Nhanh chóng lật ra nhìn một lúc, phát hiện thứ mình muốn xem nhất không có, lúc này quay đầu lại hỏi.
- Tần Đạo Biên, Tần Nghi… ghi chép thẩm vấn của mấy nhân vật chủ yếu của Tần gia kia đi đâu rồi? Còn có Lâm Uyên kia, hắn đêm đó không phải cũng bị bắt à, vì sao không có khẩu cung của hắn?
Thanh Trác đáp.
- Nghe bên kia báo còn có một bộ phận khẩu cung bị Hoành Đào tự mình trông coi, chắc hẳn chính là bộ phận thiếu mà công tử muốn tìm.
Bành Hi hơi nhíu mày suy nghĩ một hồi vềkỳ quái nói:
- Hoành Đào tự mình đảm bảo một bộ phận, xem ra dính đến cái gì rất cơ mật. Mấy cái khẩu cung của Tần gia bị Hoành Đào trông coi thì không nói, ngay cả khẩu cung Lâm Uyên cũng bị giấu là có ý gì? Khẩu cung La Khang An còn ở đây, khẩu cung Lâm Uyên thân là trợ thủ của La Khang An ngược lại bị giấu, xem ra liên quan đến cơ mật, Lâm Uyên này cũng hiểu rõ tình hình, sẽ là gì chứ?
Hắn không đoán sai, hoàn toàn liên quan đến một ít cơ mật, quan hệ giữa Tần Nghi và Lâm Uyên không nên bị những người khác biết, thêm nữa, Tần Nghi và Tần Đạo Biên đều đã thông báo, thế là Hoành Đào tự tay cất giữ khẩu cung của mấy người, phòng ngừa tiết ra ngoài.
Thời khắc suy nghĩ lại bàn giao một câu.
- Lại thúc trong nhà mau chóng làm rõ tình huống Lâm Uyên kia ở Linh Sơn.
- Được.
Thanh Trác đáp ứng, đi đến một bên lấy ra điện thoại lần nữa liên hệ.
Mà Bành Hi thì tiếp tục ngồi bên cạnh bàn lật xem tư liệu tình tiết vụ án, thần sắc chuyên chú.
Nhìn một hồi lâu, Bành Hi từ từ quay đầu, quét mắt hiện trường phát hiện án chưa được động trong phòng, yên lặng một hồi lại nói:
- Địa đồ, tìm một phần địa đồ thành Bất Khuyết tới đây.
Thanh Trác lập tức lấy ra từ bên trong nhẫn trữ vật một tấm bản đồ, trước khi đến thành Bất Khuyết đã được chuẩn bị tốt.
Mở ra địa đồ đặt lên bàn, Bành Hi giống như đang tìm tòi gì đó trên địanó
Chính lúc này, bên ngoài có người đến báo.
- Công tử, Phan gia Tam tiểu thư tới.
Bành Hi nga một tiếng.
- Cho mời.
Sau đó tạm buông xuống công việc trên tay.
Rất nhanh, đăng đăng tiếng giày cao gót va chạm với nền đá vang lên, Phan Lăng Vân vẫn như cũ một thân nam trang, tư thế hiên ngang, đi tùy tùng Câu Tinh tâm phúc theo phía sau.
Vừa lên lầu, ánh mắt Phan Lăng Vân đã nhịn không được lướt qua khắp phòng, phát hiện vết máu còn trên mặt đất, ánh mắt cuối cùng rơi vào trên mặt Bành Hi.
- Đây là chỗ Triệu Nguyên Thần khi còn sống ở?
Nàng tới qua nơi này, đã gặp mặt Triệu Nguyên Thần ở chỗ này hai lần, sau khi vừa về Tiên Đô nghe nói Triệu Nguyên Thần bị giết, có chút khó tin, nàng vừa mới đi, Triệu Nguyên Thần liền bị giết?
Bành Hi gật đầu, đưa tay chỉ một vị trí trên xà nhà.
- Treo cổ ở đó.
Phan Lăng Vân đưa mắt nhìn, lại nhìn cái giường chưa trở lại vị trí cũ, phát hiện đệm chăn trên giường có dáng vẻ người tạm trú, không khỏi hỏi.
- Nghe nói tối hôm qua ngươi ở lại nơi này?
Bành Hi gật đầu.
- Muốn cảm thụ khoảng cách gần tình hình biểu ca trước khi chết một chút.
Ở lại trong phòng người chết, Phan Lăng Vân cảm giác không rét mà run, muốn hỏi xem Bành Hi có phải biến thái hay không.
Nàng không phải lần đầu gặp Bành Hi, thậm chí nhiều lần gặp qua, lúc trước còn không có cảm giác gì, chỉ biết phụ thân mấy lần nhắc nhở qua các tỷ muội, nói Bành Hi cùng lão tử đã chết đi của hắn góp công không nhỏ cho việc Chu thị khuếch trương cho tới quy mô như hôm nay, mà hắn còn hơn lão cha hắn một bậc, Bành Hi là tu sĩ, bảo tỷ muội các nàng cẩn thận, nếu có cơ hội thích hợp, không ngại dồn hắn vào chỗ chết.
Nhìn ra được, phụ thân tựa hồ có chút cảnh giác đối với Bành Hi này.
Trước kia nàng còn xem thường, cảm thấy phụ thân nâng cao chí khí người khác diệt uy phong mình, nàng không cho rằng chính mình kém so với Bành Hi gì kia, nhưng hôm nay nhìn thấy người ở lại trong phòng người chết còn có thể thong dong mỉm cười này, chân chính cảm giác được cái gì, trong lòng run lên.
Bành Hi cười nói.
- Không phải bị thành vệ đến hỏi thăm à, nhanh như vậy đã thả cô?
Phan Lăng Vân.
- Không dễ dàng như vậy, thế nào cũng muốn hỏi nhiều thêm mấy lần, ta tạm thời còn không thể rời khỏi Thành Bất Khuyết, phải tùy thời đến phối hợp thành vệ điều tra. Ta đã biết mục đích của ngươi khi tới đây, chuyện Ngũ Vi có tiết lộ bí mật hay không tra thế nào rồi?
Bành Hi quay người, rút ra một phần tư liệu từ trên bàn đưa cho nàng tự nhìn.
Phan Lăng Vân nhận được nhìn một chút, phát hiện đúng là khẩu cung thẩm vấn La Khang An, lập tức tiến lên một bước nhìn đồ vật trên bàn, đưa tay muốn lấy ra.
Ai ngờ Bành Hi vô thức thuận tay đè ép, không cho!
Hai người đối mặt cùng nhau, Câu Tinh lập tức rục rịch, Thanh Trác cũng dịch bước cảnh giác.
Một nam tử mặc áo xám tóc dài xõa ngang vai ngồi trong góc phòng chậm rãi đứng lên, ánh mắt Câu Tinh cấp tốc... lướt qua, cảm nhận được một cỗ khí tức không tầm thường từ trên người đối phương, khí tức kia tựa hồ có chút khiếp người khiến cho lòng hắn căng thẳng như lâm đại địch.
Phan Lăng Vân.
- Ngươi có ý tứ gì? Không tán đồng hai nhà chúng ta hợp tác?
Bành Hi lấy tư liệu trên bàn trở lại vào tay, chắp tay đặt sau lưng.
- Cùng hợp tác không quan hệ đến đồ vật không tiện cho cô xem, mong được tha thứ.
Tay kia chỉ chỉ đồ vật trên tay đối phương, biểu thị đó mới có liên quan.
Hắn sẽ không để cho đối phương biết mình đạt được bao nhiêu tư liệu, như thế thì rất không an toàn đối với nằm vùng bên thành vệ bên kia.
Thêm một lý do nữa, hắn không phải Triệu Nguyên Thần, ở đâu mà mơ mơ hồ hồ để Phan Lăng Vân nắm giữ quyền chủ động, có chút quyền chủ động hay nắm giữ trong tay mình mới tốt.
Quay đầu lại nhàn nhạt nói một tiếng.
- Không có việc gì.
Thanh Trác cùng người áo xám kia lúc này mới thư giãn, trở lại vị trí của mình.
Câu Tinh cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra một hơi, lại nhìn người áo xám trong góc vài lần.
Phan Lăng Vân nhìn chằm chằm Bành Hi một hồi, đối phương đã nói đồ vật trong tay không quan hệ với việc cùng hợp tác, nàng cũng không thể cứng rắn đoạt, đành phải cúi đầu tiếp tục xem khẩu cung thẩm vấn La Khang An.
Nhìn một hồi nhẹ nhàng thở ra.
- May mắn, xem ra La Khang An cũng không thú nhận chuyện của Tuyết Lan, bây giờ Ngũ Vi kia lại mất trí nhớ, sự tình xem như đi qua, vạn hạnh trong bất hạnh.
Bành Hi lấy khẩu cung trong tay đối phương về.
- Điều này không là vấn đề gì, ai cũng không dám cam đoan hung thủ có hay không nắm giữ cái gì trước khi Ngũ Vi mất trí nhớ.
Phan Lăng Vân.
- Nhìn phong cách hành sự của hung thủ, rất không có khả năng để lại người sống, Ngũ Vi rất có thể bị Tào Lộ Bình làm mất trí nhớ, không thấy được thứ không nên nhìn, bởi vậy mới tránh thoát một kiếp từ tay hung thủ.
Bành Hi.
- Tào Lộ Bình không phải loại thiện nam tín nữ gì, làm cái gì mà mất trí nhớ, loại việc phiền toái này, có khả năng sao? Ngũ Vi và Ôn Lương kia đều mất trí nhớ, càng không bình thường.
Phan Lăng Vân.
- Ý của ngươi là, hung thủ đã nắm giữ chuyện của Tuyết Lan?
Bành Hi.
- Ta không dám nói chắc. Loại sự tình này chỉ có thể dự phòng đến hướng xấu nhất, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Phan Lăng Vân trầm giọng nói:
- Nói cách khác, không tìm thấy hung thủ, chúng ta không cách nào biết được sự tình Tuyết Lan có để lộ bí mật hay không, kế hoạch liền không thể tiến hành?
Bành Hi.
- Trước đó ta cũng cho rằng như vậy, chí ít là trước khi đến Thành Bất Khuyết, trong lúc không nắm giữ một chút tình huống, ta cũng cho rằng nên như thế.
Nghe được trong lời nói hắn có dấu ngoặc, Phan Lăng Vân tự nhiên muốn truy vấn.
- Có ý tứ gì?
Bành Hi nhìn chằm chằm nàng, chế giễu nói:
- Đạo lý rất đơn giản, coo còn cần hỏi ta?
"..."
Phan Lăng Vân lập tức im lặng, bị tức nghẹn, đối phương nói đạo lý rất đơn giản, mình như lại hỏi, há không phải nói mình rất ngu, nếu không hỏi rõ ràng, làm sao bàn giao cùng trong nhà? Nói mình không rõ ràng tình huống mà mộng đầu mộng não để Phan thị tiếp tục mạo muội làm việc?
Nhìn ra đối phương đang đùa bỡn mình, nàng cắn răng nhận.
- Có chuyện mau nói, có rắm mau thả!
Bành Hi đích thật đang đùa bỡn nàng, mặc kệ quan hệ giữa mình cùng Triệu Nguyên Thần thế nào, nhưng nữ nhân này rõ ràng không có để Triệu Nguyên Thần vào trong mắt, có chút tự cho là đúng, lấn Chu thị không người, nếu hắn đã tới, há có thể để nàng lấn lướt?
Đương nhiên, Chu thị cùng Phan thị dù sao cũng đang hợp tác, muốn để Phan thị phối hợp làm việc, không nói cho Phan thị nguyên nhân là không có khả năng, coi như không nói cho Phan Lăng Vân, cũng muốn thông báo cho Phan Khánh, kết quả sau cùng là nữ nhân này vẫn sẽ biết.
Làm cho đối phương biết hắn không phải Triệu Nguyên Thần, không phải quả hồng mếm muốn bóp như thế nào thì bóp, tạm thời điểm đến là dừng đã đủ, hỏi ngược lại.
- Cô cảm thấy hung thủ đang giúp Tần thị?
Phan Lăng Vân lắc đầu, chần chờ nói:
- Không giống, nhìn tình huống hẳn không phải...
Nói đến đây, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, mãnh liệt giương mắt nói.
- Ý của ngươi là?