào trong ngực, nói cho cô biết, thời gian vẫn còn sớm.
Ăn sáng xong, anh vẫn còn chút thời gian, dạy cô tập lái xe một chút.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm trả lời, liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, xác nhận vẫn còn sớm, mới tám giờ một phút, hôm nay quân đội tiến hành buổi lễ, chín giờ Cố Thành Viêm mới có thể đến doanh trại.
Khả Lan tựa vào ngực anh, im lặng hồi lâu, sau đó ngẩng đầu nói: “Hôm nay anh đến doanh trại, có thể đưa em đi cùng không?” Khả Lan nói, cũng muốn đi xem một chút, ngày hôm qua động tĩnh lớn như vậy, hôm nay doanh trại sẽ xảy ra chuyện gì!
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, ánh mắt nhìn cô gái trong ngực, gật đầu nói: “Có thể.” Trường hợp này, là cơ hội tốt để cũng cố thân phận, tự nhiên muốn dẫn đi.
Cố Thành Viêm dứt lời, khuôn mặt Khả Lan nở nụ cười.
Rồi sau đó......
Khả Lan theo Cố Thành Viêm xuống lầu ăn sáng.
Cách trang trí phòng ăn vẫn không thay đổi, bức tranh thêu của bà Cố, hoa và cây cảnh, còn có dì Lưu.
Thứ duy nhất thay đổi, là bọn họ!
Khả Lan ăn hai thìa cháo, chợt thấy không đói bụng, để cái muỗng xuống.
“Sao vậy?” Cố Thành Viêm thấy Khả Lan chợt để muỗng xuống, quan tâm hỏi.
Từ hôm qua thì khác lạ, làm sao anh có thể không chú ý.
Nghe thấy Cố Thành Viêm hỏi, con ngươi Khả Lan thoáng qua một tia bối rối, cô chợt sợ, Cố Thành Viêm đoán được suy nghĩ trong lòng cô.
Ngược lại, cô bình ổn tâm tình của mình, nghiêng đầu, nhìn về phía Cố Thành Viêm: “Lan Thư sẽ chết sao?”
Cô bày tỏ với anh, cô ăn không vô, là bởi vì Lan Thư; cô kỳ quái, cũng là bởi vì Lan Thư, ngoài ra không còn gì khác.
Đúng......Lan Thư đã từng giúp cô, cô quan tâm tới sự sống chết của Lan Thư, cũng không có gì là không ổn.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, nhíu mày lại, buông cái muỗng trong tay xuống, nghiêng người đối mặt với Khả Lan, im lặng một lát, trầm giọng nói. “Sẽ.”
Tội mà Lan Thư phạm phải, không chỉ sẽ chết, chết trăm lần cũng không đủ.
Bán nước thông đồng với địch, buôn lậu ma túy, bức người lương thiện làm kỹ nữ......
Có vài người, là mua bán phạm pháp, cũng có vài người là chính trực, mà Lan Thư, bên ngoài tập trung giang hồ, thật ra là muốn hại người bán nước.
Tội này đáng chết.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm trả lời, ngón giữa không nhịn được khẽ run, im lặng hồi lâu nói: “Em muốn đi gặp Lan Thư.”
Thật ra thì Khả Lan cũng không có hảo cảm với Lan Thư, nhưng không biết tại sao, chỉ muốn gặp Lan Thư một lần, cô không hiểu, Lan Thư lại là con gái riêng của Dương tướng quân, không thể vào nhà họ Dương.
Theo lý thuyết, chị ta phải hận Dương tướng quân, chứ không phải giúp Dương tướng quân, làm kế hoạch to lớn gì.
Lời của Khả Lan khiến vẻ mặt Cố Thành Viêm nhíu chặt, anh nhìn cô một lúc lâu, môi mỏng mím chặt, cuối cùng gật đầu đồng ý lời yêu cầu của Khả Lan.
“Có thể.”
Mặc dù Cố Thành Viêm đồng ý, nhưng Khả Lan nhìn ra được, vẻ mặt của anh không dễ nhìn, thậm chí rất là tối tăm lạnh lùng.
Dường như anh đang hết sức chịu đựng, ít biểu hiện ra ngoài.
“Cảm ơn.”
Khả Lan nhỏ giọng cảm ơn, giọng nói trầm thấp, quay đầu, lại cầm cái muỗng lên, tiếp tục ăn cháo.
Cố Thành Viêm im lặng ngồi bên cạnh cô, nhìn một lúc lâu, cuối cùng thở dài, gắp thức ăn trên bàn bỏ vào chén cô.
Sau khi ăn xong, Cố Thành Viêm thấy thời gian còn sớm, liền kéo Khả Lan lên xe.
Điều chỉnh ghế tài xế, Cố Thành Viêm kéo Khả Lan ngồi lên trên người anh.
Khả Lan không từ chối, sau khi ngồi lên, lúc này mới nhớ tới, cô đã từng nói muốn học lái xe.
Anh còn nhớ rõ!
Chỉ là, bây giờ lập tức học sao?
Thời gian cũng không còn sớm, Cố Thành Viêm không tới doanh trại sao?
“Chín giờ rồi, anh không tới doanh trại sao?” Khả Lan tốt bụng nhắc nhở Cố Thành Viêm về thời gian.
Cố Thành Viêm nghe thấy Khả Lan nói, khẽ cười một tiếng, hai tay nắm tay Khả Lan đặt lên trên tay lái.
“Bên phải chân ga, bên trái là thắng xe, biết không?” Anh cao giọng, nhắc nhở Khả Lan, điều chỉnh, nhấc một chân Khả Lan đặt trên thắng xe, một cái khác để bên chân ga.
Khả Lan nhất thời không phản ứng kịp, nghiêng đầu, nhìn về phía Cố Thành Viêm.
Lúc này Cố Thành Viêm đưa tay vỗ vỗ cái mông cô.
Khả Lan giật mình, chân liền đạp tới, xe vụt bay đi, rồi sau đó Khả Lan gấp gáp, lại đạp, xe dừng lại.
Cơ thể cô chịu lực, nghiêng về phía trước, Cố Thành Viêm cũng đưa tay, vớt người trở lại.
“Em nhìn em xem, không phân biệt được trái phải.” Cố Thành Viêm thấy Khả Lan lái xe, không trách cứ, ngược lại cười, đưa chân đạp chân ga.
Dần dần, xe khởi động.
Hai tay anh nắm tay cô, lái xe, chạy quanh trong sân.
Khả Lan nhìn về phía trước, hai mắt đen nhánh, từ từ trở nên tối tăm, môi mỏng mím chặt, sắc mặt lạnh lùng.
Những lời Lương Bảo Nhi nói ngày hôm qua, làm sao có thể không nhớ chữ nào!
Im lặng hồi lâu, Khả Lan bình ổn tâm tình của mình, hít sâu một hơi nói: “Không có Lan Thư, em không muốn học lái xe.” Khả Lan nói tới đây, dừng một chút, quay đầu nhìn về phía Cố Thành Viêm nói tiếp: “Sau này em theo anh.” Giọng nói cô chậm rãi, khuôn mặt thành thật.
Cố Thành Viêm nghe nói như thế, liền không có ý định dại cô lái xe.
Đi theo anh, dựa vào anh sao? Ngoan.
Bùm......
Nhưng, một giây trước, trong lòng Cố Thành Viêm còn cảm thấy kinh ngạc vì lời nói khéo léo của Khả Lan, vào lúc này, xe liền phải cây to.
Cơ thể hai người đều chấn động.
Đụng xe, nhà họ Cố, chạy ra không ít người.
Ông Lý, đội cảnh vệ, bày ra tư thế đối phó với phần tử khủng bố.
Khả Lan quét mắt nhìn đám người chạy ra, vẻ mặt bỗng nhiên trầm xuống, nhưng ngược lại, cô lại mở cửa xe nhảy xuống.
Cố Thành Viêm cũng từ từ xuống xe.
Mọi người thấy đụng xe, lại quay trở về, chỉ có ông Lý, đi lên trước, nhìn Cố Thành Viêm nói: “Cậu chủ, cậu không sao chứ?” Ông Lý cẩn thận hỏi, cẩn thận nhìn Cố Thành Viêm.
“Không sao.” Cố Thành Viêm trầm giọng trả lời, ánh mắt dừng lại trên người cô gái vừa mới nhảy xuống xe.
Cô không có việc gì là tốt rồi.
Khả Lan đứng một bên, mím môi nhìn hai người, sau khi thấy ông Lý rời đi, Khả Lan nhẹ nhàng cười.
Cố Thành Viêm thấy Khả Lan cười, cũng nở nụ cười, đi về phía Khả Lan.
Khả Lan chợt lui về sau hai bước.
“Anh lái xe cũng đụng vào cây, không an toàn, quá nguy hiểm.” Khả Lan khẽ híp mắt, nhìn anh, trên mặt nở nụ cười, lắc đầu một cái.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, cũng ngây ngẩn cả người, đứng im tại chỗ hồi lâu.
Anh vươn tay, ôm cô vào lòng, nhéo mũi cô: “Đây đều là do em trêu chọc.” Anh không nói lời kia, sẽ không phân tâm!
“Vậy sau này em không trêu chọc anh nữa.”
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói, lập tức trả lời, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Cố Thành Viêm nghe cô trả lời khẽ cười nói: “Không sao, em có thể trêu chọc mấy lần cũng được.”
Trêu chọc nhiều, không tệ!
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói như vậy, lại mấp máy môi, suy nghĩ rồi nói: “Không được, anh mà xảy ra chuyện, những người mới lao ra kia, nhất định sẽ băm em thành trăm mảnh.” Khả Lan nói tới đây không nhịn được lắc đầu.
Đầu não của quân đội, bị phụ nữ hại chết, người phụ nữ này, sẽ không có việc gì sao?
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, cũng nhíu mày, đưa tay nhéo mặt Khả Lan.
“Bọn họ dám......!” Giọng nói của anh vang cao, vẻ mặt lạnh lùng.
Bộ dáng khiến ai cũng không dám.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói, trái tim run lên, ngước mắt nhìn Cố Thành Viêm một lúc lâu.
“Em thấy là không ai dám rồi.” Cô bỗng nhiên nở nụ cười, đưa tay kéo bàn tay của anh trên mặt mình xuống.
Sau đó cô lại đưa tay, ôm eo anh, ánh mắt cụp xuống, môi mỏng khẽ mím.
Không học được cách lái xe, sáng sớm liền đụng xe, theo như lời cha ông, đây là điềm xấu.
Lúc Khả Lan cùng Cố Thành Viêm tới hội trường quân đoàn 27, lúc này mới phát hiện ra, trước sau đều có cảnh vệ đi theo, so với trong tưởng tượng của cô còn nghiêm trọng hơn, quá đè nén.
Ngồi trên xe, có một áp lực vô hình, dần dần đánh về phía cô.
Cô thở ra một hơi, nhìn ra ngoài cửa xe.
Một lúc lâu.....
Xe dừng trước hội trường quân đoàn 27.
Xuống xe, lúc này Khả Lan mới thấy, hội trường treo mấy cây màu, không kiêu căng, lại cực kỳ vui mừng.
Cô kéo tay anh đi vào, vừa vào hội trường, liền thấy không ít quan quân.
Từ thiếu úy đứng ở hàng cuối cùng, cho đến cấp bậc cao ở hàng đầu.
Trường hợp to lớn, khí thế hào hùng.
Thắng làm vua thua làm giặc, người của nhà họ Dương, tham gia quân ngũ dần dần biến mất, mà kế đó, thì là thiên hạ của ai.
Cố Thành Viêm?
Khả Lan được sắp xếp ngồi ở hàng thứ hai, sau lưng Cố Thành Viêm, cô mới vừa ngồi xuống, sau lưng liền truyền tới giọng nói của Lương Bảo Nhi.
“Chị, hôm nay là lễ khen thưởng, chị cũng không thể bỏ qua.”
Lương Bảo Nhi nói nhẹ nhàng chậm rãi, mang theo một nụ cười yêu cười.
Khả Lan nghe giọng nói của Lương Bảo Nhi, cơ thể bỗng nhiên cứng đờ, nhíu mày.
Không thể không nói, hiện tại cô không muốn nghe giọng nói của Lương Bảo Nhi, cực kỳ chán ghét.
Cô không lên tiếng, ngồi im tại chỗ, nhìn buổi lễ trên khán đài bắt đầu, bộ dáng người chủ trì kích động hưng phấn, cười như hoa.
“Chị, lần này nhờ anh Viêm, em được lên trung tá.” Lương Bảo Nhi thấy Khả Lan không để ý tới mình, liền tự nói.
Nhìn như không có gì lạ, nhưng từng chữ lại khắc sâu vào đầu Khả Lan.
Nhà họ Lương hợp tác với Cố Thành Viêm, loại trừ thế lực nhà họ Dương, Lương Bảo Nhi lập công, được thăng cấp.
Vốn dĩ chuyện không liên quan đến cô, nhưng lúc này cô lại dính dấp vào trong đó, tính mưu gần hai năm, trong hai năm này, rốt cuộc dự tính bao nhiêu!
Lúc Khả Lan còn đang suy nghĩ lung tung, bên tai chợt vang lên một giọng nói trầm thấp, chậm rãi ôn nhu.
“Bà Cố.”
Người đàn ông ngồi bên cạnh Khả Lan, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi, khiến Khả Lan đang căng thẳng chợt nới lỏng.
Cô nghiêng người nhìn người ngồi bên cạnh mình.
Cả người bối rối.
Dương Tử Sở!
Hoàng tử sân trường khi còn học cấp ba!
Cậu ấy lại nhập ngũ!
Không thể tưởng tượng nổi.
Bộ dáng Dương Tử Sở, giống như trong trí nhớ của Khả Lan, đôi mắt gợn nước, môi đỏ mọng, có phong cách hoàng tử bẩm sinh, ướt át như ngọc!
“Anh Dương!” Khả Lan trả lời, chưa từng nghĩ tới, mình sẽ gặp Dương Tử Sở ở đây.
Hơn nữa bộ dáng Dương Tử Sở, vẫn giống trong trí nhớ của cô, vẫn là hoàng tử trong huyền thoại.
Dương Tử Sở nghe thấy Khả Lan nói, vẻ mặt sững sờ, một lát sau, vừa tựa như nhớ tới, khẽ cười: “Lâm Khả Lan?”
Một câu nói, khiến khuôn mặt Khả Lan đỏ tươi, không ngờ Dương Tử Sở lại nhớ tên cô.
Thời niên thiếu cô cũng từng điên cuồng, từng muốn thổ lộ với Dương Tử Sở.
Nhưng cuối cùng, chỉ nói đôi câu, một câu động viên Dương Tử Sở, một câu giới thiệu tên mình.
Mà còn lại câu em thích anh, lại không nói ra ngoài.
Cô vẫn luôn hiểu, cô với Dương Tử Sở chỉ là qua đường, sẽ không được anh nhớ.
Nhưng bây giờ, thật không nghĩ tới, nhiều năm như vậy, anh vẫn nhớ tên em.
“Vâng.” Khả Lan gật đầu nhỏ giọng trả lời Dương Tử Sở, bày tỏ mình thật sự là Lâm Khả Lan.
Dương Tử Sơn nghe Khả Lan nói, nhẹ nhàng cười một tiếng nói: “Thật có duyên.” Anh ta nói nhẹ nhàng chậm rãi, hai mắt chớp động, cười vô cùng ấm áp.
Khả Lan nhìn bộ dáng của anh, giống như quay về lúc học cấp ba.
Cô đều giống như tất cả nữ sinh khác, sẽ vui mừng, sẽ tức giận, sẽ điên cuồng, thậm chí phản nghịch.
Mà người đàn ông trước mặt, khiến cho cô lớn lên.
Bởi vì trong một buổi họp anh nói một đống những lời nói không nhất trí, trong đó Khả Lan ấn tượng khắc sâu nhất một câu nói: bạn không phải thánh hiền, quen thuộc có thể không qua, qua mà có thể thay đổi còn tốt hơn.
Khả Lan yêu mẹ, cô phản nghịch, bởi vì không có ba, nhưng được anh thức tỉnh.
Cô học cách lớn lên, đã từng khóc, từng cười, mới biết, tuổi thanh xuân của cô, cô không tùy ý tiêu xài.
Lấy được không nhiều, lại hiểu rất nhiều.
Thời kỳ thiếu niên mê luyến hoàng tử sân trường, gặp lại, đã sớm người và vật không còn, chỉ là bạn học.
Lương Bảo Nhi thấy Khả Lan nói chuyện với Dương Tử Sở cũng không lên tiếng nữa, nhìn Khả Lan đỏ mặt, khuôn mặt cô chợt nở nụ cười.
Muốn hồng hạnh xuất tường sao?
Vừa đúng lúc!