• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khả Lan nhắm chặt hai mắt không dám mở ra, khóe mắt khẽ hí nhìn về phía anh.

Sau khi anh đứng lên không có lên tiếng, rồi sau đó nằm lên giường đưa tay muốn kéo cô lại.

Cô lại đưa chân muốn đá người.

Nhưng anh kịp thời đưa tay nắm chân của Khả Lan.

Khả Lan ngẩn ra có cảm giác quen thuộc dâng lên.

Cô không thể không thừa nhận ông chủ Lãnh cùng Cố Thành Viêm không chỉ có thân hình ngay cả cách giơ tay nhấc chân cũng giống nhau.

Mùi trên người, mắt, thần thái......

Hình như anh ý thức được bản thân luống cuống dần dần buông chân Khả Lan ra.

Sau đó từ trên giường đứng dậy xoay người đi tới ghế sa lon im lặng nằm xuống.

Từ đầu đến cuối hai người không nói gì.

Mặc dù hai người không lên tiếng nhưng đều buồn ngủ.

Tờ mờ sáng hôm sau.

Khả Lan lật người theo bản năng nhìn ông chủ Lãnh, thấy người còn đang ngủ lúc này mới xuống giường mặc quần áo bước nhanh tới kéo cửa mở ra.

Lại thấy ở cánh cửa đối diện có dán một tờ giấy màu vàng nhạt.

Sáng sớm Mộ Dung Triển đã ngồi máy bay chuyến sáu giờ về thành phố.

Thấy tờ giấy Khả Lan lấy xuống thở dài đi xuống lầu.

Cô không định lập tức rời đi, song cô còn băn khoăn lời mà hôm qua Mộ Dung Triển nói.

Ông chủ Lãnh mua lại khu nhà cũ của cô, cô cũng muốn biết tại sao ông chủ Lãnh lại muốn mua mảnh đất này.

Sau khi ăn sáng Khả Lan cùng ông chủ Lãnh đi ra ngoài, ngoại trừ tài xế trong xe chỉ có hai người.

Mặt đối mặt nhìn Khả Lan, ông chủ Lãnh vẫn nhắm mắt, sắc mặt lạnh lùng.

Khả Lan vẫn không lên tiếng, ngồi trong xe trong lòng chần chừ không biết nên mở miệng hỏi ông chủ Lãnh lý do mua mảnh đất kia thế nào.

Nhưng lời đến miệng Khả Lan lại nuốt vào trong.

Hồi lâu......

Ông chủ Lãnh chợt mở mắt vẻ mặt bình tĩnh, hai mắt tối tăm, nhìn thẳng Khả Lan chợt mở miệng nói: “Sẽ sớm chuyển Quật Khởi đi, cô yên tâm.” Giọng của anh trầm thấp.

Khả Lan cho rằng mình nghe nhầm, ngước mắt nhìn về phía anh, nhưng lại thấy được thần thái bình tĩnh tự nhiên của anh.

“Cảm ơn ông chủ.”

Cuối cùng Khả Lan nhỏ giọng trả lời, cô cẩn thận ngước mắt nhìn về phía anh nhưng không thể nhìn ra điều gì.

Im lặng suốt dọc đường đi.

Cho đến khi xuống xe Khả Lan thấy người đứng ở đầu thôn khóe miệng khẽ nở nụ cười.

Không ngờ Lý giám đốc hôm qua bị thương nhưng sáng nay vẫn còn có thể đón tiếp ông chủ Lãnh.

Khả Lan không lên tiếng đứng ở phía sau lưng anh, ánh mắt quét qua người giám đốc Lý.

Giám đốc Lý phát hiện ra sự tồn tại của Khả Lan, vẻ mặt rét lạnh, đôi mắt tàn khốc nhưng cuối cùng vẫn nở nụ cười.

Người trong thôn thấy Khả Lan tới sắc mặt đều khác nhau.

Mọi người vẫn cho rằng cô ở thành phố làm vợ bé nhưng lúc này cô ngồi xe của nhà đầu tư mọi người không thể một lần nữa nhận định lại về cô.

Nếu như người đàn ông trước mặt là người bao nuôi cô vậy chỉ có thể nói số cô quá tốt.

Giám đốc trẻ tuổi anh tuấn, hai người đứng chung một chỗ thấy thế nào cũng không giống như ông chủ cùng người tình.

Hơn nữa giám đốc trẻ tuổi này là nhà đầu tư muốn mua thôn này.

Tại sao nhiều thôn như vậy không chọn lại chọn thôn này, điều này làm cho mọi người bắt đầu suy tính vị trí của Lâm Khả Lan trong lòng người đàn ông kia.

Ông chủ Lãnh đứng giữa đám người, đi dạo trong thôn, sắc mặt Khả Lan bình tĩnh đi theo phía sau lưng anh.

Đột nhiên cô bị người ta kéo xuống.

Mà người túm cô không ai khác chính là mợ cả của cô Lý Hồng Hoa.

“Khả Lan ngày hôm qua là mợ không tốt.”

Lý Hồng Hoa thấy Khả Lan quay đầu lại vội vàng giải thích.

Nếu như bà ta biết ở thành phố Khả Lan tìm được một người đàn ông bản lĩnh như vậy thì ngày hôm qua bà đã không làm chuyện kia!

Khả Lan nghe mợ cả nói, vẻ mặt hơi dừng lại, dừng bước chân nhìn Lý Hồng Hoa, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng.

Nếu như hôm qua trong phòng không có cây kéo có phải là cô đã bị giám đốc Lý làm nhục rồi không?

Nhiều năm như vậy cô vẫn cảm thấy lúc nhỏ cô nợ những người thân này, nghĩ tới sau này còn có cơ hội trả lại.

Chỉ là bây giờ nhìn lại căn bản không cần rồi.

Nghĩ đến đây Khả Lan nói: “Cháu không trách mợ.” Giọng nói Khả Lan không nhanh không chậm.

Cô trách hay không cũng vô dụng vì cô rất khinh thường.

Lý Hồng Hoa nghe Khả Lan nói khuôn mặt lộ vẻ vui mừng, lôi kéo Khả Lan còn muốn nói chuyện nhà cửa.

Khả Lan lại đưa tay lạnh lùng kéo tay Lý Hồng Hoa ra.

“Mợ đã đuổi cháu ra ngoài xin hãy tự trọng một chút.” Dứt lời Khả Lan quay đầu nhấc chân đi theo những người ở phía trước.

Lý Hồng Hoa nghe thấy lời Khả Lan nói liền hiểu ý cô nhưng hối hận đã muộn.

Khả Lan đẩy tay Lý Hồng Hoa ra, giám đốc Lý ở trước mặt thấy vậy vẻ mặt tối sầm.

Ông ta bị Khả Lan biến thành phế nhân ông ta nhất định phải giết chết cô.

Sau khi mọi người đi một đoạn đường liền đi tới Từ Đường trong thôn, được xây dựng vào thời Minh Sùng Trinh với kết cấu bằng gỗ.

Bởi vì được cất giữ tốt cho tới nay là đặc sắc của người trong thôn không ít người đến tham quan.

Nhưng bởi vì người dân chuyển đi nên Từ Đường trong thôn đã nhiều năm không có ai để ý.

Sau khi Khả Lan đi vào Từ Đường cảm thấy có chút kỳ quái đưa mắt nhìn khắp nơi, nhìn thấy trong tay giám đốc Lý cầm một cái điều khiển nhỏ.

Rồi sau đó ấn xuống.

Rầm......một tiếng, cây trụ bắt đầu sụp đổ.

Cột gỗ trong phòng đột nhiên ngã xuống.

Khiến mọi người chạy trối chết tán loạn bốn phía.

Khả Lan theo bản năng xoay người muốn chạy về phía cửa đột nhiên bị người khác kéo tay sau đó bị ôm ngã trên mặt đất.

Cô ngước mắt thì thấy khuôn mặt lạnh lùng của ông chủ Lãnh.

Mà một cây cột gỗ đè lên người ông chủ Lãnh.

Đầu óc Khả Lan đột nhiên trở nên trống rỗng.

Nhìn anh bị cây cột đè ép trong lòng cảm thấy hốt hoảng sẽ không sao chứ?

Sao ông chủ Lãnh lại cứu cô?

Xung quanh đều là cột gỗ bị đổ cùng với tiếng người kêu rên.

Sự cố này khiến tình cảnh hiện tại có người chết, bị thương và hôn mê.

Tuy nói là do người làm nhưng làm không ít người trong thôn cho rằng đây là xúc phạm tổ tiên.

......

Lúc Khả Lan tỉnh lại là ở bệnh viện, sau khi tỉnh lại chuyện mà cô muốn làm chính là đi thăm ông chủ Lãnh.

Ông chủ Lãnh ở phòng chăm sóc đặc biệt vẫn còn đang trong tình trạng hôn mê.

Nguy hiểm tính mạng.

Khả Lan cầu xin bác sĩ để vào phòng bệnh.

Cô vẫn cảm thấy hành vi của ông chủ Lãnh kỳ quái trong lòng cũng hoài nghi nguyên nhân ông chủ Lãnh cứu mình.

Vào phòng bệnh Khả Lan đi tới trước mặt anh.

Nhìn lớp da bị tróc trên mặt anh cô đưa tay muốn xé ra.

Nhưng cô vừa mới đụng vào tấm da kia cửa phòng đột nhiên bị mở ra.

“Mời cô ra ngoài cho tôi phải thay nước cho bệnh nhân rồi.” Người nói chuyện là y tá, giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng, đi tới trước mặt Khả Lan đưa tay nhẹ nhàng đẩy Khả Lan ra.

Khả Lan lui về sau hai bước ánh mắt vẫn dừng trên khuôn mặt anh.

Suy nghĩ một chút cô lại tự nói với mình trên thế giới sẽ không có chuyện như vậy.

Thay đổi khuôn mặt?

Rất không có khả năng.

Nghĩ đến đây Khả lan nghiêng đầu muốn về phòng mình.

Nhưng mà càng cảm thấy kỳ quái hơn.

Nhưng lại không dám xác định.

Thân phận của ông chủ Lãnh có như cô tưởng tượng hay không.

Khả Lan bị thương không nặng liền xuất viện trước.

Sau khi xuất viện cô lại quay lại thôn, nghe nói giám đốc Lý đã vào tù.

Nhưng rõ ràng tâm tình của người dân trong thôn rất mâu thuẫn.

Khả Lan đưa điều kiện với người trong thôn dần trở thành sự phẫn nộ của dân chúng, đợi sau khi làm xong tất cả đã là nửa tháng sau.

Thời tiết lạnh dần dần trở nên ấm áp, ông chủ Lãnh cũng tỉnh lại sau hôn mê.

Cơ thể ông chủ Lãnh không có gì khó chịu, giống như ngày thường nhưng không vội xuất viện.

Ông chủ Lãnh vẫn ở trong bệnh viện.

Khả Lan thường xuyên tới thăm ông chủ Lãnh nhưng mỗi lần tới cô đều luôn thấy ông chủ Lãnh đang xử lý công việc.

Anh nhíu mày dường như là do có việc chưa xử lý xong, cử chỉ của anh cực kỳ giống một người mà Khả Lan quen.

Thời gian lâu dài Khả Lan không chịu nổi suy đoán này nữa muốn hỏi một câu có phải anh có thân phận khác hay không.

Nhưng cô còn chưa nói ra anh đã thẳng thắn.

“Tôi biết mấy ngày nay cô rất nhức đầu.”

Lúc này anh đang ngồi trên giường bệnh, không nhanh không chậm nói với cô.

Khả Lan nghe anh nói vẻ mặt hơi dừng lại cũng không ngay lập tức trả lời mà ngồi thẳng người chờ anh nói tiếp.

Lát sau.....

“Như cô suy nghĩ.”

Anh trầm giọng nói với Khả Lan như cô đoán thân phận của anh chính là Cố Thành Viêm.

Nhưng một câu nói của Cố Thành Viêm khiến cho đầu óc Khả Lan nổ tung.

Chợt thấy cực kỳ buồn cười.

Không ngờ đã lâu như vậy cô đều bị người đàn ông này đùa giỡn.

Nghĩ đến đây Khả Lan không chút do dự nghiêng đầu muốn rời đi.

Cố Thành Viêm lại đưa tay nắm tay cô trầm giọng nói: “Em sẽ nói rõ với em chuyện này.”

Dưới ánh đèn mờ một cô gái đang đứng trước mắt Lương Tú Ly.

Con ngươi đen nhánh sáng ngời, đôi môi đỏ tươi, da trắng nõn.

Thanh thuần động lòng người giống cô gái trong tấm hình trong phòng Cố Thành Viêm bảy tám phần.

Cả người cô gái không ngừng run rẩy, con ngươi nhìn thẳng Lương Tú Ly.

Mà Lương Tú Ly lại không nhanh không chậm đi tới trước mặt cô gái đưa tay nắm cằm cô gái cười nói: “Không phải cô vẫn luôn thích anh Viêm sao, hôm nay tôi cho cô cơ hội.” Dứt lời Lương Tú Ly thu tay lại.

Cơ thể cô gái càng run hơn.

“Mẹ......Con......”

Bốp......

Nhưng cô gái còn chưa nói xong Lương Tú Ly liền đưa tay đánh vào mặt cô gái khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng.

Hai hôm trước bà ta mới biết ông chủ Lãnh chính là Cố Thành Viêm.

Rốt cuộc là con của Cố Vọng Đông, làm việc không cẩn thận lắm.

Chỉ là bà ta muốn xem ai lợi hại hơn.

Không phải thích con bé kia sao?

Đưa con bé kia tới trước mặt cậu ta xem cậu ta xử lý thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK