• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến địa điểm thích hợp, chiếc xe nhanh chóng rời đường chính, thân xe xóc nảy ngoài hoang dã, cuối cùng dừng lại ở một bãi đất lõm.

Lâm Uyên xuống xe, trên tay xách theo một người, sau đó buông tay đẩy đối phương ra.

Tân Quảng Thành lảo đảo lùi lại từng bước, sắc trời tối nên không thấy rõ mặt người kia, cho nên cố gắng giữ sự bình tĩnh, nói:

"Ngươi là ai, dám làm càn với người của Tần thị!"

Lâm Uyên quan sát phản ứng của gã ta, sau đó từng bước đến gần, dồn ép đối phương bước đến trước đèn xe, nói:

"Lắp đặt giám sát trong phòng ta, ngươi không biết ta là loại người thế nào sao? Ta không thích kiểu đùa này đâu!"

Dưới ánh đèn, Tân Quảng Thành thấy rõ gương mặt của người kia, thần sắc lập tức cứng đơ, sau đó thầm suy đoán, nói:

"Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì, ta khuyên ngươi mau chóng ngừng lại, bằng không ngươi phải biết hậu quả của việc trêu chọc người Tần thị trong thành Bất Khuyết."

Lâm Uyên bỗng ra tay đột ngột, khóa chặt lại cánh tay của gã ta, xoay theo một góc độ kỳ dị.

"A..."

Tân Quảng Thành hét thảm một tiếng, đối phương buông nhẹ tay, cánh tay kia của gã ta rủ xuống, đung đưa như không còn sức, càng nhúc nhích càng đau nhức, cơn đau đến mức cả người đổ mồ hôi lạnh.

Gã ta muốn đưa tay còn lại nâng cánh tay kia, kết quả Lâm Uyên cũng bắt lấy cổ tay còn lại, cho nên gã lập tức hoảng sợ, nói:

"Ngươi muốn làm gì?"

Lâm Uyên đáp:

"Ta muốn biết là ai sai khiến ngươi làm việc này, không cần phải cố giấu giếm, nếu không sẽ hối hận đấy."

Tân Quảng Thành nào dám nói lung tung, đau đớn lẫn run rẩy nhưng vẫn mạnh miệng, nói:

"Ta thật sự không biết ngươi đang nói cái gì."

Một âm thanh “rắc” vang lên, Lâm Uyên nâng lên cánh tay của gã ta, sau đó nắm cánh tay xoay theo một góc độ kỳ dị.

"A!"

Tân Quảng Thành lại hét thảm thêm một tiếng.

Lâm Uyên buông tay ra, thuận tay điểm một chỉ vào thân thể lung lay sắp đổ, Tân Quảng Thành gã ầm xuống đất, muốn chống tay bò dậy nhưng hai tay không còn nghe sự điều động.

Lâm Uyên giẫm một chân lên lồng ngực của gã ta, nhìn xuống từ trên cao, hờ hững nói:

"Ngươi có người nhà đúng không? Nếu ngươi đã không muốn nói, vậy ta đi tìm người nhà của ngươi hỏi một chút."

Mặt mũi Tân Quảng Thành tràn đầy căm tức, ánh đèn chói lọi khiến gã không thấy được gương mặt đối phương, chỉ nhìn thấy bím tóc đuôi ngựa đung đưa ở phía sau, thân hình này khắc sâu vào trong đầu gã. Mặc cho thân thể đang run rẩy, nhưng gã vẫn dùng sức lắc đầu, nói:

"Ta không biết ngươi đang nói cái gì, ngươi muốn ta phải trả lời thế nào?"

Lâm Uyên cất bước chân đi tới bên ngoài cửa lái xe, đưa lưng về phía gã ta, bình tĩnh nói:

"Nếu ngươi không nói, có tin ta giết ngươi hay không, sau đó giết hết người nhà của ngươi."

Tân Quảng Thành đáp:

"Ta chết rồi, Tần thị khẳng định sẽ nghi ngờ ngươi, Tần thị chắc chắn sẽ không bỏ qua."

Gã ta không biết vì sao Bạch Linh Lung muốn lắp đặt giám sát, cũng không biết liên lụy lớn đến cỡ nào, nhưng mà gã ta phán đoán không sai, gã biến mất là bởi vì chuyện lắp đặt giám sát, đương nhiên sự nghi ngờ sẽ đẩy lên đầu người bị giám sát.

Lâm Uyên ừm một tiếng, hỏi:

"Là Tần thị bảo ngươi làm sao?"

"..."

Tân Quảng Thành im lặng, ý thức được chính mình lỡ lời.

Lâm Uyên lạnh lùng quay đầu nhìn lại, thuận tay mở cửa xe, cả người chu vào vị trí lái xe.

Cửa xe vừa đóng, tay chân khẽ động, chiếc xe cấp tốc hướng tới ra ngoài sườn núi.

Đột nhiên, ánh sáng từ đèn xe lại lần nữa chiếu thấp xuống, Lâm Uyên mặt không thay đổi lái xe đâm xuống vực.

Tân Quảng Thành quay đầu tránh ánh đèn chói mắt, sau đó hai mắt lập tức trừng lớn, nghe động tĩnh chiếc xe ngày càng ép tới, khiến cho gã ta tạm thời quên đau đớn.

Hai tay không có lực, dẫn đến không thể nào chống dậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn, liều mạng uốn éo người.

Người ngoài sẽ rất khó cảm giác được loại áp lực này, đáng sợ hơn cả cái chết, trong nháy mắt khoảnh khắc chiếc xe xông tới, gã ta đột ngột hô to:

"Ta nói! Ta nói!"

Chiếc xe bỗng dừng lại, xuống dốc là không cách nào dừng, đây là nhờ vào Lâm Uyên thi pháp.

Đất đá bị tác động đành vào thân thể trên mặt đất.

Tân Quảng Thành dưới con đau nhói, nhắm mắt lại tiếp tục hô to, nói:

"Trợ lý Bạch, là trợ lý Bạch..."

Câu đầu tiên là nói theo bản năng, câu thứ hai ý thức được không đúng, giọng nói lập tức nhỏ đi, mà lời nói vừa dứt, gã ta mở hai mắt ra nhìn thấy khói bụi tung bay trên không, sắc mặt như tro tàn.

Gã biết mình không muốn nói, cũng sẽ không nói, thậm chí chết cũng sẽ không hé một lời, có thể trở thành quản lý tổng vụ của Tần thị, đương nhiên phải có sự trung thành nhất định, đồng thời hiểu rõ hai chữ “kín miệng”.

Nhưng mà không biết tại sao bản thân lại mở miệng, vì cái gì nói ra, trong đầu chỉ còn một mảnh lộn xộn.

Đèn xe tắt đi, nơi này rơi vào màn đêm tối, bầu trời đêm đầy sao tựa như từng con mắt nhìn xuống đây.

Cạch! Lâm Uyên đóng cửa xe bước tới, đưa tay khẽ vồ “phạch” một cái, Tân Quảng Thành bỗng chốc đứng lên rồi tựa vào đầu xe, bởi vì áo bị nắm lấy nên mới không có ngã xuống.

"Rất tốt, vì sao trợ lý Bạch muốn lắp đặt giám sát trong phòng ta?"

Lâm Uyên cần xác nhận một chút lời này là thật hay giả.

Tân Quảng Thành vẫn còn ngơ ngác, không nghe lọt vào tai.

Lâm Uyên tỏ ra đã hiểu, dùng tay bịt mũi miệng đối phương, không cho gã ta hô hấp.

Tân Quảng Thành trong tình cảnh ngạt thở, không tự chủ dãy dụa trong vô thức, đồng thời hồi phục tinh thần.

Lâm Uyên thấy đối phương tỉnh lại, buông tay ra, chờ đến lúc gã ta thở đều đặn, mới nói:

"Tại sao trợ lý Bạch muốn ngươi lắp đặt giám sát trong phòng ta? Đã như vậy rồi, còn không muốn nói? Chẳng lẽ ngươi muốn ta kéo đến trước mặt đối chiếu với trợ lý Bạch, để cho cô nàng biết ngươi đã bán đứng hay sao?"

Tân Quảng Thành đáp:

"Ta không biết rõ nguyên nhân, cô nàng bỗng gọi ta đến..."

Gã ta bày ra bộ mặt cười thảm kể lại toàn bộ sự việc, nhận lệnh như thế nào, sau đó xảy ra vấn đề rồi đi chỉnh sửa, mọi chi tiết đều nói rất rõ ràng.

Đối phương nói rất chi tiết, kết hợp với việc nếm quả đắng của việc tay chân cong quẹo, Lâm Uyên đoán rằng lời này là thật.

Chính vì nhận được lời xác nhận, Lâm Uyên mới cảm thấy có chút buồn bực, lần này phí một hồi công phu, kết quả tra ra lại là Bạch Linh Lung, cô nàng muốn làm gì?

Tại sao Bạch Linh Lung phải làm như vậy?

Đây là ý tưởng của Bạch Linh Lung, hay là ý tưởng của Tần Nghi, hoặc là ý tưởng của Tần Đạo Biên?

Hắn sẽ không quên chuyện Liễu Quân Quân đến nhà tâm sự đêm khuya, Liễu Quân Quân đại diện cho ai thì quá rõ ràng, Tần Đạo Biên muốn giám sát mọi hành động của hắn thì cũng là điều hiển nhiên.

Hắn không muốn gây chuyện thị phi gì ở thành Bất Khuyết, nhưng loại chuyện này khiến hắn cảm nhận nguy hiểm gần kề, cho nên phản ứng của hắn thuộc về phạm trù không thể không giải quyết.

Ánh đèn xe nơi hoang dã trong màn đêm, Lâm Uyên đứng cạnh đèn xe, im lặng suy tư.

Nếu như là ý của Tần Đạo Biên, hắn có thể không cần quan tâm ý nghĩ của gã ta, bởi vì đối phương chẳng tồn tại nguy hiểm gì đối với hắn.

Nếu là ý của Tần Nghi, vậy chưa chắc đã gây nguy hiểm nào đó, đơn giản chỉ là muốn trả thù nhục nhã mà thôi.

Bất quá phương thức nhục nhã của nữ nhân kia khiến hắn nghĩ mãi không thông, có thể hiểu việc kéo mình vào Tần thị, nhưng kết quả cho hắn tham gia vào công việc bất thường như Cự Linh Thần, bộ dáng không giống với đang trả thù, điều này làm cho hắn không thể suy đoán nữ nhân kia chưa dứt tình duyên với mình.

Bất quá ngẫm lại về sau, cảm thấy bản thân đã nghĩ nhiều, xa cách nhiều năm như vậy, bao nhiêu tình cảm đáng lẽ đã bị mài mòn trong 300 năm đúng chứ?

Bộ dáng tinh thần sa sút khi trở về của mình, dưới tình huống không có bộc lộ ra điều gì, nữ nhân nào có thể coi trọng? Ngay cả mẹ con Đào Hoa cũng chẳng tin mình là cao tầng trong Tần thị. Bất quá trọn vẹn 300 năm chưa từng liên hệ một lần, đến mức này còn cho rằng Tần Nghi vẫn chưa dứt tình với mình, bản thân chẳng khác nào đang tự mình đa tình.

300 năm trôi qua, không biết bao nhiêu cơn sóng gió, trong đời đã trải qua mấy lần nóng lạnh?

Trở lại đã không còn như năm đó, phần tinh thần tuổi trẻ kia đã không còn tồn tại.

Trước kia hắn có suy nghĩ lợi dụng Tần Nghi, bất quá trong lòng cũng có ước vọng, nhưng mà hôm nay hắn đã không còn bất kỳ tình cảm nam nữ gì với Tần Nghi.

Nói cách khác, hắn đã không còn cảm giác yêu Tần Nghi, chỉ còn lại sự áy náy sai lầm vô tri năm xưa với đối phương mà thôi.

Cho nên Tần Nghi chỉ vẻn vẹn trả thù bằng cách giám sát, vậy thì chuyện này chẳng tồn tại cái gì nguy hiểm, nói trên phương diện khác hắn đã tiến vào Tần thị, kết quả chỉ có thể chịu đựng.

Hiện tại hắn lo nhất chính là Bạch Linh Lung, nếu như chuyện này không liên quan đến cha con Tần Đạo Biên, chỉ đơn thuần là hành vi cá nhân của Bạch Linh Lung, vậy thì cô nàng này muốn làm gì? Tại sao phải làm như vậy?

Có lẽ chính mình suy nghĩ nhiều, nhưng mà không thể coi thường chuyện liên quan đến bản thân, điều này làm cho hắn phải suy nghĩ nguyên nhân.

Hiện giờ hắn cần phải loại trừ, xác nhận rốt cuộc là ý tưởng của ai, từ đó mới đưa ra biện pháp ứng phó.

Tân Quảng Thành thở hơi dốc phá vỡ sự yên tĩnh, chợt hỏi:

"Ngươi rốt cuộc là ai?"

Ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Uyên nhìn thẳng vào đôi mắt đối phương, đáp:

"Ngươi cảm thấy ta là người thế nào?"

Tân Quảng Thành cười thảm, nói:

"Ta không biết, nhưng ta biết ngươi có thể gây sự chú ý của trợ lý Bạch, nhất định không phải nhân viên bình thường trong Tần thị, nghe nói ngươi chỉ vừa mới tiến vào Tần thị, mục đích của ngươi là gì?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK