• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện này có thể coi là lý do bàn giao với Tần Nghi, bằng không vừa quen biết một cô nương đã thân mật như thế, ngay cả cô nàng cũng cảm thấy không đáng thay cho Tần Nghi.

Cũng phải nói, xác suất tùy tiện bắt chuyện đã gặp phải muội muội của bạn thân cũng quá thấp.

Trong lòng thoải mái mấy phần, trên mặt biểu hiện ý cười, nói:

"Ta hỏi chút chuyện này thực chất đều có nguyên nhân cả, ngươi hẳn phải biết công việc của chúng ta chủ yếu đều xoay quanh hội trưởng."

Quan Tiểu Thanh gật đầu, đáp:

"Vâng, hiểu rõ."

Nàng bày ra bộ dáng nghiêm túc chờ đợi chỉ dạy.

"Cho nên ngươi phải biết, mọi hành động của chúng ta đều muốn trở thành tấm gương cho nhân viên của thương hội, rất có thể người khác sẽ bắt chước. Mặc dù thương hội không ngăn cấm nhân viên có tình cảm, bất quá ngươi phải hiểu nếu như tất cả mọi người đều có quan hệ nam nữ, chẳng phải sẽ rất lộn xộn đúng không, có phải sẽ rất dễ xảy ra công tư không phân minh đúng không, chuyện này trở thành quy mô lớn có phải không quá phù hợp đúng không?"

"Vâng, ngài nói rất đúng."

"Cho nên chúng ta ở chỗ này cần phải gương mẫu đưa đến tác dụng, trong phạm vi quản lý trực tiếp của ta, nhất định phải nghiêm ngặt hạn chế bản thân, không cho phép người nội bộ xuất hiện tình yêu nam nữ với người phía dưới, quan hệ như thế không thích hợp, ít nhất đây là ta thừa nhận quy tắc ngầm."

"Ừm ân, ta đã hiểu rõ."

"Ta nghĩ bản thân đã nói đủ rõ ràng, ở chỗ này của ta không cho phép xuất hiện tình yêu nam nữ, cho dù là nam nhân khác ở bên ngoài, ngươi cũng phải báo cáo trước mới được. Ngươi cũng biết chúng ta tiếp xúc đều là tương đối quan trọng, cần phải thủ vững bí mật không tiết lộ ra ngoài. Cho nên bản thân ngươi phải xác định rõ ràng, mình có thể làm được hay không, nếu như không thể làm được, vậy thì chỗ này của ta không cách nào giữ ngươi."

Quan Tiểu Thanh lập tức tỏ thái độ đảm bảo, nói:

"Xin ngài yên tâm, ta nhất định sẽ tuân thủ quy tắc, nhất định có thể làm được."

Bạch Linh Lung mỉm cười, cũng có thể nói là trực tiếp làm rõ, nói:

"Quan hệ với Lâm Uyên cũng không được, dù cho hắn có là bạn thân của ca ca ngươi, có thể làm được không?"

Quan Tiểu Thanh một mực chắc chắn, đáp:

"Trợ lý, ta có thể làm được."

Bạch Linh Lung nói:

"Được, hy vọng ngươi nói được làm được, tuân thủ những lời chính mình đã hứa hẹn, nếu như làm trái quy tắc, Tần thị tuyệt đối sẽ không xử lý nương tay."

Quan Tiểu Thanh thấy đối phương vẫn chưa yên lòng, vì muốn đối phương có thể an tâm, lập tức đưa ra một viên thuốc an thần, nói:

"Trợ lý, ta thật không quá quen biết Lâm Uyên, huống hồ ta và hắn cũng không có khả năng, hắn đã có người yêu rồi."

Bạch Linh Lung vốn nắm sự việc trong bàn tay, bỗng trợn tròn mắt tại chỗ, hỏi:

"Ngươi nói cái gì?"

"Ta cũng vừa mới biết trong lúc ăn cơm tối qua, chính miệng hắn thừa nhận, dường như là cô gái của gia đình lớn ở Tiên Đô, nghe nói đã quen nhau được nhiều năm..."

Quan Tiểu Thanh nói lại đại khái tình huống của Lâm Uyên, đương nhiên không nhắc đến chuyện mẫu thân đề xuất tác hợp cho mình.

Vấn đề chính là, nàng che giấu Lâm Uyên nói rằng bản thân nhờ bạn gái mới có thể tiến vào Tần thị, bằng không Bạch Linh Lung nghe xong sẽ biết là giả.

Vấn đề là nàng cho rằng không thích hợp bới móc người ta sau khi nhờ vả.

Nàng còn thầm nói trong lòng, các ngươi há có thể không biết sao.

Nàng thậm chí có điểm nghi ngờ, đối phương liên tục cường điệu nhắc nhở không được phát sinh tình cảm với Lâm Uyên, có phải nguyên nhân là vì cô gái gia đình lớn ở Tiên Đô kia hay không, sợ rằng xảy ra chuyện này khiến cho đối phương không cao hứng.

Lâm Uyên chỉ sợ có nằm mơ cũng chẳng ngờ, Quan Tiểu Thanh vì muốn biểu hiện bản thân một lòng, trong chớp mắt bán đứng hắn.

Đương nhiên, Lâm Uyên chưa chắc đã quan tâm chuyện này, ngược lại Quan Tiểu Thanh cũng không biết sẽ liên lụy tới cảm nghĩ của hội trưởng.

Bạch Linh Lung có chút ngơ ngác, đây quả thật là một cái tình huống bộc phát mới mới đối với cô nàng.

Sau một trận ngẩn người, cô nàng tạm gác chuyện này lại, chuyển chủ đề trở về, nói:

"Tiểu Thanh, quan hệ giữa Lâm Uyên và ca ca ngươi, đừng có khoe khoang khắp nơi, tránh người ta nghĩ ngươi được điều tới nhờ mối quan hệ này, từ đó hình thành tin đồn là không tốt, hiểu chưa?"

Lần điều động này, cô nàng cũng không muốn gây quá nhiều sự chú ý của bên ngoài.

Quan Tiểu Thanh gật đầu, đáp:

"Trợ lý yên tâm, ta đã hiểu."

Nàng không đến mức ngay cả đạo lý này cũng không hiểu.

Bạch Linh Lung nhấn xuống một cái nút trên bàn, rất nhanh, Tô Xảo Lâm tiến đến.

Bạch Linh Lung chỉ Quan Tiểu Thanh, nói:

"Từ hôm nay trở đi, nàng sẽ là đồng nghiệp của ngươi, đồng thời là trợ thủ của ta, ngươi dẫn nàng đi làm quen tình huống một chút, hướng dẫn xử lý các thao tác nào trước tiên."

Tô Xảo Lâm có chút kinh ngạc nhìn về phía Quan Tiểu Thanh, đáp một tiếng “vâng”.

Bạch Linh Lung lại nói với Quan Tiểu Thanh:

"Đi cùng nàng ta làm quen một chút, sau đó về sớm chuẩn bị, ngày mai đi làm đúng giờ."

"Vâng."

Quan Tiểu Thanh ngoan ngoãn nghe lệnh.

hai người xác nhận không có chuyện gì khác, mới cùng nhau rời đi.

Bạch Linh Lung lại ngồi không yên, trước tiên cất bước đi về hướng Tần Nghi...

"Người yêu nhiều năm, còn là cô gái gia đình lớn ở Tiên Đô?"

Tần Nghi nghe bẩm báo xong, cây bút ở trong tay đặt xuống bàn, lưng tựa ở thành ghế, nghi hoặc hỏi lại.

Bạch Linh Lung đáp:

"Quan Tiểu Thanh đã nói như thế, có vẻ không phải nói khoác."

Tần Nghi nói:

"Hắn có thường xuyên tiếp xúc với cái gì mà cô gái gia đình lớn ở Tiên Đô sao?"

Bạch Linh Lung đáp:

"Ngươi cũng biết, dựa theo chúng ta nắm giữ những tình huống bên này, hắn sinh hoạt rất yên tĩnh ở Tiên Đô, cũng rất bình thường ở trong học viện Linh Sơn, không có tới lui với nữ nhân nào cả."

Giọng nói có phần không xác định rõ ràng.

Bên này nắm giữ tình huống của Lâm Uyên ở Tiên Đô cũng không rõ ràng, nhiều nhất xem như là có lưu ý, gần đây Bạch Linh Lung mới biết rõ nguyên nhân, Tần Nghi không dám chú ý quá nhiều, sợ Tần Đạo Biên sẽ có ác ý với Lâm Uyên.

Tần Nghi im lặng suy tư.

Bạch Linh Lung thử hỏi:

"Có phải nữ nhân họ Lục ở Tiên Đô hay không? Số lần Lâm Uyên tiếp xúc với nữ nhân nhiều nhất chỉ có nàng, hơn nữa Lục gia cũng có thể tính là gia đình lớn ở Tiên Đô, hoàn toàn phù hợp với điều kiện trước mắt cũng chỉ có nàng."

Tần Nghi đáp:

"Người yêu mà lại không tới lui nhiều, ngươi cảm thấy khả năng này có cao không?"

Người gọi là họ Lục kia, không phải nàng chưa từng chú ý, nhưng mà nhìn thế nào cũng thấy bình thường.

Bạch Linh Lung hỏi:

"Nếu thật là nàng thì sao?"

Tần Nghi yên lặng một hồi về sau, thần thái đã dần bình thường trở lại, hỏi lại:

"Nếu là nàng thì sao, có quan trọng không?"

"..."

Bạch Linh Lung im lặng, nếu sự thật là vậy, cái này cũng không quan trọng, vậy cái gì mới quan trọng? Cô nàng không khỏi nghi ngờ, nói:

"Vậy ngươi có suy nghĩ thế nào?"

Tần Nghi lặng lẽ nói:

"Ta suy nghĩ thế nào? Nếu thật sự là họ Lục kia, ngươi hẳn phải hỏi nàng là suy nghĩ thế nào, đối phương là người thứ ba kia mà, ngay cả nàng đã không ngại, vậy chẳng lẽ ta phải ngại hay sao? Chẳng lẽ nàng nói là nàng, ta phải chấp nhận từ bỏ, thiên hạ há có đạo lý như vậy? Lâm Uyên vẫn chưa tới tuổi cưới gả, thời gian sẽ nói lên tất cả, hắn sẽ hiểu là ai thích hợp với mình hơn."

Đạo lý? Bạch Linh Lung cũng không biết nên nói đạo lý thế nào với nàng, có đôi khi cô nàng thật sự cho rằng, tư duy logic của nữ nhân tiểu Nghi này quả thực không thể nói lý, bất quá cùng nhau ở chung nhiều năm như vậy, cô nàng cũng tương đối quen thuộc.

Quen thuộc không đồng nghĩa với tán thành, nhịn không được khuyên nhủ:

"Tiểu Nghi, nếu như Lâm Uyên thật lòng đã đổi ý, vậy không cần để ý nữa, thiên hạ còn nhiều nam nhân, không đáng phải cố chấp như thế!"

Tần Nghi đốt lên điếu thuốc, hời hợt nói:

"Vậy thì cướp về! Dù là ta không muốn, cũng phải cướp về rồi ném ra. Muốn trách, phải trách năm đó hắn đáng lẽ không nên trêu chọc ta, nói những lời ngon ngọt mà không thực hiện được, ta phải bắt hắn nuốt trở về, bằng không sẽ chẳng bỏ qua đâu! Tóm lại loại từ bỏ này, ta không chấp nhận!"

Bạch Linh Lung á khẩu không nói được gì, cuối cùng dở khóc dở cười thở dài, biết nói cái gì cũng vô dụng, xem như nhận thức cái gì gọi là người phi thường làm việc phi thường, quá cố chấp!

Như đổi là mình, cô nàng khẳng định quay đầu bước đi, sẽ không tiếp tục dây dưa, tuyệt đối không làm được như Tần Nghi.

Bất quá ngẫm lại cũng thế, cô nàng là Bạch Linh Lung, mà Tần Nghi chính là Tần Nghi...

Quan Tiểu Thanh vô cùng hưng phấn, đi theo Tô Xảo Lâm làm quen tình hình, ghi nhớ tất cả đều cần lưu ý, nàng vừa rời khỏi Tần thị, còn chưa kịp đợi về đến nhà, ngay lập tức gọi điện thoại thông báo tin tốt cho mẫu thân.

Đào Hoa nghe tin vui cũng hưng phấn không kém, giọng cũng lớn thêm mấy phần, nói:

"Ta đã nói rồi, Tiểu Lâm Tử là ta nhìn lớn lên, cũng chính là nửa đứa con trai của ta, làm sao có thể nhìn nữ nhi nhà ta gặp nạn mà không cứu? Ngươi thấy chưa, hôm qua vừa mới nói xong, hôm nay đã xử lý lưu loát, chẳng những giúp ngươi ở lại, còn tiện tay cho ngươi thăng chức."

Quan Tiểu Thanh không thể giấu hết vui mừng trên mặt, nhìn thấy người qua đường hiếu kỳ, lúc mới đưa tay lên che miệng, nói:

"Mẫu thân, nói mò cái gì vậy, không có thăng chức, cấp bậc vẫn tương tự như trước mà thôi, ngươi không thể nói mò khắp nơi như thế."

Đào Hoa đáp:

"Đều tăng tiền lương cho ngươi thêm một con số, không phải thăng chức chứ là cái gì? Mẫu thân là người không có kiến thức, bất quá sau này ngươi sẽ là người bên cạnh hội trưởng, về sau trong thành Bất Khuyết này ai cũng phải cho Quan gia chúng ta ba phần mặt mũi. Đúng rồi, Tiểu Thanh, chúng ta là người không có gì kiến thức, thế nhưng hiểu chuyện, Lâm ca ngươi tranh thủ cơ hội tốt cho ngươi, chính mình cũng không thể ở để lại tiếng xấu sau lưng người ta, cơ hội tốt như vậy, ngươi phải làm việc thật tốt đấy!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK