• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Thành Viêm nửa thân trên trần trụi, vẻ mặt bình tĩnh, khuôn mặt không có chút ngượng ngùng.

Mà Nhưng Lan, mặt lại ửng đỏ, không biết phải làm sao.

“Tôi đi ra ngoài trước.” Khả Lan cúi đầu, nghiêng đầu vội vàng đi ra.

Lúc ra cửa, vẫn không quên đóng cửa.

Cô hi vọng lúc cô quay lại, Cố thủ trưởng đã mặc quần áo.

Mà Cố Thành Viêm đứng trước cửa phòng tắm, ánh mắt vẫn nhìn về phía cửa phòng, nhếch miệng nở nụ cười.

Thật sự là thuần khiết!

Sau khi Khả Lan đi ra cửa, liền xuống ghế salon ở dưới lầu ngồi, dì Lưu nhìn thấy Khả Lan ngồi ở lầu dưới, giúp Khả Lan rót một ly nước.

Nhìn thấy khuôn mặt Khả Lan ửng đỏ không khỏi nghĩ đến việc kia.

Hai vợ chồng giận dỗi sao? Cậu chủ chọc cô chủ tức giận, cụt hứng bỏ đi?

Cậu chủ cũng vậy, bình thường mặt lạnh ít nói, sau khi cưới vợ cũng phải học cách dịu dàng một chút, đừng luôn đem theo thói quen của quân đội, quan hệ bất hòa, đến lúc nào thì bà chủ mới có cháu để bế?

Mà Khả Lan thấy dì Lưu rót nước cho mình, vội vàng cầm lên uống....vốn nghĩ cho đỡ sợ, nhưng nước vừa mới vào trong miệng, mới phát hiện, nước quá nóng, một hớp vào cổ, nóng đến nỗi cổ hỏng cô bỏng rát.

Rồi sau đó Khả Lan không ngừng ho.

Cô vừa vỗ ngực mình, vừa lè lưỡi muốn thả khí nóng trong miệng ra ngoài.

Nhưng cô mới chỉ thở hai ngụm, phía sau lưng liền bị người khác vỗ nhẹ hai cái, giúp cô thuận khí.

Khả Lan cho rằng là dì Lưu, nhưng ngẩng đầu lại nhìn thấy Cố Thành Viêm.

Không phải Cố Thành Viêm còn đỡ, là Cố Thành Viêm lại càng làm cho Khả Lan sợ hãi.

Sợ đến nỗi đôi mắt trợn to của cô đột nhiên co rụt lại, ánh mắt không kìm nén được nhìn xuống phía dưới.

May mắn là Cố thủ trưởng đã mặc đồ!

“Cũng không chú ý, uống nước lại có thể sặc đến như vậy.” Cố Thành Viêm mím môi, ngồi vào bên cạnh Khả Lan.

Sau khi tắm rửa, mùi cơ thể đàn ông trên người Cố Thành Viêm càng thêm nồng đậm.

Thấy Cố Thành Viêm ngồi xuống, Khả Lan theo bản năng ngồi xích sang bên cạnh, muốn cách xa Cố Thành Viêm một chút, nhưng bên kia là tay vịn, căn bản không còn chỗ ngồi.

Không có chỗ ngồi, Khả Lan không thể làm gì khác hơn là ngồi lại chỗ cũ, hơi cúi đầu, thở dài, nhìn ly nước trong tay, tim đập thịch.....thịch......, nhưng khuôn mặt lại cực kỳ bình tĩnh.

“Lần sau tôi sẽ chú ý.” Khả Lan nhỏ giọng trả lời, hai tay đưa cái ly lên, nhìn nước còn dư lại trong ly tạo thành vòng xoắn.

“Chú ý là được.” Cố Thành Viêm nghe thấy Khả Lan trả lời, khuôn mặt vẫn bình tĩnh như cũ, bộ dáng cũng từ từ trở nên nhu hòa.

Không khí giữa hai người trầm mặc một lúc lâu, sau đó Cố Thành Viêm đột nhiên nắm tay Khả Lan đứng dậy.

Khả Lan bị kéo dậy, tay nắm chặt cái ly, theo bản năng giương mắt nhìn Cố Thành Viêm, vẫn bình tĩnh, lạnh lùng và kiên quyết như vậy.

Trong lòng Khả Lan rối bời, đặt cái ly trong tay xuống, hít sâu một hơi, nghĩ muốn buông lỏng.

Nhưng nhịp tim không ngừng đập thình thịch......

Khả Lan đại khái có thể đoán ra là việc gì, nhưng cô không thể phản kháng, chỉ có thể khéo léo đi theo anh.

Ngược lại Cố Thành Viêm lại rất hài lòng với biểu hiện của Khả Lan, bàn tay ôm eo nhỏ nhắn của Khả Lan đi lên lầu.

Khả Lan vẫn đi theo Cố Thành Viêm, trong lòng không ngừng tự chích thuốc an thần cho mình, tự nói với bản thân, người đàn ông bên cạnh là chồng mình....Chồng.......!

Cái gì nên xảy ra thì phải xảy ra, vấn đề chỉ là sớm hay muộn.

Mà hai người sau khi đi lên lầu, vào phòng, đi tới giường.

Bùm......

Cố Thành Viêm đột nhiên đè Khả Lan lên giường, nam trên nữ dưới, khiến cho Khả Lan sợ vội vàng nhắm hai mắt lại.

Thẹn thùng lại làm cho Cố Thành Viêm cảm thấy vô cùng thú vị.

Cố Thành Viêm muốn làm cái gì? Hôn? Hay là cởi nút áo? Khả Lan cũng không biết.

Nhưng mà kế tiếp không có xảy ra chuyện mà Khả Lan nghĩ tới, điều này làm cho Khả Lan chần chừ mở mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn tú của Cố Thành Viêm, đôi mắt sâu thẳm, giống như dòng nước xoáy, làm cho người ta không thể rời mắt!

Khóe miệng khẽ nở nụ cười.

“Tôi.......Tôi......Tôi muốn đi tắm trước.” Không khí giữa hai người trở nên trầm mặc, Khả Lan nói mình muốn đi tắm, muốn bình tĩnh lại, để cô suy nghĩ một chút, có thời gian thích ứng.

Mà sau khi Khả Lan dứt lời, khóe miệng Cố Thành Viêm càng nở nụ cười rộng hơn, cười giống như khối băng bị hòa tan bởi không khí mùa xuân, từng chút từng chút thấm vào tim gan.

Cố Thành Viêm lật người đứng dậy, để Khả Lan đi tắm.

Khả Lan vội vàng từ trên giường bò dậy, sau khi chạy vào phòng tắm, phát hiện ra mình không mang quần áo, lại đi ra ngoài.

Đứng ở cửa phòng tắm, cẩn thận nhìn Cố thủ trưởng đang ngồi trên mép giường, hai người bốn mắt nhìn nhau, Khả Lan hoảng sợ vội vàng cầm quần áo, chạy vào phòng tắm.

Khả Lan trong tưởng tượng của Cố thủ trưởng rất mê người, bây giờ còn hoàn mỹ hơn, vô cùng biết trêu đùa người khác!

Thặt sự chẳng lẽ vì Cố thủ trưởng ở trong quân đội, cho nên không lấy được vợ, vì vậy, đi xem mắt?

Bây giờ đã kết hôn rồi, bản năng của đàn ông trỗi dậy?

Tại sao Khả Lan cảm thấy, người như Cố thủ trưởng, cho dù ở trong quân đội, cũng sẽ có rất nhiều cô gái theo đuổi!

Tốc độ tắm của Khả Lan cũng không nhanh, cô chần chừ, ở lại suy nghĩ xem sau khi đi ra ngoài phải làm gì?

Lên giường? Có dùng bao không?

Có một số việc, nói thì rất đơn giản, nhưng đến lúc làm, mới phát hiện, thật ra thì rất khó......Rất khó.

Sau khi tắm sạch sẽ Khả Lan liền thay đồ ngủ.

Áo ngủ của cô là áo dài tay, không có khuy cài, giống với đồ thể thao, cô không mặc áo lót, nhưng có mặc quần lót.

Trong lòng cô rất hiểu rõ về chuyện kia, nhưng chưa từng làm, cho nên rất sợ.

Nhưng cô đã kết hôn, đây là việc phải làm, sau này......sau này nhất định sẽ thấy tự nhiên hơn!

Khả Lan tắm xong đi ra ngoài, thấy Cố thủ trưởng đã nằm trên giường, hai mắt khép hờ, trên mặt không còn nở nụ cười, bóng dáng cương nghị, sống mũi cao, lộ ra khuôn mặt hoàn mỹ.

Khả Lan đoán Cố thủ trưởng chưa ngủ, có lẽ đang nhắm mắt dưỡng thần, song bọn họ còn có chuyện chưa làm.

Nhưng mà sau khi Khả Lan đi tới giường ngồi xuống, lại không thấy Cố thủ trưởng có bất kỳ hành động gì, cô há miệng muốn hỏi một câu, nhưng lời đến miệng lại không nói ra được.

Chẳng lẽ cô muốn mở miệng hỏi: Cố thủ trưởng, chúng ta vẫn chưa làm chuyện đó sao?

Dĩ nhiên, lời như thế hiển nhiên không hợp với Khả Lan lúc này.

Cho nên cô không mở miệng, chỉ nhẹ nhàng kéo chăn, sau đó đắp lên người.

Trong phòng có mở điều hòa, nhưng mà ngủ ở bên cạnh một người đàn ông, khiến cho cô cảm thấy rất kỳ quái, tay muốn ôm cái gì đó.

Cô vẫn cho là, Cố thủ trưởng có thể sẽ đột ngột ôm cô, sau đó......

Nhưng thật lâu sau Khả Lan vẫn không thấy Cố thủ trưởng có bất kỳ động tác nào, chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đều truyền tới bên tai.

Khả Lan nghe tiếng hít thở một lúc lâu, to gan nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn về phía Cố thủ trưởng, chân mày rậm, lông mi mảnh nhỏ, sống mũi cao, môi đỏ, cằm nhọn......

Ở một đầu khác của thành phố, Lương Bảo Nhi cầm máy tính bảng trong tay ném xuống đất.

Đôi mắt xếch nhỏ dài lạnh lùng, đôi môi màu hồng nở nụ cười lạnh lùng.

“Không biết tự lượng sức mình.”

Vọng tưởng trở thành phượng hoàngsao? Không soi lại mặt mình mà xem.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK