• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mùa đông giá lạnh đóng, khí lạnh mùa đông đóng thành băng, thời tiết lạnh xuyên thấu qua lớp áo dày cộm đâm vào da.

Lời nói của Cố Thành Viêm khiến Khả Lan cảm thấy sự kiên trì của mình trở nên cực kỳ buồn cười.

Cô lạnh lùng nhìn khuôn mặt quen thuộc bên cạnh nhếch miệng nở nụ cười sắc mặt bình tĩnh như trước.

“Cố thủ trưởng nhận nhầm người.”

Im lặng hồi lâu cuối cùng Khả Lan thở ra một hơi, lạnh lùng trả lời anh.

Nhận nhầm người không đáng sợ, đáng sợ là sai mà không quay đầu lại.

Hiện tại tất cả mọi người quay đầu lại vẫn còn kịp.

“Anh không có.”

Giọng nói anh đậm đà vang lên trong xe khẳng định với Khả Lan anh không nhận nhầm người.

Nhưng lời nói này lọt vào tai Khả Lan cảm thấy rất buồn cười không có nhận sai?

Chẳng lẽ cô mất trí?

Khả Lan nghiêng đầu nhìn anh hít sâu một hơi tiếp tục nói: “Chứng cớ, tại sao anh nhận định đó là em?” Đã quyết tâm dứt bỏ thì mọi thứ phải dọn cho sạch sẽ.

Cố Thành Viêm nghe Khả Lan hỏi chợt giơ tay lên nắm bả vai cô nhìn chằm chằm cô nói: “Lúc nhỏ em bị thương ở đầu vai xem như em mất trí vết thương vẫn sẽ ở đó em có thể không nhớ rõ nhưng cơ thể em thật sự có.”

Cố Thành Viêm nói tới đây bàn tay mơn trớn đầu vai cô trong ánh mắt đều là vẻ thương tiếc, vết thương đó là vì anh mới có.

Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói trái tim run lên khẽ cười lạnh, đưa tay mở nút áo kéo áo ra chỉ vào đầu vai nói: “Anh nói cái này sao?”

Vai cô từng bị Triệu Lạp Dương làm cho bị thương vừa đúng vị trí này.

Cố Thành Viêm thấy vết thương ở đầu vai cô ánh mắt hơi trầm xuống gật đầu.

Khả Lan thấy anh gật đầu, bỗng nhiên cười ra tiếng, ánh mắt lạnh lẽo, kéo áo lại rồi nói: “Đây là do Triệu Lạp Dương dùng dầu hỏa nhỏ vào, bởi vì chạy chữa không được, chỉ xử lý qua mới biến thành như vậy.”

Khả Lan nói tới đây khẽ cười một tiếng, cho dù có vết thương nhưng cũng không chứng minh được cô chính là người mà anh muốn tìm.

Lời nói đã nói rõ ràng, không cần nói thêm gì nữa.

Ánh mắt Cố Thành Viêm suy tư hình như cũng bắt đầu dao động.

Khả Lan muốn xuống xe, anh lại đưa tay giữ cánh tay cô.

“Mặc kệ lúc trước thế nào tương lai mới là quan trọng.” Anh vừa nói càng dùng sức trong tay trái tim cực kỳ phức tạp, áy náy và chờ đợi.

Khả Lan hơi ngừng lại, quay đầu nhìn về phía anh ánh mắt tràn đầy châm chọc.

Sau đó lại trả lời: “Tương lai của em đã bị anh phá hủy anh muốn phá hủy lần nữa sao?” Nói tới đây Khả Lan hất tay anh ra ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm anh tiếp tục nói: “Nếu như anh nể tình đoạn tình cảm mấy ngày nay của chúng ta xin anh......biến mất khỏi thế giới của em.”

Giọng nói của Khả Lan kiên quyết tỏ rõ trò chơi này cô đã chơi chán không muốn chơi thêm nữa.

Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói cơ thể bỗng nhiên cứng đờ im lặng ngồi trong xe không lên tiếng nữa.

Lát sau......

Khả Lan mở cửa bước xuống xe.

Ngoài xe gió thổi thấu tận xương tủy.

Đôi tay cô ôm chặt bình tro cốt nước mắt đọng trong khóe mắt kết thành băng.

Đúng thời điểm nhưng gặp sai người cuối cùng vẫn phải tách nhau ra.

Tha thứ, tiếc hận, giả bộ ngu ngơ, nhân từ có thể gạt được người khác nhưng không thể lừa được mình.

Có lẽ cuộc nói chuyện ngày hôm đó Cố Thành Viêm nể đoạn ân tình nên biến mất khỏi thế giới của Khả Lan.

Bởi vì mẹ qua đời Khả Lan khóc mấy ngày, đau lòng mấy ngày, tuyệt vọng mấy ngày nhưng vẫn phải đứng đậy.

Cô cho rằng ngày qua ngày sẽ dần tốt hơn nhưng đáng tiếc cô lúc này lại cô đơn lẻ bóng.

Hận? Oán? Thù?

Cô đấu không lại Cố thủ trưởng, mẹ chết, cô không báo được thù, điều duy nhất có thể làm là ra đi.

Để tình cảm trở nên trống rỗng, lại lần nữa quay lại cô là cô sẽ không lung lay vì bất kỳ ai.

Giống như vết thương trên vai, nếu như cô thật sự là người mà Cố Thành Viêm muốn tìm vậy thì điều có thể trừng phạt Cố Thành Viêm là khiến anh vĩnh viễn không tìm được cô gái trong tuổi thơ của anh.

Quật Khởi tiến vào thời kỳ ế hàng, đơn hàng ít dần, sau khi Khả Lan dặn dò chút chuyện liền xin Mộ Dung Triển nghỉ phép về với ông bà lo hậu sự.

Sau khi Mộ Dung Triển an ủi Khả Lan mấy câu bày tỏ muốn đi cùng Khả Lan nhưng bị Khả Lan từ chối.

Trên đường trở về có một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi ngồi cạnh Khả Lan trong tay ôm một bé trai khoảng ba tuổi.

Sắc mặt đứa bé tối sầm, trên mặt có một vết phỏng.

Sắc mặt người phụ nữ tối sầm, đầu tóc vàng khè quấn trên đỉnh đầu, đứa bé trong tay ánh mắt ngây ngô đang mút ngón tay của mình.

Thấy bàn tay của đứa bé Khả Lan nhẹ nhàng vỗ vỗ vai người phụ nữ nói: “Nên rửa tay cho đứa bé nếu không sẽ bị nhiễm khuẩn.” Nói đến đây khả Lan nhìn người phụ nữ.

Người phụ nữ nghe Khả Lan nói quay đầu lại ánh mắt kinh ngạc hình như có chút hốt hoảng.

Vội vàng kéo tay khỏi miệng đứa bé, móc trong túi ra một cây kẹo đưa cho đứa bé ăn.

Nhìn có vẻ bình thường nhưng lại lộ ra vẻ kỳ quái.

Khả Lan theo bản năng cẩn thận quan sát người phụ nữ và đứa bé.

Người phụ nữ ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, đứa bé mặc đồ hơi rách nát nhưng không khó nhìn ra quần áo mà đứa bé mặc là hàng hiệu.

Một người phụ nữ mà chịu mua đồ hiệu cho đứa bé rõ ràng rất yêu thương đứa bé này.

Nhưng bây giờ bàn tay đứa bé cực kỳ dơ, cô ta lại phải chờ người khác nhắc nhở mới chú ý.

Quá kỳ quái.

Chẳng lẽ là bắt cóc trẻ em?

Nghĩ đến đây Khả Lan hoảng sợ.

Rồi sau đó Khả Lan không nói gì nhưng ánh mắt thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía người phụ nữ cùng đứa bé kia, một lúc lâu mới phát hiện ra đứa bé không ngốc mà là sợ người phụ nữ kia.

Thấy tình huống như thế Khả Lan tính toán thời gian đến trạm liền lấy bình nước trong túi xách ra uống hai ngụm rồi đặt lên bàn sau đó đưa tay nhẹ nhàng đụng một cái bình nước liền đổ lên người phụ nữ kia.

Đột nhiên bị đổ nước lên người người phụ nữ để đứa bé xuống lập tức liền đứng dậy.

“Cô uống nước kiểu gì vậy đổ lên người ta mà không biết sao?” Người phụ nữ nói đưa tay chỉ Khả Lan khuôn mặt bất bình.

Khả Lan nghe người phụ nữ nói vội vàng lấy khăn giấy ra: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Dứt lời Khả Lan vội vàng muốn giúp người phụ nữ kia lau, người phụ nữ kia lại gạt tay cô ra.

Bị người phụ nữ kia gạt ra Khả Lan lộ ra khuôn mặt sợ hãi rồi sau đó vội vàng sờ ví tiền từ bên trong rút ra hai trăm tệ tiếp tục nói: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi bồi thường cho cô.” Dứt lời Khả Lan nhẹ rung đôi tay.

Khuôn mặt người phụ nữ kia đầy vẻ giận dữ lúc này nhìn thấy Khả Lan đưa tiền ra sắc mặt lập tức thay đổi giật tờ tiền trong tay Khả Lan nói: “Hai trăm tệ ngay cả quần áo ở Kakuzu cũng không mua được.” Người phụ nữ nói ánh mắt liếc nhìn túi tiền trong tay Khả Lan.

Khả Lan lộ ra khuôn mặt ngượng nghịu đôi tay ôm chặt ví tiền.

Lúc hai người còn đang đối nghịch thì nam sinh ngồi đối diện nhìn thấy tình huống như vậy chợt mở miệng nói: “Phòng rửa tay ở trước mặt có máy sấy, chị gái chị có thể sấy quần áo ở đó một chút sẽ không hư được.” Nam sinh dứt lời những người khác cũng bắt đầu chỉ chỏ.

Người phụ nữ nhìn thấy tình huống như thế mặc dù ngoài miệng lẩm bẩm Khả Lan.

Nhưng chân cũng không dừng lại, ôm đứa bé đi vào phòng rửa tay trước mặt.

Khả Lan ngồi xuống, tính toán thời gian một chút sau đó đứng dậy đi tới phòng rửa tay trước mặt.

Mà đứa bé lúc nãy đang đứng canh ngoài cửa.

Thấy đứa bé Khả Lan ngồi xổm xuống còn chưa kịp mở miệng đứa bé liền kéo vạt áo Khả Lan nhỏ giọng nói: “Chị gái, đó không phải là mẹ em, xin chị đưa em về nhà được không?” Dứt lời đứa bé lấy thẻ chứng minh nhân dân ra đưa cho Khả Lan tiếp tục nói: “Đây là ba em.”

Thấy thẻ chứng minh nhân dân Khả Lan xem địa chỉ lại là ở Hàng Châu, càng kinh ngạc hơn là đứa bé họ Cố.

Suy nghĩ Khả Lan ôm đứa bé xoay người quay lại vị trí cầm đò liền đi về phía sau xe.

Cô mới vừa đi hai bước nhóm buôn người liền lớn tiếng kêu: đứng lại.

Nghe thấy giộng nói Khả Lan càng đi nhanh hơn cũng may là xe tới trạm cửa liền mở.

Khả Lan bước nhanh xuống xe chạy mấy bước thấy có taxi liền ngồi lên.

Người phía thấy Khả Lan lên xe taxi liền không đuổi theo nữa.

Sau khi Khả Lan đi xa lúc này Mộ Dung Triển mới đi ra nhìn bọn buôn người nở nụ cười lạnh.

......

Sau khi thoát khỏi bọn người kia Khả Lan sợ bọn họ đuổi theo nữa liền ôm bé trai đi vào cửa hàng quần áo trẻ em đổi bộ đồ màu hồng.

Lúc đầu đứa trẻ không đồng ý nhưng sau khi nghe Khả La nhắc tới bọn buôn người liền nhăn nhó thay đồ con gái.

Khả Lan cũng thay bộ đồ màu trắng trên người đổi thành màu đen.

Bây giờ cô chỉ có một mình lại gặp bọn buôn người Khả Lan sợ gặp nguy hiểm nên đổi sang đi máy bay quay về Hàng Châu.

Rồi sau đó bình yên quay về, Khả Lan lại cảm giác cực kỳ phức tạp.

Dọc đường đi bé trai nói không nhiều chỉ theo sát Khả Lan.

Cho đến khi tới Hàng Châu lúc này bé trai mới lên tiếng: “Em muốn về nhà.” Một câu nói khiến trái tim Khả Lan mềm nhũn.

Cô cũng từng thiếu chút nữa bị bắt cóc nhưng cũng may sau đó không sao, cô hiểu cảm giác của đứa bé.

Cho nên Khả Lan không lập tức quay về mà đưa đứa bé về nhà trước.

Nhà đứa bé ở khu nhà rộng rãicạnh Tây Hồ.......

Bởi vì thời gian Khả Lan xuống sân bay trùng với giờ cao điểm cho nên đến khi đứa bé về đến nhà đã là tám giờ tối.

Theo chứng minh nhân dân tìm được nhà bé trai, trong sân có một chiếc xe Audi màu đen, một chiếc xe thông thường của Thượng Hải.

Ấn chuông người ra ngoài mở cửa là một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi, đeo tạp dề trên người thấy một cô gái đem theo một cô bé đứng ở ngoài cửa, mặt khó hiểu.

Mà Khả Lan nhìn thấy sự khó hiểu trong mắt người phụ nữ kia vội vàng tháo chiếc mũ trên đầu cậu bé xuống, sau đó cởi bộ đồ màu hồng ra chỉ vào bé trai nói: “Bé trai nhà bác, không quen sao?”

Một câu nói khiến người phụ nữ phản ứng kịp, ánh mắt dừng trên người bé trai lúc này mới mở cửa để Khả Lan cùng bé trai vào nhà.

Vốn dĩ Khả Lan chỉ muốn đưa đứa bé về nhà xong liền rời đi, bé trai lại nắm tay cô muốn cô cùng đi vào.

Không cưỡng được Khả Lan chỉ có thể nhấc chân đi vào trong.

--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

Mùa đông giá lạnh đóng, khí lạnh mùa đông đóng thành băng, thời tiết lạnh xuyên thấu qua lớp áo dày cộm đâm vào da.

Lời nói của Cố Thành Viêm khiến Khả Lan cảm thấy sự kiên trì của mình trở nên cực kỳ buồn cười.

Cô lạnh lùng nhìn khuôn mặt quen thuộc bên cạnh nhếch miệng nở nụ cười sắc mặt bình tĩnh như trước.

“Cố thủ trưởng nhận nhầm người.”

Im lặng hồi lâu cuối cùng Khả Lan thở ra một hơi, lạnh lùng trả lời anh.

Nhận nhầm người không đáng sợ, đáng sợ là sai mà không quay đầu lại.

Hiện tại tất cả mọi người quay đầu lại vẫn còn kịp.

“Anh không có.”

Giọng nói anh đậm đà vang lên trong xe khẳng định với Khả Lan anh không nhận nhầm người.

Nhưng lời nói này lọt vào tai Khả Lan cảm thấy rất buồn cười không có nhận sai?

Chẳng lẽ cô mất trí?

Khả Lan nghiêng đầu nhìn anh hít sâu một hơi tiếp tục nói: “Chứng cớ, tại sao anh nhận định đó là em?” Đã quyết tâm dứt bỏ thì mọi thứ phải dọn cho sạch sẽ.

Cố Thành Viêm nghe Khả Lan hỏi chợt giơ tay lên nắm bả vai cô nhìn chằm chằm cô nói: “Lúc nhỏ em bị thương ở đầu vai xem như em mất trí vết thương vẫn sẽ ở đó em có thể không nhớ rõ nhưng cơ thể em thật sự có.”

Cố Thành Viêm nói tới đây bàn tay mơn trớn đầu vai cô trong ánh mắt đều là vẻ thương tiếc, vết thương đó là vì anh mới có.

Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói trái tim run lên khẽ cười lạnh, đưa tay mở nút áo kéo áo ra chỉ vào đầu vai nói: “Anh nói cái này sao?”

Vai cô từng bị Triệu Lạp Dương làm cho bị thương vừa đúng vị trí này.

Cố Thành Viêm thấy vết thương ở đầu vai cô ánh mắt hơi trầm xuống gật đầu.

Khả Lan thấy anh gật đầu, bỗng nhiên cười ra tiếng, ánh mắt lạnh lẽo, kéo áo lại rồi nói: “Đây là do Triệu Lạp Dương dùng dầu hỏa nhỏ vào, bởi vì chạy chữa không được, chỉ xử lý qua mới biến thành như vậy.”

Khả Lan nói tới đây khẽ cười một tiếng, cho dù có vết thương nhưng cũng không chứng minh được cô chính là người mà anh muốn tìm.

Lời nói đã nói rõ ràng, không cần nói thêm gì nữa.

Ánh mắt Cố Thành Viêm suy tư hình như cũng bắt đầu dao động.

Khả Lan muốn xuống xe, anh lại đưa tay giữ cánh tay cô.

“Mặc kệ lúc trước thế nào tương lai mới là quan trọng.” Anh vừa nói càng dùng sức trong tay trái tim cực kỳ phức tạp, áy náy và chờ đợi.

Khả Lan hơi ngừng lại, quay đầu nhìn về phía anh ánh mắt tràn đầy châm chọc.

Sau đó lại trả lời: “Tương lai của em đã bị anh phá hủy anh muốn phá hủy lần nữa sao?” Nói tới đây Khả Lan hất tay anh ra ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm anh tiếp tục nói: “Nếu như anh nể tình đoạn tình cảm mấy ngày nay của chúng ta xin anh......biến mất khỏi thế giới của em.”

Giọng nói của Khả Lan kiên quyết tỏ rõ trò chơi này cô đã chơi chán không muốn chơi thêm nữa.

Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói cơ thể bỗng nhiên cứng đờ im lặng ngồi trong xe không lên tiếng nữa.

Lát sau......

Khả Lan mở cửa bước xuống xe.

Ngoài xe gió thổi thấu tận xương tủy.

Đôi tay cô ôm chặt bình tro cốt nước mắt đọng trong khóe mắt kết thành băng.

Đúng thời điểm nhưng gặp sai người cuối cùng vẫn phải tách nhau ra.

Tha thứ, tiếc hận, giả bộ ngu ngơ, nhân từ có thể gạt được người khác nhưng không thể lừa được mình.

Có lẽ cuộc nói chuyện ngày hôm đó Cố Thành Viêm nể đoạn ân tình nên biến mất khỏi thế giới của Khả Lan.

Bởi vì mẹ qua đời Khả Lan khóc mấy ngày, đau lòng mấy ngày, tuyệt vọng mấy ngày nhưng vẫn phải đứng đậy.

Cô cho rằng ngày qua ngày sẽ dần tốt hơn nhưng đáng tiếc cô lúc này lại cô đơn lẻ bóng.

Hận? Oán? Thù?

Cô đấu không lại Cố thủ trưởng, mẹ chết, cô không báo được thù, điều duy nhất có thể làm là ra đi.

Để tình cảm trở nên trống rỗng, lại lần nữa quay lại cô là cô sẽ không lung lay vì bất kỳ ai.

Giống như vết thương trên vai, nếu như cô thật sự là người mà Cố Thành Viêm muốn tìm vậy thì điều có thể trừng phạt Cố Thành Viêm là khiến anh vĩnh viễn không tìm được cô gái trong tuổi thơ của anh.

Quật Khởi tiến vào thời kỳ ế hàng, đơn hàng ít dần, sau khi Khả Lan dặn dò chút chuyện liền xin Mộ Dung Triển nghỉ phép về với ông bà lo hậu sự.

Sau khi Mộ Dung Triển an ủi Khả Lan mấy câu bày tỏ muốn đi cùng Khả Lan nhưng bị Khả Lan từ chối.

Trên đường trở về có một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi ngồi cạnh Khả Lan trong tay ôm một bé trai khoảng ba tuổi.

Sắc mặt đứa bé tối sầm, trên mặt có một vết phỏng.

Sắc mặt người phụ nữ tối sầm, đầu tóc vàng khè quấn trên đỉnh đầu, đứa bé trong tay ánh mắt ngây ngô đang mút ngón tay của mình.

Thấy bàn tay của đứa bé Khả Lan nhẹ nhàng vỗ vỗ vai người phụ nữ nói: “Nên rửa tay cho đứa bé nếu không sẽ bị nhiễm khuẩn.” Nói đến đây khả Lan nhìn người phụ nữ.

Người phụ nữ nghe Khả Lan nói quay đầu lại ánh mắt kinh ngạc hình như có chút hốt hoảng.

Vội vàng kéo tay khỏi miệng đứa bé, móc trong túi ra một cây kẹo đưa cho đứa bé ăn.

Nhìn có vẻ bình thường nhưng lại lộ ra vẻ kỳ quái.

Khả Lan theo bản năng cẩn thận quan sát người phụ nữ và đứa bé.

Người phụ nữ ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, đứa bé mặc đồ hơi rách nát nhưng không khó nhìn ra quần áo mà đứa bé mặc là hàng hiệu.

Một người phụ nữ mà chịu mua đồ hiệu cho đứa bé rõ ràng rất yêu thương đứa bé này.

Nhưng bây giờ bàn tay đứa bé cực kỳ dơ, cô ta lại phải chờ người khác nhắc nhở mới chú ý.

Quá kỳ quái.

Chẳng lẽ là bắt cóc trẻ em?

Nghĩ đến đây Khả Lan hoảng sợ.

Rồi sau đó Khả Lan không nói gì nhưng ánh mắt thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía người phụ nữ cùng đứa bé kia, một lúc lâu mới phát hiện ra đứa bé không ngốc mà là sợ người phụ nữ kia.

Thấy tình huống như thế Khả Lan tính toán thời gian đến trạm liền lấy bình nước trong túi xách ra uống hai ngụm rồi đặt lên bàn sau đó đưa tay nhẹ nhàng đụng một cái bình nước liền đổ lên người phụ nữ kia.

Đột nhiên bị đổ nước lên người người phụ nữ để đứa bé xuống lập tức liền đứng dậy.

“Cô uống nước kiểu gì vậy đổ lên người ta mà không biết sao?” Người phụ nữ nói đưa tay chỉ Khả Lan khuôn mặt bất bình.

Khả Lan nghe người phụ nữ nói vội vàng lấy khăn giấy ra: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Dứt lời Khả Lan vội vàng muốn giúp người phụ nữ kia lau, người phụ nữ kia lại gạt tay cô ra.

Bị người phụ nữ kia gạt ra Khả Lan lộ ra khuôn mặt sợ hãi rồi sau đó vội vàng sờ ví tiền từ bên trong rút ra hai trăm tệ tiếp tục nói: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi bồi thường cho cô.” Dứt lời Khả Lan nhẹ rung đôi tay.

Khuôn mặt người phụ nữ kia đầy vẻ giận dữ lúc này nhìn thấy Khả Lan đưa tiền ra sắc mặt lập tức thay đổi giật tờ tiền trong tay Khả Lan nói: “Hai trăm tệ ngay cả quần áo ở Kakuzu cũng không mua được.” Người phụ nữ nói ánh mắt liếc nhìn túi tiền trong tay Khả Lan.

Khả Lan lộ ra khuôn mặt ngượng nghịu đôi tay ôm chặt ví tiền.

Lúc hai người còn đang đối nghịch thì nam sinh ngồi đối diện nhìn thấy tình huống như vậy chợt mở miệng nói: “Phòng rửa tay ở trước mặt có máy sấy, chị gái chị có thể sấy quần áo ở đó một chút sẽ không hư được.” Nam sinh dứt lời những người khác cũng bắt đầu chỉ chỏ.

Người phụ nữ nhìn thấy tình huống như thế mặc dù ngoài miệng lẩm bẩm Khả Lan.

Nhưng chân cũng không dừng lại, ôm đứa bé đi vào phòng rửa tay trước mặt.

Khả Lan ngồi xuống, tính toán thời gian một chút sau đó đứng dậy đi tới phòng rửa tay trước mặt.

Mà đứa bé lúc nãy đang đứng canh ngoài cửa.

Thấy đứa bé Khả Lan ngồi xổm xuống còn chưa kịp mở miệng đứa bé liền kéo vạt áo Khả Lan nhỏ giọng nói: “Chị gái, đó không phải là mẹ em, xin chị đưa em về nhà được không?” Dứt lời đứa bé lấy thẻ chứng minh nhân dân ra đưa cho Khả Lan tiếp tục nói: “Đây là ba em.”

Thấy thẻ chứng minh nhân dân Khả Lan xem địa chỉ lại là ở Hàng Châu, càng kinh ngạc hơn là đứa bé họ Cố.

Suy nghĩ Khả Lan ôm đứa bé xoay người quay lại vị trí cầm đò liền đi về phía sau xe.

Cô mới vừa đi hai bước nhóm buôn người liền lớn tiếng kêu: đứng lại.

Nghe thấy giộng nói Khả Lan càng đi nhanh hơn cũng may là xe tới trạm cửa liền mở.

Khả Lan bước nhanh xuống xe chạy mấy bước thấy có taxi liền ngồi lên.

Người phía thấy Khả Lan lên xe taxi liền không đuổi theo nữa.

Sau khi Khả Lan đi xa lúc này Mộ Dung Triển mới đi ra nhìn bọn buôn người nở nụ cười lạnh.

......

Sau khi thoát khỏi bọn người kia Khả Lan sợ bọn họ đuổi theo nữa liền ôm bé trai đi vào cửa hàng quần áo trẻ em đổi bộ đồ màu hồng.

Lúc đầu đứa trẻ không đồng ý nhưng sau khi nghe Khả La nhắc tới bọn buôn người liền nhăn nhó thay đồ con gái.

Khả Lan cũng thay bộ đồ màu trắng trên người đổi thành màu đen.

Bây giờ cô chỉ có một mình lại gặp bọn buôn người Khả Lan sợ gặp nguy hiểm nên đổi sang đi máy bay quay về Hàng Châu.

Rồi sau đó bình yên quay về, Khả Lan lại cảm giác cực kỳ phức tạp.

Dọc đường đi bé trai nói không nhiều chỉ theo sát Khả Lan.

Cho đến khi tới Hàng Châu lúc này bé trai mới lên tiếng: “Em muốn về nhà.” Một câu nói khiến trái tim Khả Lan mềm nhũn.

Cô cũng từng thiếu chút nữa bị bắt cóc nhưng cũng may sau đó không sao, cô hiểu cảm giác của đứa bé.

Cho nên Khả Lan không lập tức quay về mà đưa đứa bé về nhà trước.

Nhà đứa bé ở khu nhà rộng rãicạnh Tây Hồ.......

Bởi vì thời gian Khả Lan xuống sân bay trùng với giờ cao điểm cho nên đến khi đứa bé về đến nhà đã là tám giờ tối.

Theo chứng minh nhân dân tìm được nhà bé trai, trong sân có một chiếc xe Audi màu đen, một chiếc xe thông thường của Thượng Hải.

Ấn chuông người ra ngoài mở cửa là một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi, đeo tạp dề trên người thấy một cô gái đem theo một cô bé đứng ở ngoài cửa, mặt khó hiểu.

Mà Khả Lan nhìn thấy sự khó hiểu trong mắt người phụ nữ kia vội vàng tháo chiếc mũ trên đầu cậu bé xuống, sau đó cởi bộ đồ màu hồng ra chỉ vào bé trai nói: “Bé trai nhà bác, không quen sao?”

Một câu nói khiến người phụ nữ phản ứng kịp, ánh mắt dừng trên người bé trai lúc này mới mở cửa để Khả Lan cùng bé trai vào nhà.

Vốn dĩ Khả Lan chỉ muốn đưa đứa bé về nhà xong liền rời đi, bé trai lại nắm tay cô muốn cô cùng đi vào.

Không cưỡng được Khả Lan chỉ có thể nhấc chân đi vào trong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK