"Phân cấp bậc dùng cơm là vì sao? Đãi ngộ chỉ là một phần, quan trọng nhất chính là không bị lộ thông tin trong lúc nói chuyện. Trở về cho thương hội thông báo bên dưới, áp dụng quy tắc dùng cơm nghiêm nghị, thẻ cấp bậc nào thì đến cấp bậc đó dùng cơm, không có nguyên nhân đặc thù thì không được chạy loạn."
La Khang An cạn lời, y nhìn ra người chạy loạn chính là bọn hắn, trong lòng có chút xoắn xuýt.
Đồng thời cũng cảm thấy bất đắc dĩ, về sau quy tắc này vừa công bố, bản thân không còn được thưởng thức bữa cơm đầy sắc màu ở nơi này.
Lâm Uyên im lặng không nói, hắn không có ý kiến gì, bản thân vốn chẳng để tâm chuyện này, ban đầu cũng không có ý định tới đây.
Bạch Linh Lung mỉm cười đáp ứng, nói:
"Được, sau khi trở về ta sẽ thông báo chấp hành."
La Khang An bỗng nghĩ tới một chuyện, nói:
"Trợ lý Bạch, Lâm huynh vẫn chưa có thẻ chứng nhận."
Bạch Linh Lung nhìn sang phản ứng của Tần Nghi, nhìn thấy người giữ thẻ không có phản ứng gì, cho nên trả lời rằng:
"Trở về ta sẽ thúc giục hoàn thành, mau chóng chứng thực cho hắn."
Ngay trước mặt mọi người, hai bên cũng không thể nói thêm chuyện gì khác.
Tần Nghi cũng không phải loại người kén ăn, tùy tiện lấp đầy bao tử thì lập tức đứng dậy rời đi, ngay cả một câu chào hỏi cũng không nói với hai người, rời đi dưới ánh mắt kinh sợ của mọi người.
La Khang An thấy nàng rốt cuộc đã đi, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, thấp giọng nói mỉa mai với Lâm Uyên:
"Nữ nhân này, hoàn cảnh gia đình tốt dưỡng thành bệnh rồi, đoán chừng đã quen bá đạo, người nam nhân nào có thể chịu đựng được nàng? Tên nào không may mới cưới phải nàng!"
Lâm Uyên từ chối cho ý kiến.
Hai người có ăn tiếp hay không cũng chẳng còn quan trọng, La Khang An cũng đã mất hứng thú dùng cơm khi bị Tần Nghi chèn ép, hỏi thăm Lâm Uyên có muốn ăn nữa hay không, nếu không thì lập tức rời đi.
Trước khi đi, La Khang An không quên chạy tới nói đôi lời với Gia Cát Man.
Ngược lại Quan Tiểu Thanh chủ động chạy đến trước mặt Lâm Uyên, một lần nữa hẹn gặp nhau lúc tan làm...
Bạch Linh Lung hiểu rõ một chút tình huống, sau khi trở về ngồi trong phòng làm việc của mình, trầm ngâm một lúc thì nhấn một cái nút trên bàn.
Rất nhanh, trợ thủ Tô Xảo Lâm cất bước vào bên trong.
Bạch Linh Lung nói thẳng:
"Gọi quản lý Vương của phòng kinh doanh đến đây một chút."
"Vâng."
Tô Xảo Lâm lập tức đi làm.
Không bao lâu, một quý cô đoan trang gõ cửa tiến vào, người này chính là quản lý Vương của phòng kinh doanh.
Bạch Linh Lung đưa tay mời ngồi, lúc này quản lý Vương theo quy tắc ngồi phía đối diện của cô nàng, trong lòng có chút thấp thỏm lo lắng, không biết cớ sao đối phương cố ý gọi mình đến đây.
Nàng ta sớm đã nghĩ đến từng hạng mục công việc, đồng thời tính toán ngay trên đường tới đây, cảm thấy bản thân không có vấn đề gì mới đúng.
Vương quản lý lấy lại tinh thần xong, hỏi:
"Trợ lý Bạch, có điều gì giao phó chăng?"
Bạch Linh Lung nhìn chằm chằm nàng ta, hỏi:
"Ở phòng kinh doanh có một cô gái tên là Quan Tiểu Thanh đúng không?"
Quan Tiểu Thanh? Vương quản lý giật mình, không ngờ tới vị này đột ngột quan tâm đến một nhân viên tầng chót, lập tức vuốt cằm nói:
"Đúng vậy! Ta nhớ tuyển cô nương kia vào năm năm trước, vốn có dự định đưa nàng ra chi nhánh nhưng thấy năng lực làm việc vẫn được, cho nên giữ lại trong tổng bộ... Nàng thế nào?"
Không hổ là làm nghề thống kê, nhân viên bên dưới nhiều như vậy, thế mà có thể nhớ rõ luôn cả thời điểm thuê một người vào.
Bạch Linh Lung chuyển giọng sang trịnh trọng, nói:
"Ta có chuyện cần ngươi xử lý, nhớ kỹ chuyện này không quan hệ với người khác, là ý của cá nhân ta..."
Vương quản lý yên lặng nghe...
Quan Tiểu Thanh không chút nào hay biết điều gì đang chờ mình, ngược lại bản thân đang rất hưng phấn.
Cô nương vừa ra phòng ăn thì lập tức chạy đến nơi hẻo lánh, lấy ra điện thoại bấm liên lạc với một người.
"Gì thế?"
Một giọng nói nam nhân uể oải truyền đến từ điện thoại.
Quan Tiểu Thanh hưng phấn nói:
"Ca, hôm nay ta gặp được một người bạn cũ của ngươi ở thương hội."
Người bên đầu dây kia chính là ca ca của Quan Tiểu Bạch, lập tức hỏi:
"Là ai?"
Quan Tiểu Thanh đáp:
"Ngươi đoán thử xem! Ta gợi ý cho ngươi một chút, ta chưa gặp bao giờ, đây mới là lần đầu tiên."
Quan Tiểu Bạch nói:
"Ta còn phải làm việc nữa, không có thời gian đoán mò với ngươi đâu, nói thẳng luôn là ai đi."
Quan Tiểu Thanh chu mỏ một cái nhưng lần này cần phải nương nhờ ca ca, không dám chơi chiêu trò gì, nói:
"Hắn không nói mình tên là gì, chỉ gợi ý là một người bạn cũ của ngươi. Ta nhớ cha mẹ từng nhắc một trong hai tên bạn thân chơi cùng ngươi năm đó, có một người là họ Lâm, còn Lâm gì thì ta không nhớ."
Quan Tiểu Bạch lập tức nâng cao tinh thần, hỏi:
"Lâm Uyên? Ngươi nói có phải là Lâm Uyên không? Hắn trở về rồi hả?"
Quả nhiên không sai! Quan Tiểu Thanh càng nói càng hưng phấn, đáp:
"Ta vẫn chưa xác định được, hắn không nói tên của mình, chỉ bảo rằng nói lại với ngươi thì ngươi sẽ biết hắn là ai."
Quan Tiểu Bạch hỏi:
"Nha đầu chết tiệt, ngươi chơi trò nhấp nhả gì với ta vậy?"
Quan Tiểu Thanh đáp:
"Ca, không có, thật không có. Chúng ta chỉ là tình cờ gặp nhau, trong lúc người ta đang ăn cơm nghe được ta gọi là Quan Tiểu Thanh, lại sống ở sườn núi khu thành Tây, hắn lập tức chủ động hỏi ta có nhận biết ngươi hay không..."
Cô nàng kể lại đại khái tình huống lúc đó.
Quan Tiểu Bạch cười ha ha, đáp:
"Thật không sai, tên gia hỏa kia khẳng định đã trở về, ách... Thương hội các ngươi? Vì sao hắn lại trở thành tầng lớp cao quý trong thương hội của ngươi rồi?"
Quan Tiểu Thanh đáp:
"Ta làm quái nào biết? Đúng rồi, ca, quan hệ giữa các ngươi tốt đến mức nào?"
Quan Tiểu Bạch lại cười ha hả, nói:
"Không phải ngươi mới nói hắn đã bảo với ngươi còn gì, đó chính là bạn thân của ta, ngươi nói xem quan hệ giữa chúng ta thế nào? Nha đầu chết tiệt này đang nghĩ gì thế, có phải cảm thấy ca ca mình phát huy tác dụng rồi đúng không?"
Quan Tiểu Thanh mặt mày hớn hở nhưng giọng nói lại cứng rắn, nói:
"Chúng ta đang nói chuyện quan trọng đấy."
Quan Tiểu Bạch nói:
"Cứ chờ đấy! Hảo tiểu tử, năm đó bỗng nhiên biến mất không một lời từ biệt, chẳng ai biết hắn đi đâu, bây giờ hắn trở về cũng không thèm chào hỏi, ta còn muốn tính sổ với hắn đây này. Chuyện kia, trong vòng một giờ ta sẽ tới thương hội của ngươi, ngươi ra bên ngoài chờ ta. Nếu hắn không dám chiếu cố muội muội ta, xem ta trừng trị hắn như thế nào!"
Có vẻ như đúng là quan hệ sắt với anh trai của mình rồi! Quan Tiểu Thanh hết sức vui mừng, lại vội nói:
"Không cần không cần, không cần thiết không có chuyện mà chạy loạn, hắn đã nói tan ca sẽ cùng ta trở về nhà chúng ta gặp ngươi, ở nhà chờ là được rồi."
"Ra là thế..."
Quan Tiểu Bạch hơi do dự giống như đang cần gặp người gấp rút, bất quá cân nhắc đến tình huống của muội muội, rốt cuộc nói:
"Được, ta chờ các ngươi."
Hai người kết thúc cuộc trò chuyện, Quan Tiểu Thanh vui cười liên hệ thêm một người khác, sau khi nối máy với đầu dây bên kia, lập tức nói:
"Mẹ, hôm nay sẽ có khách quý đến nhà, người mau chóng quét dọn sạch sẽ nhà cửa... Ôi, làm sao mà không dơ cơ chứ, bẩn chết rồi... Ai hả? Người bạn của ca ca - Lâm Uyên, người có còn nhớ hay không? Đúng rồi chính là hắn... Sao không được coi là khách quý? Hiện tại người ta chính là cao tầng trong thương hội, còn muốn nhờ vả hắn chiếu cố con đây này. Hôm nay con còn tận mắt thấy hắn có thể nói chuyện trực tiếp với hội trưởng, loại người bình thường như chúng ta, không phải cái gì tu sĩ, muốn tiến một bước đều vô cùng khó khăn, chỉ cần một câu của hắn, con có thể bớt phấn đấu 100 năm..."
Hai mẹ con dông dài mãi mới thôi, Quan Tiểu Thanh tắt điện thoại di động, lấy tay vuốt nhẹ lồng ngực ổn định cảm xúc rồi rời đi.
Cô nàng vừa trở lại cửa ra vào khu làm việc của mình, một người bạn làm đột ngột lắc lư chặt tay của nàng, điện thoại cũng bị lung lay theo, nói:
"Ngươi chạy đi đâu đấy, đang có chuyện muốn tìm ngươi này."
Quan Tiểu Thanh cảm thấy hơi ngạc nhiên, hỏi:
"Chuyện gì mà gấp gáp như vậy?"
Bạn cùng làm nói:
"Quản lý đang tìm và chờ ngươi đấy, mau chóng đi đến văn phòng của nàng ta."
Quan Tiểu Thanh vừa cảm thấy ngoài ý muốn vừa có chút vui mừng, người lãnh đạo bình thường không có cơ hội nói chuyện thế mà giờ đây lại tìm mình, chẳng lẽ Lâm Uyên đã nói chuyện giúp mình rồi?
Cô nương nhanh chóng chỉnh lại tóc tai, cất bước đi đến văn phòng.
Tới nơi gõ cửa tiến vào trong, nhìn thấy có người ngồi ngay ngắn trong phòng, lập tức cung kính cúi đầu nói:
"Quản lý."
Vương quản lý nhìn cô nương với thần sắc phức tạp, trên khuôn mặt vẫn cố gắng nặn ra vẻ cười tự nhiên, đưa tay ra hiệu, nói:
"Ngồi xuống nói."
Quan Tiểu Thanh khúm núm ngồi xuống, thân thể ngồi chỉnh tề, bộ dáng rất chăm chú.
Vương quản lý sớm đã tìm được lý do bàn giao, nói:
"Tìm ngươi cũng không phải chuyện gì khác, ta nhớ tự bản thân ngươi dựa vào phỏng vấn để tiến vào làm việc, trải qua mấy năm quan sát phát hiện ngươi làm việc không tệ, cho nên ta sẽ cho ngươi một cơ hội rèn luyện, ngươi thấy thế nào?"
Cơ hội? Quan Tiểu Thanh vui mừng trong lòng, gật đầu liên tục, nói:
"Ta sẽ chấp nhận bất cứ yêu cầu gì."
Chưa hỏi thế mà đã đồng ý, Vương quản lý thấy thái độ của cô nương này như thế, trong lòng buông một tiếng thở dài, bất quá mặt vẫn tươi cười nói ra:
"Khu mỏ quặng của thương hội đang thiếu người, hay là ngươi đến đó đi!"
Quan Tiểu Thanh lập tức ngẩn người, khu mỏ quặng cách rất xa thành thị, một khi mình đi thì mang ý nghĩa thời gian dài mới có thể trở về, hơn nữa nơi đó có hoàn cảnh khốc liệt, bốn phía đều có hung thú hoành hành, trên cơ bản không có ai dám ra ngoài. Cô nương lập tức nhỏ giọng hỏi:
"Bình thường chỉ có nam nhân mới đi khu mỏ quặng, vì cái gì bảo ta đi đến đó?"
Vương quản lý đáp:
"Cho nên mới gọi là rèn luyện. Đi thôi, chỉ cần loay hoay tốt năm năm, sau khi trở về ta sẽ phân công ngươi đến vị trí tốt hơn. Nếu như ngươi từ chối, vậy thì ta thật sự rất thất vọng, ngay cả một chút can đảm cũng không có, ta thấy Tần thị có vẻ không hợp với ngươi."