Dường như ai nấy đều tận lực lãng quên án mạng của Hoa Phi và Linh Phi.
Vẫn điều tra, nhưng không tra được cái gì.
Về phần Hách Liên Bá Thiên, giống như hiểu được điều gì, không nhắc nhở, không thúc giục, không hỏi han, dường như cũng muốn kéo dài chuyện này.
Hắn và Khinh Tuyết, lại khôi phục mối quan hệ chỉ có thể xác không liên quan đến tâm hồn.
Có điều, chỉ hai người mới hiểu được, muốn trở lại như trước kia là điều vô vọng.
Tuy bọn họ trở nên khách sáo ngoài mặt, nhưng sự khách sáo bề mặt này không đủ để ngụy trang cho những xúc cảm xuồng nhiệt.
Trước kia, bọn họ thật sự không có tình cảm, chỉ đơn thuần là trò chơi tình dục giữa một người đàn ông và một người phụ nữ. Khoảng thời gian chờ Lâu Cương Nghị đến, mọi chuyện trở nên bình lặng, không phát sinh thêm bất cứ chuyện gì, nhưng Khinh Tuyết lại luôn có cảm giác, đây là sự lặng im trước cơn bão.
Sau khi ăn tối, nàng chậm rãi đi tới Minh Dương Cung, tà dương đỏ ối chiếu lên người nàng, lại như tanh mùi máu, khiến nàng nhìn qua có phần hiu quạnh.
Hách Liên Bá Thiên vẫn đang xử lý chính sự, tấu chương xếp chồng trên bàn.
Có lẽ, làm một Hoàng đế thì dễ, nhưng làm một Hoàng đế tốt lại rất khó. Mà Hách Liên Bá Thiên có dã tâm, hắn chỉ nguyện trở thành một hoàng đế tốt, thế nên lao lực là chuyện không tránh được.
Chậm rãi đi tới trước bàn, tim thầm nhói đau theo mỗi bước chân.
Hắn nói nàng có thể tùy ý ra vào ngự thư phòng, nghe qua giống như là ân sủng lớn lao, kì thực, hắn làm thế chỉ để thử xem nàng có phải gian tế hay không.
Nàng nhẹ nhàng cầm thỏi mực, mài từ từ, không liếc mắt đến tấu chương, chỉ nhìn hắn, ngoại hình của hắn thật sự đẹp lắm.
Mũi cao thẳng, đôi môi mỏng gợi cảm mím chặt, cằm cương nghị phí khách, hô hấp vững vàng, chỉ trừ đôi lông mày nhíu chặt vì suy tư.
Khinh Tuyết cứ ngắm hắn như vậy, lâu thật lâu.
Không gian yên tĩnh.
Lòng nàng như tan chảy.
Nàng thật sự muốn cứ mãi chìm đắm trong khoảnh khắc này.
Sau này, có lẽ nàng chẳng còn cơ hội để làm như vậy.
Tình yêu của nàng, cuối cùng sẽ phải kết thúc.
Tuy nàng yêu hắn, nhưng chung quy chẳng thể bên nhau trọn đời.
Rốt cục, hắn cũng phê duyệt xong tấu chương cuối cùng, ngẩng mặt nhìn nàng, thoạt nhìn có chút ủ rũ.
Khinh Tuyết cười khẽ: “Người mệt sao?”
Hách Liên Bá Thiên gật gật đầu, nàng chậm rãi đứng lên, đi tới sau lưng hắn, đặt đôi bàn tay mềm mại có chút lạnh lẽo lên Thái Dương hắn.
Xoa bóp cho hắn.
Thoạt nhìn thật là một hình ảnh ấm áp.
Tay nàng như bạch ngọc, đặt trên làn da màu đồng cổ của hắn, trở nên nổi bật một cách đặc biệt.
Năm ngón tay thon dài, có chút xanh xao.
Có lẽ kỹ thuật xoa bóp của nàng không phải tốt nhất, nhưng nàng lại là người giúp hắn cảm thấy thư thái nhất.
Bàn tay to lớn của hắn bất chợt bắt lấy tay nàng, xiết chặt, không có bất cứ động tác gì khác, hắn quắc mắt nhìn về phía trước.
Cả hai đều biết ngày tháng yên bình tĩnh lặng này sẽ chẳng còn lâu nữa.
Ngày mai Lâu Cương Nghị sẽ đến nơi, tất là sẽ có sóng gió nổi lên.
Sóng gió này dữ dội hay không, bọn họ cũng không biết, nhưng cả hai cùng sợ hãi.
Hắn nặng nề lên tiếng: “Lâu Cương Nghị ngày mai đến đây.”
“Thiếp biết.” Khinh Tuyết đáp.
Nàng vẫn tưởng, khi nhìn thấy Lâu Cương Nghị, có thể báo thù cho mẫu thân, nàng sẽ rất hưng phấn rất cao hứng, vì dù sao đi nữa nàng đã chờ ngày này rất lâu.
Nhưng đến giờ phút này, nàng mới phát hiện, nàng hoàn toàn không cao hứng như đã tưởng tượng.
Chỉ cảm thấy mệt mỏi rã rời.
Thứ duy nhất nàng cảm thấy, chính là có thể trút được gánh nặng kia, rốt cục nàng có thể thở phào.
Nhưng vẫn còn tương lai mờ mịt như một màn sương sau khi báo thù xong…
“Ngày mai nàng theo trẫm đi đón bọn họ đi!” Hách Liên Bá Thiên nói.
Tay Khinh Tuyết dần trở nên cứng ngắc, sau một lúc lâu, nàng gật đầu:
“Vâng.”
“Hẳn là sáng ngày mai bọn họ sẽ đến, chúng ta sẽ chờ ở đại điện đón bọn họ.” Hắn nói, thân là đế vương Nhật Liệt Quốc, so với đặc sứ của Tề Dương Quốc, thân phận của hắn cao quý hơn rất nhiều.
Nếu là đặc sứ cường quốc, có lẽ Hách Liên Bá Thiên sẽ đi ra cửa cung nghênh đón, nhưng đối với Lâu Cương Nghị mà nói, điều đó là không cần thiết.
“Dạ.” Nàng cúi đầu đáp.
Ánh mắt nàng trở nên rời rạc, không biết đang nghĩ đến điều gì.
Hách Liên Bá Thiên lại đặt tay lên tay nàng, nói: “Trẫm sẽ báo thù thay nàng.”
“Cám ơn Hoàng Thượng…”, giờ phút này, nàng chợt thấy cảm động, lời hắn vừa nói khiến nàng cảm động một cách thực sự, cảm động không phải vì hắn báo thù thay nàng.
Mà là vì ngữ khí khi hắn khi nói câu đó, giống như coi nàng trở thành người trong lòng hắn, có thể làm tất cả vì nàng.
Hành động đó khiến nàng cảm động.
Đêm dài, nàng không ngủ được, nghĩ đến chuyện sắp gặp Lâu Cương Nghị, lòng nàng rối như tơ vò, có làm thế nào cũng không ngủ được, nhìn Hách Liên Bá Thiên đang ngủ say bên cạnh, nàng cẩn thận đứng dậy lấy áo khoác lên rồi đi đến bên cửa sổ.
Sợ Hách Liên Bá Thiên bị gió lùa nàng chỉ dám hé một chút.
Đã là cuối mùa thu, gió đêm mùa thu, đã bắt đầu có cái lạnh buốt xương của phương Bắc, khi phất qua mặt, khiến mặt nàng như muốn đóng băng.
Nàng lại không thèm để ý, vì cái lạnh giúp nàng tỉnh táo.
Về phần Hách Liên Bá Thiên, ngay từ thời điểm Khinh Tuyết đứng dậy, hắn đã tỉnh giấc, nhưng hắn chỉ lẳng lặng nhìn nàng.
Thân hình nàng như gầy hơn trong lớp áo khoác, gió đêm lạnh buốt thổi qua, nàng lại như không hề hay biết, chỉ lặng yên đứng đó.
Hoàn toàn bất động.
Khi Hách Liên Bá Thiên cho rằng nàng đã hóa đá rồi.
Nàng đột ngột xoay người.
Đã thấy Hách Liên Bá Thiên đang nhìn mình với đôi mắt nghiền ngẫm, tuy có chút ngạc nhiên, nhưng nàng không phản ứng nhiều, chỉ cười nhẹ: “Đánh thức Hoàng Thượng…”
Hách Liên Bá Thiên ngồi dậy, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có gì, thiếp không ngủ được, vì thế muốn đứng dậy ngắm trăng một chút.” Khinh Tuyết nói bâng quơ.
Chính nàng cũng không biết rốt cục là bản thân gặp vấn đề gì.
“Vậy ngủ đi!” Hách Liên Bá Thiên không truy hỏi, hắn biết, chỉ cần Khinh Tuyết không muốn nói, cho dù có hỏi thế nào nàng cũng sẽ không nói.
Nữ tử này, nhìn như nhu nhược, kỳ thực lại là một người rất quật cường.
Hắn không muốn lại bất hòa với nàng thêm nữa, nếu vẫn cố hỏi cho rõ, tất là phải ra về trong tâm trạng không lấy gì làm vui vẻ.
Ngay chính bản thân hắn cũng thấy kỳ quái, hắn vì nàng, đã kiềm chế được không ít sự độc đoán ngang ngược của bản thân.
“Dạ.” Khinh Tuyết đáp, chậm rãi lên giường.
Nàng rúc thân thể nhỏ xinh vào trong lòng hắn, hấp thu ấm áp, chẳng còn lâu nữa, vòng ôm này sẽ cách một biển trời.
Hách Liên Bá Thiên vừa chạm vào đã thấy người nàng lạnh ngắt, hắn nhíu mày, có vài phần không vui, nhưng vẫn ôm chặt nàng trong lòng.
Hắn để nàng gối lên tay mình, áp mặt vào ngực mình, rồi sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Nàng là nữ tử duy nhất cùng giường với hắn mà có thể không làm gì ngoài ngủ một cách đơn thuần.
“Tuyết nhi…”, đêm yên tĩnh, Hách Liên Bá Thiên bất ngờ lên tiếng.
Khinh Tuyết ngước mặt từ trong vòng tay hắn, nhìn hắn, chỉ cảm thấy, trong bóng đêm, ánh mắt hắn tỏa sáng dị thường.
* * *
Xem ra Tề Dương Quốc thật quá phô trương lãng phí. Xe ngựa hàng đoàn, hứa hẹn là chở đến không ít cống phẩm.
Xem ra bọn họ rất sợ Nhật Liệt Quốc, thế nên trên phương diện này, thật sự dốc hết sức lực.
Một hàng người ngựa xếp hàng dài hai trăm dặm, hàng ngũ chỉnh tề, đi đầu là đội ngũ cầm cờ.
Người cưỡi ngựa đi đầu đúng là Lâu Cương Nghị, tuy rằng cách xa như vậy, nhưng Khinh Tuyết chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra ông ta.
Dáng vẻ nho nhã lại có vài phần cao quý, ông ta đúng là rất tuấn lãng, dù đã ngoài bốn mươi, vẫn phong độ đường hoàng như trước kia.
Khinh Tuyết đứng trên tường thành, lẳng lặng nhìn ông ta.
Trong ánh mắt nàng, không biết là hận hay còn là cảm xúc gì khác, chỉ biết là rất phức tạp.
Nàng mặc một bộ cung phục màu đỏ, thêu một con khổng tước rất to, vốn dĩ, ngoại trừ hoàng hậu, phi tử hậu cung bất luận là ai cũng không được dùng màu đỏ để may cung phục.
Bởi vì trong hậu cung, màu đỏ tượng trưng cho thân phận cao quý.
Nhưng Hách Liên Bá Thiên cố chấp cho người làm cho nàng một bộ cung phục màu đỏ.
Không phải vì nàng hợp với màu đỏ, kỳ thật nàng hợp với những màu sắc nhẹ nhàng trẻ trung.
Chẳng qua là lòng hắn ích kỷ, muốn người khác biết vị trí đặc biệt của nàng trong tim hắn.
Để kẻ khác lên tinh thần trước cho chuyện nàng chính là chủ nhân hậu cung.
Chỉ cần chứng minh được nàng không phải gian tế của Tề Dương Quốc, hắn sẽ phong nàng làm Hoàng hậu, bất chấp tất cả.
Mái tóc dài của nàng được chải bới cầu kỳ, trâm cài tóc lay động trong gió, những vàng bạc châu báu, dao động theo gió gõ lên những âm thanh thánh thót.
Thoạt nhìn, nàng cao quý bất khả xâm phạm.
Gương mặt trang điểm tinh tế, nếu chỉ nhìn lướt thì không thể nhận ra Khinh Tuyết của trước kia.
“Tuyết Phi nương nương, lúc này hẳn là bách quan đã lên điện rồi, ngài cũng nên đến Minh Dương điện.” Xuân nhi kịp thời nhắc nhở.
Khinh Tuyết xoay người, đáp: “Được.”
Rồi sau đó xoay người đi về phía Minh Dương điện.
Bước chân nặng nề.
Như khuếch tán tâm trạng nặng nề của nàng.
Khi nàng đi tới Minh Dương điện, quả nhiên thấy văn võ bá quan đã có mặt đầy đủ, xếp thành hai hàng văn trái võ phải chỉnh tề nghiêm túc.
Hách Liên Trường Phong đứng thẳng trước đại điện, bảo đảm an toàn.
Đã mấy ngày liên tục, nàng không lén tìm gặp hắn, cũng không nói chuyện gì.
Nàng sợ, sợ liên lụy đến hắn.
Hắn là đại trượng phu anh hùng, hắn yêu nàng, nhưng nàng không có đủ khả năng để nhận tình yêu của hắn, nàng cũng không xứng, nàng không thể hủy hoại hắn. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, quyết không thể để sảy ra chút sơ xuất nào.
Qua phen này, cát bụi sẽ về với cát bụi, tất cả sẽ bình lặng.
Nhìn đến ánh mắt hắn trông lại, nàng chỉ dám đi vòng qua.
Không dám nhìn hắn nữa.
Cứ để hắn chết lòng đi.
Chậm rãi đi vào trong Minh Dương điện.
Khi văn võ bá quan nhìn thấy Khinh Tuyết, ai nấy đều sững sờ kinh ngạc, không ai ngờ được, Khinh Tuyết lên điện, hơn nữa còn mặc cung phục màu đỏ.
Một viên quan khoảng năm mươi tuổi đứng dậy, vẻ mặt không tán thành: “Tuyết Phi nương nương, người của hậu cung không thể can thiệp vào chuyện triều chính, hơn nữa từ xưa đến nay, ngoại trừ Hoàng hậu, không có phi tử hậu cung nào khác được mặc cung phục màu đỏ.”
Ông ấy nói với vẻ nghiêm khắc.
Khinh Tuyết chỉ cười mỉm, lại giống như phong hoa bốn phía.
Vẻ đẹp của nàng, thật sự có thể khiến người khác chấn động.
“Xin lỗi đại nhân, nhưng là Hoàng Thượng lệnh cho bản cung đến, cung phục này, cũng là Hoàng Thượng bảo bản cung mặc, bản cung còn tưởng là Nhật Liệt Quốc không có quy định này! Bản cung đi thay ngay.” Khinh Tuyết khách khí nói.
Nàng không muốn nảy sinh chuyện rắc rối gì.
Hơn nữa tuy ông ấy nói lời đanh thép, nhưng ánh mắt không ác ý.
Ít nhất không giống ánh mắt ghét bỏ hung ác của vài vị quan văn đứng giữa hàng.
“Thì ra là thế, nếu đã vậy Tuyết Phi nương nương đi thay nhanh đi!” Viên quan kia thấy Khinh Tuyết khách khí khiêm tốn, cơn tức cũng dịu xuống không ít, giọng điệu cũng ôn hòa hơn.
Khinh Tuyết gật đầu, định xoay người, đã nghe thấy một thanh âm trầm mà có lực uy nghiêm vang lên: “Trẫm thích nhìn nàng mặc cung phục màu đỏ!”
“Nhưng mà…” Khinh Tuyết nhìn người mặc long bào màu vàng đang đi tới, nhẹ nhàng nói.
Hách Liên Bá Thiên sa sầm nét mặc, đôi mắt tàn nhẫn và uy nghiêm đảo một vòng, bá quan văn võ liền im bặt: “Bắt đầu đi!”
Tuy Hách Liên Bá Thiên không cai trị kiểu độc tài, nhưng hắn có sự độc bá uy nghiêm, hắn có thể nghe quan lại khuyên can, nhưng một khi hắn đã quyết định, tuyệt đối không chấp nhận sự phản đối của bất cứ kẻ nào.
Khinh Tuyết thở dài, không nói gì, chậm rãi đi tới, ngồi xuống cạnh hắn.
Dung nhan cao quý diễm lệ, lại cúi đầu thu mình, không có nửa phần kiêu căng khoe mẽ, giống như một khối ngọc, lẳng lặng tỏa sáng.
Nhưng thật ra đã khiến bá quan giảm đi không ít sự kỳ thị với nàng.
Nói gì thì nói, từ đầu đến cuối nàng vẫn duy trì sự ôn hòa khiêm tốn, dáng vẻ trầm tĩnh dịu dàng, dù trên góc độ nào nàng cũng đáng được khen ngợi, nếu không vì thân phận đặc biệt, quả thật khiến người ta không thể ác ý.
Sau một hồi xôn xao, rốt cục Lâu Cương Nghị cũng đi vào trong điện.
Khinh Tuyết ngẩng đầu nhìn ông ta.
Người đàn ông kia, vẫn giữ được phong thái trước kia, năm tháng không để lại trên gương mặt ông ta bất cứ dấu vết nào, ngược lại chỉ khiến ông ta thêm phần ổn định.
Nhưng bất luận là ai cũng không thể tưởng tượng được, ông ta lại có thể là kẻ vô tình đến thế.
Đi sau ông ta, là Lâm Thành Ngọc đáng hận, tam quận chúa của Nam Thân Vương, mắt Khinh Tuyết ngập tràn hận ý bật thẳng ra, nhìn chằm chằm Lâm Thành Ngọc.
Nếu như ánh mắt có thể sát thương, hẳn là Lâm Thành Ngọc đã bị chém nát bấy.
Khinh Tuyết không khống chế được lửa giận trong lòng, nhìn bà ta chằm chằm không che dấu.
Về phần Lâm Thành Ngọc, cảm thấy có ánh mắt khác thường, ngước đầu nhìn lên, trông thấy một gương mặt tinh xảo, với một đôi mắt tràn ngập hận thù.
Khuôn mặt khuynh thành kia, cực kỳ quen mắt.
Rốt cục bà ta kinh ngạc nhận ra là Khinh Tuyết.
Bà ta cả kinh, suýt nữa khuỵu xuống.
Khi Lâu Cương Nghị nhìn thấy Khinh Tuyết, tuy có chút kinh dị, nhưng không quá kinh ngạc.
Cũng đúng, nhất định là ông ta biết tình hình Khinh Tuyết trong hậu cung, Chu Uyển Bích chắc hẳn đã thư từ cho ông ta tường tận.
Ông ta đưa mắt, nhìn Hách Liên Bá Thiên ngồi chính giữa, kéo tay Lâm Thành Ngọc đang thất thần, sau đó cả hai cùng quỳ xuống: ” Lâu Cương Nghị Thừa tướng Tề Dương Quốc, phụng Tề Dương Quốc hoàng đế chi mệnh đặc biệt đưa cống phẩm, đến đây bái kiến Nhật Liệt Quốc Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Trong điện, bách quan trang nghiêm.
Hách Liên Bá Thiên nhìn Lâu Cương Nghị và Lâm Thành Ngọc, ánh mắt nặng nề, vài phần giận dữ.
Rồi sau đó, vững vàng lên tiếng: “Bình thân.”
“Tạ Hoàng Thượng!” Lâu Cương Nghị chậm rãi đứng dậy.
“Tề Dương Quốc quả nhiên là thành ý mười phần, đặc biệt phái Thừa tướng hộ tống cống phẩm đến đây, trẫm cảm kích thành ý Tề Dương Quốc một cách sâu sắc.” Hách Liên Bá Thiên nói. Phái Lâu Cương Nghị và Lâm Thành Ngọc đi sứ, vốn là chủ ý của hắn, nhưng hắn lại làm như không biết.
“Quân chủ nước ta nói, không thể tự mình gặp mặt Hoàng Thượng thật là tiếc nuối vô cùng, đặc biệt phái thần gửi gắm ý tứ của ông ấy, đây là danh sách cống phẩm nước ta cống nạp, thỉnh Hoàng Thượng phái người kiểm tra.” Lâu Cương Nghị trình lên một tờ sớ.
Hách Liên Bá Thiên không cho cung nhân đi lấy tờ sớ mà liếc mắt nhìn Thượng Thư Bộ Hộ: “Lý ái khanh, khanh hãy nhận danh sách cống phẩm rồi đi kiểm tra!”
Đây là một đòn nhục mạ, Hách Liên Bá Thiên căn bản không cho Lâu Cương Nghị dù chỉ là nửa phần thể diện.
Nét mặt Lâu Cương Nghị có vài phần cứng ngắc, nhưng dù sao cũng là kẻ lão làng, sóng gió gì chưa trải, ông ta chỉ cười mím chi, dù lòng dậy sóng, cũng không biểu hiện ra ngoài.
Chỉ đứng nơi đó.
Khinh Tuyết thật bội phục Lâu Cương Nghị, người đàn ông này, quả là không tầm thường.
Cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, ông ta có thể ngồi trên ghế Thừa tướng từng đó năm không ngã, nào chỉ do may mắn.
Hách Liên Bá Thiên liếc mắt nhìn Lâu Cương Nghị một cái, rồi sau đó nói: “Tốt lắm, Trương ái khanh, an bài Lâu Thừa tướng đi dịch trạm nghỉ ngơi, Lâu Thừa tướng đi nghỉ ngơi trước đi!”
Hắn dứt lời, dường như lơ đãng nhắc tới: “Trẫm nghe nói Tuyết Phi là con gái Lâu Thừa tướng, nói thế nào thì nói, Lâu Thừa tướng coi như nhạc phụ của trẫm, tối nay trẫm mở tiệc đón chào Lâu Thừa tướng trong cung. Mời Lâu Thừa tướng đến đoàn tụ với Tuyết nhi.”
Lời này nghe như lơ đãng.
Nhưng chỉ có Khinh Tuyết là nhận ra, sâu trong đáy mắt Hách Liên Bá Thiên Nhãn có sự hung ác.
“Tạ Hoàng Thượng thánh ân, Tuyết Phi có thể được Hoàng Thượng ân sủng, dốc một phần sức lực vì Tề Dương Quốc, thần cảm thấy vạn hạnh sâu sắc!” Lâu Cương Nghị nói.
Lâu Cương Nghị khách sáo đáp tạ, Hách Liên Bá Thiên không thèm nhìn, ông ta nói xong hắn cũng chẳng buồn liếc đến một cái, hoàn toàn không đặt ông ta vào mắt.
Lâu Cương Nghị ngượng ngùng, không nói gì nữa.
Một sự kiện vốn rất trọng thể, lại kết thúc một cách hết sức đơn giản.
Khinh Tuyết nhìn Lâu Cương Nghị, khéo làm sao, Lâu Cương Nghị cũng đang nhìn nàng.
Khinh Tuyết nhếch môi cười lạnh.
Nàng không biết Hách Liên Bá Thiên định *** hại Lâu Cương Nghị thế nào, nàng không hỏi, bởi vì nàng biết, nếu hắn đã đáp ứng, chắc chắn hắn làm được.
Bởi vì hắn đã từng thất hứa với nàng.
Thế nên, hắn sẽ thể hiện bản lĩnh ở lời hứa này.
Lâu Cương Nghị nhìn thấy ánh mắt đó của Khinh Tuyết, trán vã mồ hôi lạnh, ông ta là Tể tướng, sao có thể không rõ tình hình hiện tại chứ.
Ông ta đã được gian tế báo lại, hiện tại Lâu Khinh Tuyết ở Nhật Liệt Quốc cực kỳ được sủng ái, nhưng ông ta có nằm mơ cũng không ngờ là sủng ái đến mức không giới hạn thế này.
Một phi tử hậu cung, dĩ nhiên được xuất hiện trên chính điện giữa triều đình, nhìn qua đã thấy, văn võ bá quan dù có chút ý kiến không tán thành, cũng không ai dám phản đối ra lời.
Điều đó cho thấy Hách Liên Bá Thiên sủng ái Khinh Tuyết đến mức độ nào.
Lâu Cương Nghị lại rất hiểu một lời nỉ non bên gối có uy lực cao đến bao nhiêu.
Ông ta càng hiểu, ông ta đối với Lâu Khinh Tuyết mà nói, trừ bỏ quan hệ huyết thống, hoàn toàn không có chút dưỡng dục chi ân, khi mẫu thân nàng bị hại chết, ông ta còn lạnh lùng không đi cứu.
Chưa kể trơ mắt nhìn nàng chịu hết những tháng ngày đau khổ.
Tình hình ông ta lúc này, thật sự là đã tính sai nước, chỉ sai một nước, rốt cuộc thua cả ván cờ.
Có thế nào ông ta cũng không tưởng tượng được, một cô gái sống cảnh hèn mọn mười mấy năm, có thể giấu diếm ý chí trả thù lớn thế, xem ra nàng đã quyết định chuyện này từ khi đó.
Càng khiến ông ta ngoài dự đoán hơn là chuyện vị Hoàng đế cuồng bạo khiến ai nghe danh cũng đều biến sắc kia thật sự có tình cảm với Lâu Khinh Tuyết chỉ là một cống nữ.
Nhưng… ông ta quyết không chịu thua.
Lâu Khinh Tuyết muốn đấu với ông ta, chỉ sợ vẫn còn quá non.