Ông Cố cùng ông Lương ngồi ở hai vị trí trên cùng, sau đó ngồi theo thứ tự thân phận.
Khả Lan ngồi bên cạnh Cố Thành Viêm, một bên còn lại là Tống Nhất Nguyên.
Trên bàn ăn, không khí không có vui mừng vì Cố Thành Viêm lên chức thiếu tướng.
Ngược lại, có cảm giác đè nén.
Chiếc vòng phỉ thúy trên tay Khả Lan, khiến mọi người chú ý, nhưng mọi người cũng chỉ liếc nhìn, trên mặt cũng không biểu lộ điều gì.
Cũng không có đánh giá.
“Thành Viêm, tình yêu, sự nghiệp đều đạt được, đây là quà tân hôn của ba cho hai đứa.”
Lúc này, Cố Vọng Đông, lấy ra một cái hộp nhỏ, giao cho dì Lưu đứng bên cạnh.
Dì Lưu nhận lấy cái hộp, đi tới trước mặt Khả Lan, đưa cho Khả Lan.
Khả Lan nhận lấy cái hộp, ngước mắt nhìn ba Cố Thành Viêm ngồi ở đối diện, mặc dù nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng hình như không phản đối một người con dâu như cô.
Còn có tâm chuẩn bị quà.
Cố Thành Viêm không có lên tiếng, Khả Lan nói một câu “Cảm ơn” sau đó mở cái hộp ra nhìn, là một sợi dây chuyền, thiết kế tinh xảo, giá trị xa xỉ.
Sau khi Cố Vọng Đông lấy quà ra, ông Cố khẽ ho khan hai tiếng, ánh mắt ông Lương liếc về phía Lương Bảo Nhi.
Mọi người đều có suy nghĩ của riêng mình.
“Chị dâu, là cái gì vậy.” Lúc này Cố Thành Thấm chợt mở miệng, hỏi là cái gì, giọng nói trong trẻo, phá vỡ không khí ngột ngạt trên bàn ăn.
Khả Lan nghe Cố Thành Thấm hỏi, nghiêng đầu liếc nhìn Cố Thành Thấm ngồi cách đó không xa, đưa cái hộp trong tay lên, chậm rãi nói: “Là dây chuyền.” Bên cạnh Cố Thành Thấm là Lương Bảo Nhi.
Khả Lan đưa cái hộp lên như vậy là cố tình để Lương Bảo Nhi thấy.
Cô hy vọng Lương Bảo Nhi sớm hết mơ mộng về Cố Thành Viêm.
Lúc Lương Bảo Nhi nhìn thấy món đồ trong tay Khả Lan thì sắc mặt đột nhiên trầm xuống, hai mắt nheo lại, khóe miệng nở nụ cười trào phúng.
“Oa, thật là đẹp.” Cố Thành Thấm thấy Khả Lan đưa dây chuyền lên, lộ ra vẻ mặt hâm mộ, đưa tay muốn nhận cái hộp trong tay Khả Lan xem một chút.
Nhưng cô ba ngồi cạnh Lương Bảo Nhi chợt lạnh giọng quát Cố Thành Thấm một câu.
“Ăn không được nói, Thành Thấm sao hôm nay cháu lại nói nhiều vậy?”
Tuy rằng Cố Vọng Bội nói với Cố Thành Thấm, nhưng là nói cho Khả Lan nghe.
Nghe thấy lời cô ba nói, Khả Lan thu nụ cười trên mặt lại, cất dây chuyền đi, quay đầu ăn cơm.
Không khí lại trở nên cực kỳ đèn nén.
Lát sau......
Lúc này, ông Cố ngẩng đầu nhìn về phía Cố Thành Viêm, hình như muốn hỏi gì đó, nhưng lại nhớ tới lời Cố Vọng Bội nói: ăn không nói.
Ông Cố lại im lặng không nói.
Trên bàn ăn chỉ còn lại âm thanh của tiếng nhai đồ ăn.
Rột roạt......Sụp......Rột roạt......
Lúc này vang lên tiếng húp canh.
Ánh mắt mọi người đều hướng về phía phát ra âm thanh, Tống Nhất Nguyên.
Tống Nhất nguyên bị mọi người nhìn như vậy,keng......, đem cái muỗng đang cầm trong tay bỏ lại trong chén nói: “Cháu ăn cơm cũng không nói chuyện.”
Phụt.......
Câu nói của Tống Nhất Nguyên khiến Khả Lan không nhịn được cười.
Cố Thành Viêm thấy Khả Lan cười, cũng nở nụ cười, chỉ có cô ba sắc mặt trầm xuống, ánh mắt bà ta lạnh lùng liếc nhìn Tống Nhất Nguyên.
Không có lên tiếng.
Tống Nhất Nguyên cũng không nói nhiều, chỉ cười cười, cầm muỗng lên tiếp tục ăn.
Lúc này Cố Thành Viêm đưa tay ôm eo Khả Lan, nghiêng đầu nhẹ nhàng chậm rãi nói bên tai cô: “Cả nhà ở đây, khó tránh khỏi sẽ có chút chuyện.” Cố Thành Viêm nói đến đây khẽ quay đầu, tới gần hơn một chút.
Mặc dù hai vợ chồng thân mật là điều bình thường.
Nhưng lúc này vẫn trên bàn ăn, một nhà già trẻ lớn bé, toàn bộ đều ngồi ở đây.
Ông Cố thay cả nhà khẽ ho khan.
“Ăn cơm thì ăn cơm đi, đừng như thiêu thân.” Mặc dù ông Cố hướng về phía Tống Nhất Nguyên, nhưng lại nói cho Khả Lan cùng Cố Thành Viêm nghe.
Âm thanh vang dội.
Thủ đoạn mê muội người khác, hôn sự này càng nghĩ ông càng không muốn gật đầu.
Sau khi ông Cố dứt lời, Tống Nhất Nguyên chợt đứng lên, mặt lộ vẻ khó xử: “Ông ngoại, cháu thật sự không có lên tiếng, chỉ là hôm nay canh quá ngon.”
Tống Nhất Nguyên nói đến đây, liếc nhìn mọi người, lại ngồi xuống.
Ông Cố nghe Tống Nhất Nguyên nói thì mặt biến sắc.
Không thể nhìn ra đứa bé kia đang nghĩ gì.
Thằng bé là cấp dưới của Thành Viêm, khẳng định sẽ giúp Thành Viêm.
Đứa bé bị trách móc, đối nghịch với mẹ, đáp trả lại.
“Ăn cơm của con đi, mò mẫm giày vò cái gì?” Tống Liên ngồi cạnh cô ba lạnh lùng quát Tống Nhất Nguyên.
Vẻ mặt ông hơi trầm xuống, khuôn mặt tràn đầy cảnh cáo.
Tống Nhất Nguyên nghe thấy ba mình nói như vậy, lúc này mới cúi đầu, không lên tiếng nữa, nhưng mà trên mặt lại lộ ra bộ dáng không phục.
Tống Nhất Nguyên không nói thêm gì, không khí trên bàn ăn lại trở nên yên tĩnh.
Một lát sau.......
Khả Lan chợt thấy mắc tiểu, kéo cánh tay Cố Thành Viêm, nhẹ giọng nói: “Em đi toilet một chút.” Dứt lời, Khả Lan liền đứng dậy rời đi.
Cố Thành Viêm không lên tiếng, nhìn Khả Lan, quay đầu lại, tiếp tục ăn cơm.
Khả Lan rời đi, ánh mắt vẫn nhìn theo Lương Bảo Nhi, một lúc sau.....
Sau đó cô ta đứng dậy, nhỏ giọng nói: “Cháu đi lấy chén,” Liền đứng dậy rời đi.
Trên bàn ăn ít đi hai người, không khí càng trở nên đè nén hơn, chỉ còn lại âm thanh của tiếng nhai đồ ăn.
Mà Khả Lan sau khi đi toilet ra ngoài, lại thấy Lương Bảo Nhi đang đứng ngoài cửa.
Cô không muốn để ý tới Lương Bảo Nhi, xoay người liền muốn quay lại bàn ăn cơm.
Lương Bảo Nhi chợt cất giọng nói: “Chị, chị không muốn biết anh Viêm kế hoạch bao nhiêu chuyện sao.” Lương Bảo Nhi nhẹ nhàng cười, đi về phía Khả Lan.
Khả Lan khẽ dừng bước, không quay đầu lại, trong lòng rối rắm.
Cô muốn biết, kế hoạch của Cố Thành Viêm có cô không, nhưng cô không muốn biết từ miệng Lương Bảo Nhi.
Im lặng hồi lâu, Khả Lan không lên tiếng, cũng không dời đi.
Lương Bảo Nhi cũng cười.
Nếu như Lâm Khả Lan không đủ thông minh, nhất định có thể đoán được.
Bí mật nhiều như vậy, cô ta cũng không tin, Lâm Khả Lan không muốn biết.
Chỉ là, cô ta không thể nói hết toàn bộ cho cô biết, muốn từ từ dụ dỗ cô, để cho cô muốn biết, như vậy, mới có thể đạt hiệu quả cao nhất.
Mặc dù tính khí Lương Bảo Nhi thất thường, nhưng đầu óc rõ ràng, hơn nữa mẹ cô ta lại là Lương Tú Ly.
“Vưu Kỷ Mỹ, là anh Viêm sắp xếp.” Lương Bảo Nhi nhẹ giọng nói với Khả Lan, sau đó không nói nữa, nhấc chân rời đi.
Khả Lan nghe Lương Bảo Nhi nói, sững sờ, nhưng ngay sau đó lại nói: “Cô muốn khích bác ly gián.” Giọng nói của cô trầm thấp chậm rãi.
Lương Bảo Nhi nghe Khả Lan nói như vậy, dừng chân, quay đầu lại nhìn Khả Lan, ánh mắt trầm xuống hồi lâu, đưa tay muốn cầm tay Khả Lan.
Khả Lan lại lui hai bước, mắt lạnh nhìn Lương Bảo Nhi, tiếp tục nói: “Nói thật, lúc đầu tôi tin lời cô nói, nhưng suy nghĩ một chút, cô không ngừng đối phó với tôi, làm sao sẽ tốt bụng nhắc nhở tôi nhứ, còn gọi tôi là chị? Có phải cảm giác gọi chị cực kỳ đê tiện không?”
Khả Lan nói tới đây, nhếch miệng nở nụ cười lạnh, gần đây Lương Bảo Nhi thay đổi rất nhiều, rất đột ngột.
Nếu như cô đoán không sai, nhất định là Lương Tú Ly dạy.
Lương Tú Ly, cũng không phải phụ nữ bình thường.
Khả Lan dứt lời, vẻ mặt Lương Bảo Nhi thay đổi.
Cô ta cắn môi muốn trả lời Khả Lan một câu lạnh lùng tàn khốc.
Nhưng cuối cùng vẫn kìm chế bản than, đưa tay nắm chặt tay Khả Lan nói: “Chị, chẳng lẽ chị còn chưa nhìn rõ, ông nội em giả tê liệt, Vưu Kỷ Mỹ cũng là do anh Viêm sắp xếp, còn có súng bắn tỉa, giành hạng mục, thậm chí......” Lương Bảo Nhi nói tới đây chợt dừng lại, không nói thêm gì nữa.
Cô ta buông tay Khả Lan, xoay người bước đi.
Khả Lan lạnh lùng nhìn cô ta đã đi xa.
Khả Lan đứng bên ngoài toilet, trong đầu hỗn loạn, thật lâu không hoàn hồn.
Ngón giữa cô ta khẽ run rẩy, đứng im tại chỗ một lúc lâu, nhớ lại, suy nghĩ.
Không nghĩ ra, đoán không đúng, cực kỳ phiền não.
Cô gấp đến nỗi hai mắt mờ mịt, lòng buồn buồn.
Rốt cuộc Cố Thành Viêm xem cô là gì?
Sau một lúc......
Cố Thành Viêm thấy cô đi toilet quá lâu, liền đi tìm cô, thấy cô cứng ngắc đứng ngoài cửa toilet, ánh mắt tràn đầy hơi nước.
Anh đi tới, đưa tay ôm cô vào lòng.
Quan tâm hỏi “Sao vậy?” Một câu nói, kéo Khả Lan quay về thực tại.
Khả Lan ngước mắt, ánh mắt dừng trên khuôn mặt cương nghị của Cố Thành Viêm, từ dưới nhìn lên trên, môi mỏng mím chặt, sống mũi cao thẳng, hai mắt sâu thẳm, lông mi dài.
Thấy là Cố Thành Viêm.
Khả Lan khẽ khép hai mắt, kìm nén nước mắt không cho rơi xuống, sau đó lại mở mắt, đưa tay ôm chắc eo anh, khuôn mặt nở nụ cười.
“Chỉ là nhìn thấy cả nhà anh, nhớ lại lúc ở với ông bà ngoại khi còn nhỏ.” Khả Lan chọn lý do hợp lý, đem chuyện lúc nãy nuốt vào bụng, không nói.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, hơi nhíu mày, đưa tay nắm bả vai cô: “Mấy hôm nữa, anh đưa em về thăm ông bà.” Cố Thành Viêm nghiêm túc nói, giọng nói tràn đầy khẳng định.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói, ánh mắt u ám, nhỏ giọng nói: “Ông bà ngoại đều không còn nữa.” Khả Lan nói tới đây liền nhớ tới người thân.
Những ánh mắt nhìn mẹ cô, đều là chán ghét cùng lạnh lẽo.
Lúc trước bị người khác khinh, bây giờ cô cũng không muốn vậy.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói như vậy, cơ thể bỗng nhiên cứng đờ, đưa tay nâng khuôn mặt cô lên nói: “Anh sẽ luôn ở cùng em.”
Một câu nói chậm rãi nhẹ nhàng, khiến ánh mắt Khả Lan, tràn đầy cảm động.
Cô ngước mắt nhìn người đàn ông này, im lặng một lúc lâu......
Thôi, thôi, cô không nghĩ rốt cuộc Cố Thành Viêm tính toán bao nhiêu nữa, trước mắt vậy là đủ rồi.
Khả Lan nhìn Cố Thành Viêm, gật đầu một cái, khuôn mặt nở nụ cười.
Rồi sau đó......
Khả Lan sóng vai cùng Cố Thành Viêm quay trở lại bàn ăn.
Cô nhìn Lương Bảo Nhi, không có lên tiếng, ngồi lại vị trí cũ.
Lúc này, mọi người ăn gần xong, Tống Nhất Nguyên đứng lên đầu tiên, nói ăn no, liền rời bàn.
Rồi sau đó Cố Thành Hiên cùng Cố Thành Thấm cũng đứng lên.
Lương Bảo Nhi tự nhiên cũng đứng lên theo.
Sau khi mấy người trẻ rời đi.
Thật ra thì, các trưởng bối cũng ăn no, chỉ là ông Cố vẫn còn ngồi trên bàn, theo lễ nghi, bộ dáng mọi người không thể giống như lớp trẻ nhảy nhót rời khỏi bàn.
Trong chốc lát không khí trở nên ngột ngạt.......
Ông Cố chợt dứng dậy.
Rồi sau đó, mọi người cũng đứng lên, đi theo phía sau lưng ông Cố, mọi người quay lại phòng khách.
Ông Cố ngồi trên ghế sa lon, những người khác cũng ngồi xuống theo.
Vốn dĩ Khả Lan không muốn tham dự cuộc nói chuyện của người lớn, nhưng lúc này, ánh mắt ông Cố dừng lại trên người cô, sắc mặt yên lặng, hình như muốn nói với cô gì đó.
Cho nên, Khả Lan vẫn đứng bên cạnh ghế sa lon nhìn ông Cố.
Ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn ông Lương.
Ông Lương giả tê liệt!
Mặc dù cô biết, ông Lương giả tê liệt là vì nằm trong kế hoạch muốn dụ Dương tướng quân cắn câu.
Nhưng cô mơ hồ cảm thấy, những người này quá đáng sợ.
Bề ngoài nhìn qua, không có gì không ổn, nhưng trong tâm tư có quá nhiều mưu kế.
“Tiểu Lan là chị của Bảo Nhi?” Ông Cố chậm rãi hỏi Khả Lan.
Khả Lan gật đầu trả lời “vâng” sau đó không lên tiếng nữa.
Ông Cố thấy Khả Lan trả lời đúng, vẻ mặt nhíu lại, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh tự nhiên, sau đó lại nói: “Tuy nhà họ Cố nổi tiếng, nhưng yêu cầu về nàng dâu cũng không cáo, mặc dù xuất thân của cháu kém một chút, nhưng trình độ học vấn nhất định không kém phải không?” Ông Cố nói đến đây, dừng một chút, ánh mắt nhìn thẳng Khả Lan.
Khả Lan nghe ông Cố nói nhưu vậy, cả người cũng bối rối.
Trình độ học vấn?
Năm thứ hai của đại học cô liền nghỉ học.
Nhiều nhất cũng chỉ được xem là học hết cấp ba!
Nghĩ đến đây, Khả Lan đứng cạnh ghế sa lon nhất thời không biết trả lời thế nào.
Ông Cố thấy Khả Lan không lên tiếng, sắc mặt không nén được giận, nện chiếc gậy trong tay xuống nền nhà.
Nhắc nhở Khả Lan.
Mọi người cũng cảm thấy gấp gáp.
Khả Lan nghe thấy tiếng gậy đập, ngước mắt, hít một hơi đang chuẩn bị trả lời.
“Cháu nhớ rõ, hình như lúc trước ông nội cũng chỉ học tới tiểu học.” Cố Thành Viêm đứng bên cạnh Khả Lan, chậm rãi nói.
Vẻ mặt anh bình tĩnh, hơi nhíu,ày, nhìn thẳng ông Cố.
Bởi vì quan hệ của ông Cố và ông Lương rất tốt, nên vẫn muốn Lương Bảo Nhi là cháu dâu nhà họ Cố.
Cho nên, ông để ý, ai làm cháu dâu nhà họ Cố ông đều bất mãn, chỉ hài lòng duy nhất Lương Bảo Nhi.
Lâm Khả Lan này, ông vô cùng không hài lòng.
Sau khi Cố Thành Viêm dứt lời, sắc mặt ông Cố trong nháy mặt đỏ hồng, nện chiếc gậy một cái, còn muốn nói điều gì đó, lại không nói nữa.
Lúc này Cố Thành Viêm nhếch miệng khẽ nở nụ cười, đưa tay ôm người phụ nữ của mình: “Không còn chuyện gì nữa thì chúng cháu xin phép lên lầu trước.” Sau khi Cố Thành Viêm dứt lời, liền nhấc chân muốn rời khỏi.
Ông Cố thấy Cố Thành Viêm muốn lên lầu, lúc này nóng nảy, đập bàn trà nói: “Chờ một chút.”
Âm thanh vang dội.
Khay trà bụp một tiếng, rơi xuống, làm cho mọi người đều hoảng sợ.
Cố Thành Viêm dừng bước, nghiêng đầu nhìn về phía ông Cố, nhíu mày, chờ ông Cố lên tiếng.
Mà ông Cố lại mím môi chần chừ.
Ông biết tính khí Cố Thành Viêm, thằng bé muốn là gì, có mười con bò cũng không kéo lại được.
Bây giờ thằng bé thích cô gái họ Lâm kia, ai cũng không ngăn được.
Cho nên, ông chỉ có thể tạm thời theo anh, chờ sau này có cơ hội, để Lâm Khả lan rời đi.
Ông cảm thấy cô gái Lâm Khả Lan này không xứng với Cố Thành Viêm.