• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

- ---------------------

Nhìn chằm chằm con lừa nhỏ gần như nát bét dưới chân, Lâm Uyên nhíu mày, quay đầu nhìn xung quanh, cũng không biết một đám người ô hợp ở đâu ra, dễ dàng như vậy đã bị bắt, không có bản lãnh còn dám chạy tới làm mấy chuyện bắt cóc tống tiền này.

Con lừa nhỏ bị những người này tập kích đã hỏng.

- Bắt toàn bộ đi!

Thành vệ cầm đầu ra lệnh một tiếng, tiếp theo bố trí người điều tra bốn phía.

Cuối cùng, thành vệ cầm đầu đi tới trước mặt Lâm Uyên, trấn an.

- Để cho ngươi phối hợp như thế thật có chút mạo hiểm, đã bị dọa sợ rồi.

Lâm Uyên.

- Không có việc gì, có tiên quan bố trí bảo vệ đúng chỗ, ta vẫn có năng lực tránh né một lúc.

Thành vệ cầm đầu.

- Đi theo chúng ta một chuyến đi. Yên tâm, không có ý tứ gì khác, dù sao cũng phải làm phần khẩu cung kể lại đầu đuôi sự tình một lần.

Lâm Uyên nhẹ gật đầu, đi theo đám người...

Trong xe, sau khi Bạch Linh Lung ngồi chỗ kế tài xế tiếp điện thoại, nhanh chóng quay đầu bẩm báo với Tần Nghi ngồi phía sau.

- Hội trưởng, Lâm Uyên trên đường tan tầm trở về nhà bị tập kích.

Sắc mặt Tần Nghi đại biến, thân thể nghiêng về phía trước.

- Người thế nào?

Bạch Linh Lung.

- Theo thành vệ bên kia nói, Lâm Uyên người không có việc gì, được đưa về trụ sở thành vệ cung cấp khẩu cung. Bất quá may mắn mà Lâm Uyên phản ứng nhanh, trên đường đã nhận ra không đúng, kịp thời liên hệ thành vệ báo án, sau đó thì liên thủ cùng thành vệ thiết lập ván cục, bắt hết hung thủ vào tay.

Sắc mặt Tần Nghi hơi nguôôi, mang theo cảm giác vui mừng, người dựa trở về ghế sau.

- Coi như có chút năng lực phát giác, ở Linh Sơn nhiều năm như vậy cũng không có quá phế vật. Thành vệ cũng coi như tận tụy, phản ứng coi như kịp thời.

Bạch Linh Lung lại có chút dở khóc dở cười.

- Thành vệ phản ứng nhanh chỉ sợ cũng có một vài nguyên nhân trong đó.

Ánh mắt Tần Nghi lấp lóe.

- Nói như thế nào?

Bạch Linh Lung thở dài.

- Lúc Lâm Uyên báo án nói thân phận Tần thị của mình...

Tần Nghi hừ lạnh.

- Hắn không phải chướng mắt Tần thị, muốn thoát ly ra khỏi à, hiện tại biết tác dụng rồi chứ?

Bạch Linh Lung.

- Hội trưởng, không phải ý này, hắn chỉ nói mình là nhân viên Tần thị, sau đó nói rõ thân phận đối với thành vệ. Trọng điểm chân chính là, hắn nói ra bối cảnh sau lưng mình là Linh Sơn học viên, nói nếu sau khi mình báo án rồi mà còn xảy ra chuyện, Linh Sơn tất sẽ truy cứu thành Bất Khuyết phải chăng bỏ rơi nhiệm vụ. Hắn yêu cầu thành vệ từ giờ trở đi cung cấp bảo hộ đối với hắn, ý tứ thì không sai biệt lắm như La Khang An.

Vẻ mặt Tần Nghi không có quá nhiều biểu tình, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, có vẻ như nói một mình.

- Học theo La Khang An chỉ mong đừng học những chuyện loạn thất bát tao kia như La Khang An.

Nói đến đây tựa hồ nhớ ra cái gì, lập tức quay đầu hỏi.

- Tin tức như thế nào truyền đến thành vệ bên kia trước thế, không phải đã cho cô phái người bảo hộ hắn sao? Chẳng lẽ người bảo hộ hắn đều gặp nạn?

Từ sau khi Phan thị phát ra giải thưởng kếch xù, loạn tượng trong thành Bất Khuyết mọc thành bụi.

Tục ngữ nói tiểu quỷ khó chơi, một số phương diện bên này ngược lại không sợ Phan thị, bởi vì có dấu vết mà lần theo, ngược lại là con ruồi nhiều nhiễu người, con ruồi bay loạn thì bay loạn, không theo bất cứ quy luật gì nên rất khó theo.

Đối mặt Phan thị cùng Chu thị vênh váo hung hăng, Tần Nghi đều không phái người bảo hộ Lâm Uyên, nhưng một đám ruồi nhặn đến đây ngược lại làm cho nàng lo lắng, sợ con ruồi sẽ tìm ra khe hở mà chui loạn.

Bạch Linh Lung sửng sốt một hồi, đúng vậy, chuyện gì xảy ra?

- Ta gọi hỏi một chút.

Nàng lúc này lấy điện thoại di động ra liên lạc đến ai đó.

Qua hỏi thăm, nàng nhíu mày, để điện thoại di dộng xuống, quay đầu nhìn về phía Tần Nghi, bộ dáng cứ như đang muốn nói lại thôi.

Tần Nghi đã nghe được lúc nàng đang liên hệ nó nhắc đến người nào đó, hỏi.

- Phụ thân đã làm gì?

Bạch Linh Lung khẽ vuốt cằm.

- Người ta an bài, sau khi lão hội trưởng biết được thì ngăn trở những người kia đi bảo hộ Lâm Uyên. Đối mặt với yêu cầu của lão hội trưởng, bọn hắn không tiện từ chối. Nói cách khác, bọn hắn từ đầu tới đuôi căn bản không có tiến hành bất kỳ bảo hộ gì đối với Lâm Uyên, phối hợp với lão hội trưởng dấu diếm chúng ta.

Trong chốc lát, đôi mắt đẹp của Tần Nghi trừng lớn thêm mấy phần, sau đó hiện ra vẻ lạnh lùng, hai tay nắm chặt quyền đầu, lòng nàng biết rõ tâm tư của phụ thân.

Bộ ngực chập trùng một hồi, nàng ép buộc mình bình tĩnh lại, đang ở ngay trước mặt những người khác, nàng sẽ không nói gì về cha mình.

Nàng đưa tay kéo xuống một nửa cửa sổ, nhìn ra ngoài, đưa tay kéo kẹp tóc, tóc dài như sóng lớn đập xuống đầu vai, lấy ra một điếu thuốc, đốt lên, hít sâu thở ra mấy ngụm, chợt lạnh lạnh như băng nói.

- Bắt hết mấy người kia lại, ta không hy vọng lại nhìn thấy bọn hắn nữa, sắp xếp người xử lý sạch sẽ toàn bộ cho ta!

Tài xế đang lái xe nghe xong hãi hùng khiếp vía, hắn đương nhiên biết "Xử lý sạch sẽ" có ý gì, bất quá hắn biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, có thói quen làm người câm điếc.

Hắn lâu dài ở bên người Tần Nghi nên cũng biết tính tình cô nàng, nếu nói đến phương diện sát phạt quyết đoán của người cầm lái Tần thị này, quả thật không thua gì nam nhân.

Thấy Tần Nghi trong nháy mắt động sát cơ, Bạch Linh Lung cũng hơi kinh hãi, chần chờ nói.

- Hội trưởng, chuyện này thích hợp không? Dù sao cũng do lão hội trưởng phân phó, bọn hắn cũng rất khó xử.

Ánh mắt Tần Nghi lạnh lùng xuyên thấu khói thuốc nhìn chằm chằm nàng.

- Khó xử? Con đường phía trước long đong, Tần thị nhất định phải chung nhận thức hướng về một phương hướng mà đi, trong quá trình tiến về phía trước, có vài vấn đề có thể thỏa hiệp, có vài phương hướng quyết không thể đổi tới đổi lui, nếu không rất khó xử, sẽ để cho tất cả mọi người rất khó xử, sẽ để cho toàn bộ Tần thị khó xử! Người của ta, không nghe chỉ huy của ta, lại tại nghe lời phụ thân, ta về sau còn dám bàn giao chuyện gì xuống dưới sao? Toàn bộ xử lý sạch, răn đe!

- Được rồi.

Bạch Linh Lung bất đắc dĩ đáp ứng, cầm điện thoại lên, bấm gọi một dãy số, sai người chấp hành.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

...

Bên ngoài phòng thẩm vấn, Hoành Đào đi tới, nghe nói bắt người, còn đưa Lâm Uyên đến, cho nên đích thân tới.

Lúc cầm xem khẩu cung Lâm Uyên cung cấp,Hoành Đào hỏi một câu.

- Tình huống những người khác như thế nào?

Bộ hạ ở bên cạnh trả lời.

- Số người bị bắt hơi nhiều, còn chưa có thẩm vấn xong, bất quá đã nắm giữ tình huống không sai biệt lắm, cũng giống như những đám người bị bắt mấy hôm nay, một đám tự khoe là du hiệp tán tu.

Hoành Đào.

- Vậy tất cả đều vì một tỷ châu kia?

Bộ hạ nói.

- Theo như lời khai, hẳn là như thế. Những người này nghĩ hết biện pháp tìm kiếm manh mối, vậy mà tra được Lâm Uyên có quan hệ cùng với việc đấu thầu Cự Linh Thần, coi Lâm Uyên là nơi để đột phá.

Hoành Đào.

- Đấu thầu Cự Linh Thần? Hắn chỉ là trợ thủ của La Khang An, vì cái gì không trực tiếp chằm chằm La Khang An?

Bộ hạ nói.

- Bọn hắn có chút sợ La Khang An."

- Sợ La Khang An?

Hoành Đào không hiểu ngẩng đầu.

Bộ hạ thấp giọng nói.

- Cũng không biết ai truyền ra oai phong nói rằng La Khang An này có thực lực phi phàm, đã từng giao thủ qua cùng Bá Vương một trong mười ba Thiên Ma, từng trợ Nhị gia một chút sức lực trọng thương Bá Vương tại Tiên Đô, những tạp toái này thật không dám khinh phạm La Khang An.

Hoành Đào bó tay, còn có ai vào đây để truyền ra oai phong chứ, nó truyền từ chính miệng của gia hỏa La Khang An kia ra bên ngoài chứ ai nữa, không nghĩ tới mấy lời nói nói hươu nói vượn này thế mà có thể hù dọa một số người. Chính hắn còn cảm thấy buồn cười, cười khổ lắc đầu.

- Hóa ra đang chọn quả hồng mềm để bóp.

Trả lại khẩu cung thẩm vấn trong tay cho đối phương, nghiêng đầu nhìn vào phòng thẩm vấn một chút.

- Không có vấn đề gì nữa thì thả hắn trở về đi.

- Tuân lệnh!

Đối phương lĩnh mệnh, tiến vào phòng thẩm vấn.

Chỉ chốc lát sau, Lâm Uyên được dẫn ra ngoài, đối mặt cùng với Hoành Đào, hai người bốn mắt nhind nhau.

Hoành Đào lại đánh giá Lâm Uyên một hồi, trong lòng âm thầm cảm khái, thật đúng là một đóa hoa tươi cắm vào bãi phân trâu, nữ nhân tinh minh như Tần Nghi thế mà bị loại người này lừa, thế mà lại yêu thích loại người này, thật không biết nói gì cho đúng.

Hoành Đào rõ ràng, vị trước mắt này còn không biết Tần Nghi khó quên tình cũ, còn muốn nối lại tình xưa.

Chính bởi vì biết tình cảm của Tần Nghi đối với Lâm Uyên, cho nên hắn mới vừa nghe có chuyện đã chạy ngay tới đây, sợ xảy ra chuyện không tốt thì không biết bàn giao cho Tần Nghi bên kia thế nào.

Lâm Uyên cũng hơi quan sát hắn một chút.

Hoành Đào nghiêng đầu ra hiệu.

- Đi về trước đi, có chuyện gì sẽ liên lạc lại ngươi.

Lâm Uyên.

- Xe của ta bị những người kia làm hỏng, do phối hợp thành vệ hành động nên bị hủy. Xe không phải của ta, mà của Nhất Lưu quán, ta trở về không tiện bàn giao.

Hoành Đào âm thầm buồn cười, nam nhân Tần Nghi yêu thích thế mà lại thiếu chút tiền ấy, quay đầu lại hỏi bộ hạ.

- Trên người những người kia có tiền không?

Bộ hạ.

- Có.

Hoành Đào.

- Bồi thường theo giá gấp đôi đi.

Bộ hạ có chút lo nghĩ hỏi lại.

- Gấp đôi?

Hoành Đào biết thủ hạ lo lắng cái gì, làm như vậy không tốt báo cáo, giải thích thêm.

- Thêm gấp đôi xem như tiền thưởng hắn phối hợp hành động.

Có lý do thì dễ làm.

- Được rồi!

Bộ hạ lập tức xoay người đi lấy tiền.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK