• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bóng đêm tối tăm như mực, thâm trầm không tan ra được.

Sau khi ông chủ đi vào phòng Mộ Dung Triển liền khóa cửa lại, chắn một thanh gỗ trước cửa, vỗ tay một cái hài lòng nhìn kiệt tác của mình.

Nếu như nói lần trước ông chủ không động vào là bởi vì Lâm Khả Lan hôn mê, không có kích tích, vậy lần này cô nam quả nữ ở chung luôn có thể khơi lên dục vọng.

“Chú, chú nhốt chị Khả Lan với một người đàn ông trong phòng làm gì?” Đỗ Niệm Diệc nhìn thấy bộ dáng hả hê của Mộ Dung Triển nghiêng đầu hỏi một câu sau đó lại nói “Đếm tiền sao?”

Đỗ Niệm Diệc cũng nhớ lần đầu tiên ba tìm thấy mẹ cũng nhốt cậu ở bên ngoài, sau đó bọn họ ở bên trong thật lâu còn có âm thanh lạ.

Sau đó mẹ nói cho cậu biết bọn họ đang đếm tiền, sau khi đếm xong sẽ mua cho cậu thứ mà cậu muốn.

Chẳng lẽ chị Khả Lan cùng chú kia cũng đang đếm tiền sao?

Vậy sau khi bọ họ đếm xong có mua cho cậu thứ mà cậu muốn không.

Mộ Dung Triển nghe thằng bé nói thiếu chút nữa sặc nước miếng.

Đếm tiền?

Là ai dạy thằng bé.

Im lặng một lát.

Mộ Dung Triển đưa tay vỗ đầu Đỗ Niệm Diệc sau đó bế thằng bé lên khó có thể che giấu kích động trong lòng vui vẻ nói: “Đúng vậy, đếm xng sẽ mua đồ chơi cho cháu.”

Dứt lời Mộ Dung Triển thấy trái tim thật vui vẻ.

Ông chủ là thẳng mọi người có lẽ hiểu rõ rồi!

“Vậy cháu có thể mua kình thiên trụ sao?” Đỗ Niệm Diệc nghe Mộ Dung Triển nói ánh mắt sáng rực.

Mộ Dung Triển nghe cậu bé hỏi khẽ cười gật đầu “Sáng mai mua cho cháu.”

Kình thiên trụ? Ông chủ đã là kình thiên trụ rồi!

Trong phòng.

Khả Lan tắm xong, mặc đồ ngủ đang muốn đi ra ngoài.

Nhưng vừa đi tới đóng cửa lại thấy ông chủ Lãnh ngồi trên ghế sa lon vẫn chưa hề rời đi.

Nhìn thấy ông chủ Lãnh vẫn chưa rời đi, Khả Lan theo bản năng nhìn quần áo trên người.

Quần áo mong manh quá bó sát người.

Sau đó cô lại quay lại phòng tắm mặc áo khoác vào lúc này mới đi ra ngoài.

Sau khi ra ngoài Khả Lan nhìn thấy ông chủ Lãnh đang cầm máy tính bảng trong tay, một bàn tay khác thì nhẹ nhàng di chuyển trên màn hình, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên không có ý muốn rời đi.

“Khụ.....”

Khả Lan khẽ ho nhắc nhở ông chủ Lãnh sự tồn tại của cô.

Ông chủ Lãnh có hồ đồ cũng không đến mức đi nhầm phòng.

Ông chủ Lãnh xuất hiện trong phòng cô nhất định là do Mộ Dung Triển giở trò.

Anh nghe cô khẽ hô từ từ ngẩng đầu, hai mắt tối tăm đánh giá Khả lan, chân mày khẽ nhíu lại cúi đầu, sau khi ấn nút tắt liền vứt máy tính bảng sang một bên.

Anh không nhanh không chận từ trên ghế sa lon đứng dậy bóng dáng cao ráo bước tới gần cô.

Khả Lan thấy anh ta tớ gần theo bản năng lui về phía sau hai bước.

Không nói cô nam quả nữ, nhưng cử chỉ ông chủ Lãnh ôm cô khiến cho cô e sợ.

Khuôn mặt của cô giống như người vợ đã chết của ông chủ Lãnh, đây lại là địa bàn của ông chủ Lãnh, nếu như ông chủ Lãnh muốn làm gì cô nhất định không thể chạy thoát được.

Nghĩ đến đây Khả Lan khẽ run chợt thấy khóe miệng có chút run rẩy.

Cô vừa mới vừa trốn khỏi ổ sói lại rơi vào miệng cọp sao?

“Anh.....Tôi tắm xong rồi, bây giờ liền đi ra ngoài.” Khả Lan thấy ông chủ càng ngày càng tới gần vội vàng nói.

Dứt lời cô xoay người bước nhanh đi.

Anh nhìn thấy phản ứng của cô cũng không lên tiếng mà xoay người nhìn về phía cô; ánh mắt u ám môi mỏng khẽ mím, mặc dù không thể tỏ rõ thân phận của anh với cô.

Nhưng lúc này thấy cô khỏe mạnh, sự tối tăm trong lòng anh mấy ngày qua trở thành hư không.

Khả Lan đi tới trước cửa phòng đưa tay mở cửa nhưng làm thế nào cũng không thể kéo ra.

Cô lạp đi lặp lại mấy lần cửa vẫn không mở cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông cách đó không xa há miệng muốn hỏi.

Anh lại mở miệng trước.

“Khóa lại rồi. Không ra được.”

Anh không nhanh không chậm trả lời Khả Lan sau đó xoay người đi vào phòng tắm.

Khả Lan nghe thấy anh nói vẻ mặt hơi dừng lại, mấp máy môi không lên tiếng; mà đi tới trước cửa sổ muốn mở cửa ra xem có cách nào không.

Nhưng cửa sổ khóa kín!

Thấy tình huống như thế Khả Lan không có cách nào thở dài một hơi chỉ có thể gọi điện thoại nói Mộ Dung Triển mở cửa.

Điện thoại được kết nối tiếng của Mộ Dung Triển vang lên.

“Chị Khả Lan đừng nói là tôi không cho chị và ông chủ cơ hội nha, cứ thẳng thắn làm việc.”

Bĩu môi......

Chỉ một câu sau đó Mộ Dung Triển liền cúp máy.

Tút tút......Âm thanh này lại khiến Khả Lan rối như tơ vò.

Lúc này đối mặt với cách làm của Mộ Dung Triển Khả Lan giận chỉ muốn xông ra cho Mộ Dung Triển một bạt tai.

Cô là người đã có chồng!

......

Có chồng?

......Khả Lan hơi ngừng lại.

Thật ra thì cô không tính là gái có chồng, cô đã quyết định ly hôn Cố Thành Viêm!

Nghĩ đến đây Khả Lan bỗng trầm xuống vốn dĩ đang hoảng sợ đột nhiên trở nên bình tĩnh.

Để điện thoại xuống cô quay đầu xem tình hình trong phòng.

Trừ một chiếc giường lớn bên ngoài còn có một sa lon, trên mặt đất có thảm lông cừu trong phòng còn có máy sưởi.

Là cấp dưới Khả Lan dựa trên nguyên tắc phải nịnh nọt ông chủ, tự giác lựa chọn ngủ trên sa lon.

Cô đi tới đầu giường muốn cầm gối chuẩn bị đi tới ghế sa lon ngủ.

Nhưng ánh đèn sau lưng cô đột nhiên bị che lại.

Hơi nước ấm áp làm trái tim cô giật mình.

Cô đột nhiên đứng thẳng người lại ngã vào trong lồng ngực của anh, hương thơm nhàn nhạt quen thuộc bay về phía cô.

Cố Thành Viêm?

Cảm thấy quen thuộc Khả Lan vội vàng quay đầu nhìn người ở phía sau; đập vào mắt vẫn là khuôn mặt của ông chủ Lãnh, trừ khí chất giống Cố Thành Viêm mấy phần, ngoài ra không thấy bóng dáng của Cố Thành Viêm.

Anh thấy Khả Lan quay đầu lại bàn tay lơ lửng giữa không trung chuẩn bị ôm eo cô bỗng nhiên cứng lại.

Nhất thời mê luyến khiến anh quên mất thân phận của mình lúc này.

Khả Lan quay đầu nhìn thấy sự ngượng nghịu trong mắt anh theo bản năng cúi đầu nhìn bàn tay của anh.

Nhìn thấy bàn anh anh lơ lửng giữa không trung chuẩn bị ôm cô.

Trong đầu cô chợt ầm.....Nổ tung xoay người vội vàng đẩy anh ra.

Bụp.....

Trong đầu trống không khiến cô giơ tay tát anh một cái.

Sau khi ra tay Khả Lan liền phản ứng kịp, trái tim khẽ run; cô quá xúc động, đánh ông chủ!

Không khí nhất thời trở nên rất kỳ quái.

Khả Lan đứng thẳng nhìn người đàn ông trước mặt, khuôn mặt nở nụ cười trở nên càng khó chịu.

Mà ánh mắt của anh trầm tư một hồi đột nhiên đè Khả Lan lên giường.

Cơ thể anh rắn chắc đè trên người cô, hai tay nắm cổ tay cô, giam cầm cơ thể cô.

Khả Lan đột nhiên bị anh áp đảo kêu lên một tiếng không ngừng giùng giằng.

Nhưng hơi sức của anh quá lớn, sức của cô quá nhỏ, lúc này cô giãy giụa căn bản không có tác dụng lại càng tăng thêm ham muốn của anh.

Lát sau.

Anh chợt nở nụ cười trầm giọng lạnh lùng nói: “Cho tới bây giờ chưa từng có ai tát tôi.”

Dứt lời anh khẽ nhíu mày, vẻ mặt ác lạnh.

Khả Lan nhìn bộ dáng ông chủ, nội tâm run lên, động tác giùng giằng dần dần dừng lại.

Im lặng chốc lát.

“Tôi.....Tôi đã kết hôn, không.....không thể.” Lúc này Khả Lan vội vàng giải thích.

Cô kết hôn, không thể cùng người đàn ông khác có quan hệ mập mờ.

Anh nghe thấy Khả Lan trả lời, ánh mắt hơi dừng lại, chân mày vốn dĩ nhíu lại dần dần buông ra ánh mắt thoáng qua vẻ hoài nghi.

Nhưng anh lạnh lùng nói: “Hả? Tôi nghe nói cô ly hôn.”

Một câu nói khiến sắc mặt Khả Lan trở nên lúng túng.

“Không có......Không có.....Chúng tôi chỉ cãi nhau, tôi không có ý định ly hôn.

Khả Lan nói tới đây mặc dù trái tim cảm thấy cảm thấy không muốn nhưng vẫn phải nhắm mắt nói ra.

Anh nghe Khả Lan nói chân mày bỗng nhiên buông lỏng, mặt mày bất động, sắc mặt bình tĩnh tự nhiên và nghiêm túc suy tư nhưng khóe miệng lại co quắp hình như còn nở nụ cười.

Rồi sau đó dần dần buông Khả Lan ra đứng dậy.

Bóng dáng anh cao ráo vừa đúng chặn lại ánh đèn trong phòng, bóng dáng đặt trên người Khả Lan.

Khả Lan thấy anh đứng dậy liền vội vàng từ trên giường bò dậy đứng lên ôm gối đầu muốn đi tới ghế sa lon ngủ.

Anh chợt trầm giọng nói: “Cô là phụ nữ, cô ngủ trên giường đi.” Trong lời nói lộ ra ý không cho từ chối.

Sau khi nói xong anh xoay người nhấc chân đi tới trước ghế sa lon nằm xuống.

Khả Lan nhìn thấy hành vi của ông chủ trái tim liền giật mình, mặc dù cảm thấy có chút kỳ quái nhưng cuối cùng mấp máy môi không nói gì, kéo chăn nằm lên giường.

Khả Lan tưởng rằng buổi tối sẽ ngủ không yên ổn vì có một người đàn ông xa lạ ở chung một phòng.

Nhưng ban đêm Khả Lan không có không yên mà ngược lại ngủ rất ngon.

Ngủ tới rạng sáng, Khả Lan mơ thấy.....Mộng xuân.

Cả người nóng rực làm cô giùng giằng đột nhiên tỉnh dậy.

Nhưng đập vào mắt là một mảnh tối đen như mực, trong mũi ngửi thấy mùi thuốc lá.

Cô giật giật cơ thể chợt ý thức được mình đang bị người ta ôm trong ngực, cảm giác quen thuộc khiến cho cô muốn ngủ nhưng lại đột nhiên cảm thấy không thích hợp.

Cô ở chung phòng với ông chủ Lãnh vậy người ôm cô là ai?

Nghĩ đến đây Khả Lan giùng giằng đẩy người đàn ông xuống dưới giường.

Bụp.....Một tiếng hình như người đàn ông đụng phải tủ ở đầu giường.

Rồi sau đó lục lọi từ dưới đất bò dậy.

Trong phòng không có mở đèn, khoảng không gian đen kịt, nhờ ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ mơ hồ có thể nhìn thấy bóng người.

Bóng dáng anh cao ráo im lặng đứng bên giường tựa như cúi đầu nhìn về phía cô.

Khả Lan thấy người đàn ông đứng dậy nhìn mình liền vội vàng khép hai mắt lại.

Trong lòng cô phỏng đoán buổi tối có thể ông chủ Lãnh ngủ tới rạng sáng liền cảm thấy ở trên ghế sa lon không thoải mái nên bò lên giường.

Sau đó ngủ quên nên ôm cô ngủ.

Nhưng cô đột nhiên tỉnh dậy đá người xuống giường khiến ông chủ thức dậy.

Cô nghĩ với thân phận của ông chủ Lãnh, khi tỉnh dậy tính khí nóng hơn người bình thường!

Nghĩ như vậy Khả Lan bắt đầu hoảng hốt, chỉ cầu xin ông chủ ngàn vạn lần đừng tức giận, ngàn vạn lần đừng chấp nhặt với cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK