"Mẫu thân, ta biết rồi, không nói nữa, ta về nhà ngay lập tức, sau đó lại nói. Đúng rồi, người nói một tiếng với ca ca, bảo gã mua đồ ăn với rượu ngon, để ca mời Lâm Uyên buổi tối đến chơi một chút, chúng ta ít nhiều cũng phải biểu đạt lòng biết ơn. Bằng không, dứt khoát ra ngoài tìm một cửa hàng tốt, ta sẽ mời khách."
Đào Hoa nói: "Cái gì mà đi ra ngoài, Lâm ca ngươi là học viên của Linh Sơn, còn là cao tầng trong Tần thị, có thức ăn ngon nào chưa từng nếm, ăn trong nhà là được rồi. Tốt, ngươi không cần quan tâm việc này, ta biết phải làm sao, cứ như vậy đi, về sớm một chút, trên đường nhớ chú ý an toàn."
Hai mẫu tử kết thúc cuộc trò chuyện, Đào Hoa phấn chấn bừng bừng ra cửa, thẳng đến dưới sườn núi, bước vào cửa hàng của nhi tử.
Quan Tiểu Bạch đang ngồi xổm trên đầu gia hỏa tháo dỡ đồ vật, nhìn thấy mẫu thân tới, ngoắc tay ra hiệu cho gã xuống, lúc này bỏ xuống công cụ đi ra, hỏi:
"Cười thành cái dạng gì thế này, sao vậy?"
Đào Hoa thật sự đang cao hứng, đánh một cái lên bờ vai nhi tử, nói:
"Tiểu Lâm Tử không để cho mẫu thân phải thất vọng, muội muội của ngươi được giúp rồi."
Quan Tiểu Bạch hơi ngẩn một chút, trong lòng nhớ tới lời nói của Lâm Uyên, ngược lại không tỏ vẻ cao hứng, nhếch miệng nở nụ cười, nói:
"Rất tốt."
"Chắc là ngươi chưa biết, trợ thủ đấy, Tần trợ thủ cho trợ lý Bạch của hội trưởng Tần thị, Tiểu Lâm Tử trực tiếp đưa muội muội ngươi đến bên cạnh người hội trưởng..." Đào Hoa với hai mắt tỏa sáng, kể lại câu chuyện một chút.
Quan Tiểu Bạch có chút ngoài ý muốn, trầm mặc một lúc, rốt cuộc hơi cười một tiếng, đáp:
"Rất tốt."
Đào Hoa buồn bực nhìn gã như cái đầu gỗ, chỉ một cái ở trên trán nhi tử, nói:
"Đi, bỏ dở công việc một chút, cùng ta đi mua một ít thức ăn cùng với rượu ngon, mua nhiều một chút thức ăn yêu thích của Tiểu Lâm Tử, hôm nay mẫu thân phải làm một bữa tiệc cảm ơn mới được."
Quan Tiểu Bạch vò đầu, hỏi:
"Cũng đâu phải người ngoài, không cần phải vậy chứ?"
Đào Hoa vỗ vài cú trên đầu gã, đánh đến mức muốn cúi rạp xuống, mới trợn mắt nói:
"Đương nhiên là cần rồi, người một nhà ăn mừng cũng không được sao? Nhanh, mau chóng liên hệ với Tiểu Lâm Tử, hẹn hắn tới đây."
Quan Tiểu Bạch thở dài, nói:
"Không phải ta không muốn liên hệ, mà là hôm qua Lâm Tử đã nói, trước mắt hắn có chuyện khẩn cấp không thể chậm trễ, tạm thời không có thời gian rảnh, hôm qua tới đây là đã dành ra rất nhiều thời gian. Mẫu thân, hiện tại hắn đã không còn giống với lúc trước, không phải rảnh rỗi muốn đi đâu là đi chỗ đấy, hoàn toàn là muốn nhưng chẳng được. Hắn đã nói, có thời gian rảnh rỗi, chắc chắn sẽ ghé chơi."
"Ra là thế!"
Đào Hoa nói thầm một trận, đành phải vậy thôi.
Nhưng vẫn nên cao hứng ăn mừng một trận, góa phụ vẫn cho nhi tử chạy đi mua chút thức ăn ngon.
Quan Tiểu Bạch lập tức đáp ứng, tạm bỏ dở công việc trên tay, lái xe rời đi.
Góa phụ đóng lại cửa ra vào cửa hàng, dõi mắt nhìn theo nhi tử rời đi, lại quay đầu nhìn cửa hàng một cái, lòng tràn đầy vui mừng, nhi tử và nữ nhi ngày càng suôn sẻ, sinh hoạt cũng càng ngày càng tốt.
...
Một người nam tử cao gầy mặc trắng áo khoác xám, trên tay bưng khay điểm tâm tiến vào trong sảnh chính phòng trợ lý.
Bạch Linh Lung ngẩng đầu nhìn đối phương một chút, đứng dậy cùng gã ta tiến vào văn phòng Tần Nghi.
Phòng trợ lý của Bạch Linh Lung có bốn vị trợ thủ, hai người trợ giúp công việc bình thường trong thương hội, một người phụ trách công việc bên ngoài, người còn lại phụ trách phương diện ẩm thực cho Tần Nghi.
Vì lý do an toàn, Tần Nghi ăn uống cũng có người chuyên gia phụ trách.
Bây giờ tăng thêm một người là Quan Tiểu Thanh, xem như có năm vị trợ thủ.
Bạch Linh Lung tiến vào văn phòng Tần Nghi, thuận tay đóng cửa lại, cầm lấy cái khay trên tay nam tử cao gầy đặt ở một bên.
Nam tử cao gầy ngồi xuống đối diện bàn làm việc của Tần Nghi.
Tần Nghi vung mấy bút kết thúc công việc xong, mới ngẩng đầu hỏi:
"Uống chút gì không?"
Nam tử cao gầy chậm rãi lắc đầu, dáng vẻ rất kiệm lời.
Tần Nghi cũng không khách khí, hỏi:
"Hôm nay gửi món ăn mới cho La Khang An, theo sự quan sát của ngươi, thấy thế nào?"
Nam tử cao gầy đáp:
"Chẳng ra sao cả, thiếu chút xảy ra chuyện, bất quá xử lý tình huống cũng khá nhanh, có lẽ y quá chủ quan, hữu kinh vô hiểm."
Tần Nghi hỏi:
"Ngươi cảm thấy hắn lên trận sẽ nắm chắc được bao nhiêu?"
Nam tử cao gầy đáp:
"Không biết phương thức đấu thầu rốt cuộc như thế nào, nếu chỉ vẻn vẹn trong phương diện kiểm tra, vấn đề mấu chốt nằm ở bản thân Cự Linh Thần, không quan hệ quá nhiều với người khống chế. Nếu còn có những phương diện khác, khó nói."
Tần Nghi nói:
"Lợi ích liên lụy quá lớn, sợ rằng không dễ dàng. Cho nên ta buộc phải mời ngươi rời núi, nếu thật sự không được, ngươi sẽ thay vào. Trên trình độ nào đó, La Khang An chỉ là ngụy trang tê liệt các phương, chính là vì che giấu sự tồn tại của ngươi, miễn cho ngươi sẽ gặp phải nguy hiểm gì, thời khắc mấu chốt còn phải dựa vào ngươi."
Nam tử cao gầy đáp:
"Ta cho rằng ngươi chỉ cho làm quen với tham mưu, thật muốn làm như vậy, thân phận của ta không cách nào che giấu, gia tộc Nam Tê sợ rằng sẽ không bỏ qua ta, còn muốn liên lụy đến Tần thị."
Tần Nghi nói:
"Đây cũng là nguyên nhân hôm nay ta tìm ngươi. Đấu thầu sắp bắt đầu rồi, ta muốn ngươi phải rõ ràng, chỉ cần lần này Tần thị có thể giành được đấu thầu, ta sẽ có biện pháp giúp ngươi giải quyết về sau, ngươi có thể công khai nhận cha con với nữ nhi của mình, hoàn thành đoàn tụ."
Nam tử cao gầy cúi đầu hơi ngước lên, ánh mắt lấp lóe một trận, hỏi:
"Nếu như không được?"
Tần Nghi đáp:
"Không giành được, Tần thị cũng sẽ không kiên trì được bao lâu, cũng không cách nào bảo hộ ngươi nữa, ngươi có thể chạy trốn đâu đó thì tùy, về phần con gái của ngươi, ngươi cũng thấy rõ, hiện giờ nàng sống rất tốt, có cần thiết phải nhận nhau không? Ngươi cũng đừng quấy rầy nàng nữa, tránh cho liên lụy đến nàng."
Nam tử cao gầy im lặng một lúc, sau cùng vẫn có chút do dự, thử dò xét nói:
"Ngươi hẳn là cũng biết rõ thế lực của gia tộc Nam Tê."
Nam Tê là một gia tộc cổ xưa ở Tiên giới, một trong bách đại gia tộc của Tiên giới, không phải Tần thị có thể sánh bằng, dù có là Phan thị cùng với Chu thị cũng kém xa.
Ngay lúc còn là tiền triều, chư giới hòa bình, vạn vật hưng suy đều thuận theo tự nhiên, Chư Thần không được phép can thiệp.
Kể từ đó, chính là cục diện cá lớn nuốt cá bé, thần rốt cuộc vẫn là thần, vẫn là sự lạnh nhạt vô tình, không nói rõ ràng, thê thảm cùng với cầu xin cũng không lấy được đồng tình.
Toàn bộ thế giới giống như Man Hoang, khi đó Tiên giới bây giờ còn được gọi là Hồng Hoang, không tồn tại cái gì nhân gian, dưới cục diện hung thú hoành hành, có thể nghĩ nguy hiểm đối với người thường như thế nào.
Cũng chính là lợi dụng phần lớn người khát vọng yên bình an ổn, Chư Thần bản triều đánh lấy cờ hiệu chúng sinh bình đẳng, liên hợp thế lực khắp nơi đẩy ngã tiền triều.
Nhưng mà thế lực tiền triều dù sao cũng không phải ăn chay, dưới tình huống không cách nào tiêu diệt, đánh lên ấn ký “Ma” cho tiền triều, đẩy vào cấm địa phong ấn, hay còn gọi cái tên khác là Ma giới.
Cách mạng thành công về sau, Chư Thần bản triều phân chia chư giới ra, thành lập quy tắc lúc bấy giờ.
Cũng chính dưới quy tắc như vậy, cái gọi là quy tắc chúng sinh bình đẳng, mới có bây giờ phần lớn người an ổn sinh hoạt, mới có loại người bình thường mang tư tưởng như Tần Nghi đi lên vị trí này, tu sĩ nhận lấy cường đại quy tắc ước thúc, bằng không người bình thường chẳng khác nào con kiến trong mắt người tu hành.
Mà bách đại gia tộc của Tiên giới chính là những gia tộc năm đó toàn lực ủng hộ cuộc cách mạng của Tiên Đình, góp sức đổi lấy công lao, nhận lại phần thưởng xứng đáng, những chỗ tốt khác không nói, Tiên Đình phá lệ phân phối "Bất Hủ Kim Đan" cho bách đại gia tộc, cũng chính là tiên đan trường sinh bất lão.
Gia tộc Nam Tê chính là một trong số đó, mặc dù không phải sự tồn tại cao quý nhất, nhưng mà thế lực có thể nghĩ, đệ tử trong tộc không thiếu người đứng hàng tiên ban.
Nam tử cao gầy tên là Giang Ngộ, vốn là thống lĩnh Thần Vệ doanh ở thành Thanh Khâu, tu sĩ cảnh giới Kim Tiên, trong nhà có một thê tử xinh đẹp.
Nhân sinh vốn đã êm đẹp, bất quá hắn gặp phải một trong các loại nhân sinh bất hạnh, bởi vì thê tử xinh đẹp nên rước lấy tai vạ, bị người khác làm nhục mà dẫn đến tự sát.
Hung thủ chính là nhi tử của một tên chấp sự trong gia tộc Nam Tê, vừa hay thành Thanh Khâu nằm trong phạm vi quản lý của gia tộc Nam Tê.
Hắn tìm tới phụ thân của hung thủ, nói răng con của hắn không biết là thê tử của Giang Ngộ, cho nên mới có hành động ngu ngốc như vậy, có ý định trả giá cao để giải quyết việc riêng.
Đồng nghiệp của Giang Ngộ cũng có khuyên gã không nên trêu vào gia tộc Nam Tê, khuyên hắn giải quyết riêng là được rồi.
Bất quá Giang Ngộ vẫn quyết định tố cáo hung thủ, thế nhưng phụ thân của hung thủ vì muốn đảm bảo cho nhi tử, không ngừng hành động tứ phía, dẫn đến hung thủ chậm chạp không thể bị phán quyết.
Giang Ngộ trong cơn nóng giận đã suất lĩnh thuộc hạ, tiến vào trong lãnh địa tư nhân của nhà Nam Tê ở thành Thanh Khâu, tự tay chém chết tên hung thủ kia.
Việc này vừa xảy ra, tính chất đã biến đổi trở thành chuyện lớn, dẫn tới sự chú ý của rất nhiều người trong quân đội Tiên Đình, mặc cho gia tộc Nam Tê có thế lớn như nào cũng không dám làm gì với Giang Ngộ, bằng không sẽ gây nên sự tức giận của rất nhiều người trong quân đội.