Sau khi ra ngoài, bầu trời chợt trở nên ảm đạm, có mưa phùn, bay bay.
Ngồi lên xe, Khả Lan cảm thấy bụng hơi đói, lúc nãy quá vui mừng khi lấy được hợp đồng, quên ăn cơm trưa, lúc này bụng liền cảm thấy đói.
Khả Lan nghiêng đầu, nhìn Cố Thành Viêm đang lái xe: “Anh đói bụng không?”
Khả Lan nhớ không nhầm, Cố Thành Viêm luôn ở cùng cô, vậy cũng chưa ăn cơm.
Bây giờ cũng đã ba giờ mười lăm, Cố Thành Viêm không cảm thấy đói sao?
Cố Thành Viêm nghe thấy Khả Lan hỏi, khẽ nghiêng đầu, ánh mắt chớp động, môi mỏng mím chặt khẽ mở: “Là đói bụng......” Cao giọng, rất kỳ quái.
“Tìm một chỗ ăn cơm đi, anh muốn ăn gì?” Khả Lan nói tiếp, xem thường âm thanh kỳ quái của Cố Thành Viêm.
Im lặng......
“Cô quyết định.” Cố Thành Viêm suy nghĩ một chút, để Khả Lan quyết định.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói, thở dài, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Cô quyết định?
Vậy thì giải quyết ở gần đây đi!
Khả Lan chỉ vào một quán cơm nhỏ ven đường, bởi vì bây giờ là xế chiều, nên bên trong rất vắng lạnh.
Sau khi hai người ngồi xuống, dọn cơm ra, Khả Lan liền cúi đầu ăn cơm.
Vào lúc này, cô lại không cẩn thận giống như lúc ở nhà họ Cố, mà khá là tùy ý.
Ăn cơm, không mang theo biểu diễn.
Thật sự rất đói bụng, Khả Lan ăn đến quên mình.
Ngược lại Cố Thành Viêm không quá đói, ăn vài miếng, liền ngừng lại.
Anh chưa bao giờ phát hiện, Lâm Khả Lan lại như vậy, nhìn tướng ăn, đúng là bình thường nhìn không ra.
Không khí trong phòng, chợt trở nên vui vẻ.
Cố Thành Viêm híp mắt, nhìn Khả Lan ăn cơm.
Mà ánh mắt Khả Lan, nhìn chằm chằm vào thức ăn, tay miệng cùng sử dụng.
Đợi cô ăn no, đôi đũa trên tay cũng dần chậm lại, ợ lên no nê, lúc này Khả Lan mới ngẩng đầu, cầm cái ly, rót nước uống.
Rồi lại phát hiện, cô vùi đầu ăn uống, hình như không thấy Cố Thành Viêm động đũa.
Uống hết nước, Khả Lan lại nhìn Cố Thành Viêm, chỉ thấy ánh mắt của anh vẫn nhìn chằm chằm cô.
Cô không lên tiếng, nuốt nước miếng.
Cố Thành Viêm cũng không nói chuyện, nhìn thẳng Khả Lan, khóe miệng khẽ nở nụ cười nhạt nhòa.
“Anh......Ăn no?” Khả Lan uống hết nước, không xác định hỏi.
“Ừ.” Cố Thành Viêm nghe Khả Lan hỏi, gật đầu trả lời.
Lấy được câu khẳng định, Khả Lan đứng dậy, Cố Thành Viêm cũng đứng theo.
Bàn tay anh nắm bàn tay ấm áp của Khả Lan, khiến cho đầu Khả Lan run lên.
Khả Lan ngước mắt nhìn Cố Thành Viêm, chỉ thấy cái cằm nhọn của Cố Thành Viêm, lỗ mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt.
Dọc đường đi hai người cũng không lên tiếng, đi tới bãi đậu xe, ngồi lên xe.
Khả Lan ăn quá no, sau khi lên xe, liền tựa vào trên ghế, ngước đầu.
Cố Thành Viêm nghiêng đầu nhìn Khả Lan, thấy gò má của cô, đôi môi đỏ tươi, xương quai xanh.
“Cô còn nhớ rõ đã đồng ý với tôi gì chứ?”
Anh chợt hỏi một câu, vẻ mặt bỗng nhíu lại, giọng nói từ từ, hai mắt tối tăm như mực, khóe miệng nở nụ cười.
Chợt nghe thấy Cố Thành Viêm hỏi, Khả Lan liền kịp phản ứng, cô giật mình ngồi thẳng người, thiếu chút nữa sặc nước miếng.
Cô nghiêng đầu nhìn Cố Thành Viêm, trong lòng suy nghĩ, gật đầu một cái, bày tỏ có nhớ!
Nghĩ đến đây, Khả Lan bỗng nhiên căng thẳng, Cố Thành Viêm đối tốt với cô, chẳng lẽ nguyên nhân là vì thế này?
Tại sao là cô?
Không......Không......Không phải như thế.
Vậy......Tại sao Cố Thành Viêm lại đối xử tốt với cô?
“Anh......Yêu tôi sao?”
Khả Lan chần chừ một lúc lâu, không xác định hỏi Cố Thành Viêm, cô luôn trốn tránh vấn đề yêu thương, bởi vì cô chưa bao giờ xác định đáp án.
Giờ phút này, cô lại muốn biết đáp án, mặc kệ kết quả thế nào.
Từ trước đến giờ Cố Thành Viêm lạnh lùng, nhưng cũng có lúc quyến rũ.
Cho tới bây giờ cô vẫn chưa hiểu trong lòng anh muốn gì, rồi lại vì cô mà suy tính.
Lúc cô bất lực cô độc, có người nghĩ cho cô, sao có thể nói không cảm động.
Nhưng......
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, thu lại nụ cười trên mặt, im lặng hồi lâu, không trả lời.
Sắc mặt của anh bình tĩnh, môi mỏng mím chặt, khẽ nhíu mày.
Hình như không cách nào xác định, cho cô câu trả lời.
Khả Lan thấy Cố Thành Viêm mãi không trả lời, không lên tiếng nữa, trong lòng có cảm giác mất mát.
Nói yêu rất khó sao?
Từ trước tới giờ cô tự nói với mình, không cần cầu quá nhiều, bởi vì lấy được càng nhiều, sẽ bỏ lỡ càng nhiều hơn.
Giống như cô và Cố Thành Viêm lúc này!
Thật ra thì......Câu trả lời có yêu hay không không quan trọng, quan trọng là, hai người đã là vợ chồng hợp pháp.
Nghĩ đến đây, Khả Lan nghiêng đầu, nhìn Cố Thành Viêm, mím môi, không nói chuyện nữa.
Không khí trong xe trở nên trầm muộn.
Rồi sau đó......
Xe dừng lại dưới nhà Khả Lan, xuống xe, hai người cùng lên lầu.
Lúc trước bọn họ bỏ qua vấn của nhau, lời nói còn chưa nói rõ ràng, hai người vẫn im lặng không lên tiếng.
Khả Lan đi ở phía trước, Cố Thành Viêm đi ở phía sau.
Một trước một sau, nhìn như hai vợ chồng cãi nhau, mỗi người có suy nghĩ riêng.
Khả Lan mở cửa, sau khi vào nhà, rót nước cho Cố Thành Viêm.
Cố Thành Viêm nhận ly nước, rồi để qua một bên, bỗng nhiên thò tay nắm bả vai Khả Lan, hai mắt tối tăm, chăm chú nhìn Khả Lan, bốn mắt nhìn nhau.
Hình như anh suy nghĩ rất lâu, mới tìm ra câu trả lời, môi mỏng hé mở: “Anh không yêu em, sẽ không tiếp tục cuộc hôn nhân của chúng ta.” Anh nói từ từ, giống như trả lời, lại như giải thích.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói, con ngươi đen nhánh trừng to, lại có một tầng sương mù mịt, Cố Thành Viêm thật sự nói thật.
Như cô muốn, chỉ cần ba chữ: Anh yêu em.
Có lẽ câu trả lời của đàn ông không giống phụ nữ, nhưng Cố Thành Viêm có thể đưa ra câu trả lời này, Khả Lan đã hài lòng.
Là thủ trưởng, cách làm việc cũng khác người.
Khả Lan đưa tay năm bàn tay Cố Thành Viêm trên vai mình, cười nhẹ, xoay người nói: “Em biết.” Giọng cô trầm thấp, mặc dù trên mặt nở nụ cười, nhưng lại khó có thể che giấu mất mát.
Nhìn bộ dáng cô thế này, trong lòng bỗng nhiên căng thẳng, đưa tay kéo cô lại.
Thở dài, mặt thận trọng nói: “Anh yêu em.” Giọng của anh chậm rãi, mặt nghiêm túc.
Nghe thấy lời Cố Thành Viêm nói, hai mắt Khả Lan bỗng sáng lên, con người đen nhánh nhìn thẳng anh, Cố Thành Viêm nói ra những lời này không dễ dàng.
Cô không trả lời anh, bỗng nhiên nhào vào trong ngực anh, hưng phấn hít một hơi, nước mắt thấm ướt áo anh.
Anh ôm chặt lấy cô.
Không khí lúc này ấm lên, cô lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, con ngươi đen nhánh, nhìn khuôn mặt cương nghị của anh: “Em nhớ chuyện đã đồng ý với anh.”
Thiên đường quá xa.