Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn:
- ---------------------
Thanh Trác ngẫm lại đúng thế, nhẹ gật đầu.
Bành Hi quay người, dạo bước đến vị trí Triệu Nguyên Thần treo cổ, đưa mắt nhìn xem xà ngang phía trên một hồi.
- Biểu ca lưu lại cho ta một chút manh mối.
Lưu lại manh mối? Manh mối ở đâu? Thanh Trác nhìn chằm chằm xà ngang, để tay lên ngực tự hỏi, thật không nhìn ra bất kỳ manh mối gì.
Bành Hi đi qua, trực tiếp xuống lầu.
Thanh Trác cùng Xa Mặc không biết hắn muốn làm gì, bất quá đều đi theo, đây cũng là chức trách của hai người.
Bành Hi cũng không rời khỏi lầu các, chỉ xuống lầu dưới à, tìm một cái khăn lông, bỏ vào trong chậu nước.
Thanh Trác đi qua hỗ trợ.
- Công tử muốn làm gì để cho ta làm.
Bành Hi đưa tay ngăn trở, tiếp tục ngâm khăn, đợi khăn ướt đẫm, mới cầm lên, vặn hết nước trong khăn, sau đó nắm trong lòng bàn tay, quay người nhìn về vết máu ngay cửa ra vào, lại đi đến bậc thang đầu tiên lên lầu, dừng bước nhìn từng giọt nước trong khăn tay đang nhỏ giọt xuống đất, tự mình nói một câu.
- Vết máu càng ngưng nhiều.
Sau đó đi từng bước một từ từ lên lầu, khống chế tốc độ bước chân, cũng chăm chú quan sát cái khăn ướt.
Xa Mặc cùng Thanh Trác theo phía sau rất nhanh hiểu rõ, công tử đang bắt chước tình hình hung thủ lên lầu lúc, cũng đang bắt chước tình hình những giọt máu một đường nhỏ xuống.
Lên tới trên lầu, Bành Hi không ngừng bước, tiếp tục đi theo lộ tuyến của vết máu nhỏ xuống, đi tới đi lui, cuối cùng dừng bước tại một vũng máu.
Từ từ thở sâu một hơi ra ngoài.
- Tên hung thủ này rất tỉnh táo, không chút hoang mang lên lầu, phát sinh chuyện lớn như vậy, còn có thể chậm rãi đi lên, tố chất tâm lý cực mạnh, tuyệt không phải người bình thường, có sự tự tin mạnh mẽ, cũng đã chứng minh thực lực hung thủ xác thực không tầm thường. Chỉ sợ đêm đó, trình độ huyết tinh của sự việc chắc hẳn không đáng giá nhắc tới trong mắt hắn, hung thủ không thèm nhìn toàn bộ người từ trên xuống trong Uẩn Hà lâu.
Sợ rằng biểu ca thật sự đã trêu chọc đến một hung đồ không tầm thường!
Bởi vậy cũng đã chứng minh, lúc hung thủ đi vào, toàn bộ thủ vệ phía ngoài đã bị hắn giải quyết, cho nên không chút hoang mang đi lên lầu.
Cúi đầu nhìn chằm chằm trên đất vết máu.
- Máu trên mặt đất này hẳn là của Ninh Phỉ.
Ninh Phỉ chính là tùy tùng tâm phúc của Triệu Nguyên Thần, địa vị cùng loại với Thanh Trác bên người Bành Hi.
Thanh Trác.
- Vì cái gì không phải những người khác? Cũng có thể hung thủ bị thương rồi sao.
- Bị thương, máu chảy thành dạng này còn có thể không chút hoang mang dạo bước?
Bành Hi hỏi ngược lại một câu, ném khăn ướt trên tay xuống ngay vị trí vệt máu dưới đất, mình cũng ngồi xuống.
- Bên cạnh vết máu còn có sợi tóc dính máu, là tóc của nữ nhân, nơi này hẳn là nơi đầu Ninh Phỉ rơi xuống, hung thủ dẫn theo đầu Ninh Phỉ từ từ đi tới.
Đứng dậy chỉ hướng ngoài cửa sổ.
- Vết máu đối ứng bên ngoài, vết máu trên nóc nhà, vết máu trên tường ngoài vết máu, trên đất, có thể chứng minh cùng tưởng tượng tình hình lúc đó. Hung thủ lặng yên không một tiếng động xử lý tất cả hộ vệ, xuất hiện trên nóc nhà, Ninh Phỉ phát hiện dị thường, đi từ cửa sổ ra ngoài xem xét, tại chỗ ngộ hại. Có thể tưởng tượng, lúc hung thủ xử lý tất cả hộ vệ, Ninh Phỉ thậm chí không biết chuyện gì đang xảy ra, muốn xác nhận một chút tình huống, nếu không tất nhiên trước tiên mang theo biểu ca chạy trối chết.
Lại phất tay chỉ hướng một chỗ trống trong phòng.
- Đó là vị trí giường cũ, bằng thực lực hung thủ, không có khả năng giảo thủ cùng biểu ca, lúc ấy biểu ca hẳn núp dưới giường, lúc hung thủ đi lên xem xét cũng không nhìn thấy người, cho nên mang theo đầu Ninh Phỉ quanh quẩn trong phòng một hồi. Trốn ở dưới giường, lại thế nào không bị hung thủ phát hiện, đột nhiên dời chiếc giường ra, biểu ca bại lộ.
Nhìn dáng vẻ cũng như lời nói thật giống như đích thân tới hiện trường khi vụ án phát sinh vậy, Thanh Trác và Xa Mặc hai mặt nhìn nhau, làm sao cũng cảm thấy công tử nhà mình giống như đang nói mơ.
Thanh Trác không hiểu.
- Vì sao lại mang theo đầu Ninh Phỉ đi vào phòng?
Bành Hi.
- Đe dọa, khiến cho biểu ca phát sinh tâm lý sợ hãi. Chính bởi vì đối phương mang theo đầu người tới, cho nên đối phương từng lưu lại ở chỗ này, lại từng có giao lưu cùng với biểu ca. Làm loại chuyện này, nên tốc chiến tốc thắng, nhưng tâm lý đối phương thong thả, cho nên cũng không vội vã giết biểu ca, hai người nhất định từng có giao lưu.
Thanh Trác.
- Trao đổi cái gì?
Bành Hi lắc đầu.
- Không biết, nếu như biết trao đổi cái gì, thân phận hung thủ cũng bại lộ rồi.
Thanh Trác còn tưởng hắn biết tất cả mọi chuyện.
- Nhắc tới cũng kỳ, hai hiện trường phát hiện án phía trước đều bị hủy, duy chỉ có nơi này không có, không biết hung thủ có ý gì.
Bành Hi.
- Đây chính là manh mối biểu ca lưu lại.
Thanh Trác kinh ngạc.
- Làm sao người chết giữ lại hiện trường?
Bành Hi.
- Chết tự nhiên không được, hẳn khi còn sống tranh thủ. Nếu hung thủ muốn giao lưu cùng biểu ca, khẳng định muốn biết một chút gì đó, đối phương cho biểu ca lưu lại toàn thây, rất hiển nhiên, biểu ca làm cho đối phương hài lòng. Biểu ca cũng không phải thuộc loại người tầm thường, nếu không thì cậu cũng sẽ không phái hắn đến làm chuyện loại này.
Ngẩng đầu nhìn vị trí người bị treo cổ.
- Ta cùng biểu ca tranh giành nhiều năm, hiểu nhau rất rõ, cứ như vậy mất mạng, hắn nhất định không cam lòng, nhưng vô lực giẫy giụa, hung thủ sẽ không bỏ qua hắn. Biểu ca biết hắn chắc chắn chết, nhất định cũng biết ta sẽ tiếp nhận chuyện của hắn, hắn hiểu rất rõ ta, cho nên muốn tận lực lưu lại một chút manh mối cho ta, mong đợi ta có thể giúp hắn tìm ra hung thủ.
Thanh Trác có chút muốn nói lại thôi.
- Hình như Triệu công tử rất cừu hận công tử.
Ngụ ý là, làm sao còn có thể nhờ ngươi giúp hắn báo thù?
Bành Hi cười khổ.
- Cho nên... Khi mình sắp chết, ta lại hảo hảo còn sống, hắn nhất định không cam tâm, trong đầu hắn đều nhớ đến ta, lấy tính cách của hắn, chỉ sợ trước khi chết sẽ không quên ta, làm không tốt sẽ kéo ta theo đệm lưng, cũng không biết có nói xấu gì ta trước mặt hung thủ hay không. Có thể tìm ra hung thủ liền có báo thù cơ hội cho hắn... Có thể làm cho hung thủ gây bất lợi cho ta... Chẳng phải nhất tiễn song điêu, đây mới là phong cách của hắn, với tính cách của hắn, có thể làm ra chuyện như vậy.
Thanh Trác có chút khó có thể lý giải đối với giả thuyết của hắn, bất quá đi theo nhiều năm, cũng biết năng lực chủ tử mình, nếu vị này đã nói như vậy, chỉ sợ không phải bắn tên không đích.
- Theo lời công tử nói, hung thủ này xuất hiện rất kỳ quặc, muốn tìm được chỉ sợ không dễ.
- Quả thật không dễ, cho nên phải sáng tạo điều kiện.
Bành Hi nói lời này tựa hồ nói cho người bên cạnh nghe lại tựa hồ tự nhủ với bản thân, từ từ quay người, nhìn về phía Xa Mặc.
- Đến bây giờ, chắc hẳn ngươi cũng biết ba khu hiện trường phát hiện vụ án.
Xa Mặc gật đầu.
Bành Hi.
- Bằng tu vi của ta, không cách nào lý giải loại năng lực gây án này, cho nên muốn thỉnh giáo ngươi một chút, nếu như hung thủ đổi lại là ngươi, ngươi có thể làm được đến tình trạng này hay không?
Xa Mặc lặng yên cân nhắc một hồi, nói.
- Ta cảm giác không giống như một người làm. Thủ vệ phân bố bốn phía, lại không có tập trung cùng một chỗ, động thủ, làm sao có thể không kinh động đến những người khác, khẳng định sẽ động tĩnh có liên tiếp, cường đại sóng pháp lực cũng sẽ quấy rầy những người khác, không có khả năng lặng yên không một tiếng động. Khả năng lớn nhất chính là một đám người đồng thời động thủ.
Bành Hi.
- Nếu như ta đoán không sai, chỉ có một người làm ra thôi.
Xa Mặc.
- Nếu thật là một người làm, tu vi người này ít nhất bước vào Đại La cảnh. Chí ít, ta làm không được!
Sợ điều gì sẽ gặp điều đó, ngay cả Xa Mặc cũng làm không được? Bành Hi chỉ cảm thấy sau lưng toát ra mồ hôi thấy lạnh cả người, kinh hãi dựng lên cả tóc gáy, gương mặt hung hăng co quắp một cái, nghiêng đầu nhìn về hướng Thanh Trác, quả quyết nói.
- Thu thập một chút, lập tức rời đi!
Thanh Trác ngạc nhiên.
- Đi đâu?
Bành Hi.
- Nơi đây không thể dừng lại thêm, về Phục Ba thành, lập tức trở về.
Thanh Trác a một tiếng.
- Công tử, chuyện hội trưởng nhắn nhủ, ngài còn chưa làm xong, ngài không phải chuẩn bị gặp Tần Nghi kia sao?
Bành Hi.
- Hội trưởng bên kia, ta tự có bàn giao, gặp Tần Nghi có rất nhiều cơ hội, không nhất thời vội vã. Đất này rất nguy hiểm, nhanh rời khỏi đây!
Thanh Trác kinh nghi bất định.
- Ý của công tử là, hung thủ sẽ còn lại đến?