• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Nguyên Thần nói:

"Đừng lo lắng, không có gì phải sợ. Đi thôi, đêm nay lập tức rời đi, chạy đến Chu thị bên kia lánh nạn, ta sẽ cho người tiếp ứng ngươi ở bên kia, chuyện còn lại chính ngươi sang đó rồi tiếp tục chỉ huy, chờ đến lúc Tần gia sụp đổ thì quay trở lại, người ta nói sau cơn mưa là cầu vồng, Tào huynh ngươi sẽ thấy được một phong cảnh đặc biệt tuyệt đẹp."

Tào Lộ Bình đáp:

"Được, cảm ơn sự giúp đỡ của Triệu huynh."

Triệu Nguyên Thần nói:

"Không cần cảm ơn, là chuyện hiển nhiên mà, về sau thành Bất Khuyết bên này vẫn còn cần ngươi góp một chút sức lực nữa, nhớ kỹ xử lý sự tình cho sạch sẽ, không nên lưu lại bất kỳ dấu vết nào."

"Đã hiểu."

Tào Lộ Bình ngắt cuộc trò chuyện, ngửa mặt lên trời thở ra một hơi, trong lòng rốt cuộc cũng nhẹ nhõm.

Vừa rồi, gã ta vẫn còn chưa quyết định khuynh hướng theo bên nào, đang thử thăm dò phản ứng của Triệu Nguyên Thần, sự sắp xếp của đối phương rất hợp ý với gã ta, bằng không tiếp tục lưu lại thành Bất Khuyết sẽ rất nguy hiểm.

Hiện tại gã ta rốt cuộc đưa ra quyết định, triệt để khuynh hướng theo Chu thị.

Nguyên nhân đưa ra quyết định này cũng rất đơn giản, gã ta đã nhìn ra Chu thị và Phan thị liên thủ với nhau, đối mặt với sự liên thủ của hai nhà này, gã ta càng cảm thấy Tần thị không có cửa thắng, không lâu đó chắc chắn sẽ đi đời nhà ma, gã ta không có lý do gì phải chôn cùng với Tần thị, chim khôn biết lựa cành đậu là điều hiển nhiên mà.

Gã ta quay người đi tới cửa ra vào, chào hỏi một tiếng, nói:

"Mang người tới đây."

Bên ngoài đáp một tiếng "Vâng", sau đó gã ta cũng đi đến vị trí đầu não ngồi xuống, sờ lấy đầu trọc của mình trong lúc chờ đợi.

Chỉ một lúc sau, Ngũ Vi bị người đẩy bước vào trong sảnh.

Ngũ Vi nhìn thấy Tào Lộ Bình, trong lòng nơm nớp lo sợ bước tới, nói một câu lễ phép:

"Tào gia."

Tào Lộ Bình cười ha ha, nói:

"Ngũ Vi, ngươi làm không tệ, từ hôm nay trở đi ngươi không cần phải tiếp tục đối phó với La Khang An, chuyện của ngươi đã làm xong rồi."

Ngũ Vi có hơi ngơ ngác một chút khi nghe vậy, sau đó lập tức phản ứng, lấy lại tinh thần, nhỏ giọng hỏi thử một câu:

"Tào gia, chuyện ngài đã đáp ứng, được hay chưa?"

Đối phương đã từng hứa hẹn, chỉ cần được chuyện thì sẽ thả bạn trai nàng ra, sau đó cho bọn họ một khoản tiền, để cho cả hai rời khỏi thành Bất Khuyết nhưng không được phép trở lại.

Trên thực tế vì trấn an nàng, bên này đã gửi 100.000 châu trước cho nàng, sau khi xong chuyện thì con số sẽ tăng lên 1.000.000 châu.

Tào Lộ Bình ngẩng đầu ra hiệu một chút với thủ hạ, nói:

"Mang bạn trai của nàng vào đây đi.”

Thủ hạ nhanh chóng rời đi, một người rất nhanh được đẩy tới, trên tay quấn một vòng lụa trắng, một nam nhân bị chặt mất một ngón tay, người này chính là bạn trai của Ngũ Vi - Ôn Lương, người trong sàn nhảy thường gọi hắn là Tiểu Lương.

Lúc này trên mặt Ôn Lương khó nén vẻ sợ hãi, gặp lại bạn gái, trong lòng hắn cháy lên một chút hy vọng.

Ngũ Vi nhịn không được tiến tới đỡ lấy hắn, nói:

"Ôn Lương, ngươi không sao chứ?"

Ôn Lương gắng gượng lấy lắc đầu, người sống sờ sờ mà chị chặt mất một ngón tay, há có thể không sao cơ chứ.

Ánh mắt Ngũ Vi cũng hướng vào bàn tay của hắn, hai hốc mắt đỏ lên, nhưng mà không nói nhiều lời, quay đầu nhìn về phía Tào Lộ Bình, hỏi:

"Tào gia, chúng ta có thể đi chưa?"

Tào Lộ Bình đáp:

"Không vội, ta đã đồng ý cho các ngươi một triệu châu thì sẽ không nuốt lời, chờ một chút, đợi ta chuẩn bị tiền."

Ngũ Vi vội vàng lắc đầu, nói:

"Cảm ơn Tào gia, tiền, chúng ta không muốn lấy, chúng ta cam đoan sẽ không bao giờ trở về thành Bất Khuyết."

Cô nàng nào dám đợi lấy tiền, có thể sống rời đi đã rất không tệ rồi.

Trước đó cô nàng lo lắng nhất chính là bên này nuốt lời, sau đó lo lắng sẽ không buông tha cho bạn trai nàng, cho nên mới tìm đến sự giúp đỡ của La Khang An, ai ngờ tên rác rưởi La Khang An kia đã muốn được lợi, ngược lại không muốn bỏ tiền.

Tào Lộ Bình “ừm” một tiếng, nói:

"Nói một cách rõ ràng, chính các ngươi nói không cần số tiền kia, mà không phải ta ỷ thế hiếp người."

Ngũ Vi vội nói:

"Chúng ta cam tâm tình nguyện từ bỏ. Tào gia, chúng ta có thể đi chưa?"

Bây giờ cô nàng chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Ôn Lương không biết đống tiền kia là chuyện gì xảy ra, bất quá đoán chừng là tiền trả công làm việc, cho nên hắn cũng gật đầu theo, biểu thị đồng ý bỏ qua khoản tiền kia.

Tào Lộ Bình nói:

"Được, vậy xin cảm ơn rồi, mời về, thứ cho ta không tiễn được xa."

"Cảm ơn Tào gia."

Ngũ Vi và Ôn Lương cùng nhau cung kính khom người, xoay người rời đi, bước chân nhanh chóng, hận không thể mọc cánh mau chóng rời khỏi nơi này.

Nào ngờ đi chưa được mấy bước, tiếng nói của Tào Lộ Bình vang lên ở phía sau, nói:

"Chậm đã."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK