• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đường hồi cung, không gian yên tĩnh, bốn bề vắng lặng, chỉ có tiếng ve kêu, ầm ỹ làm nàng thấy có chút phiền.

Đâu đây là tiếng gió xào xạc qua lá cây.

Ngọc cô cô đi sau bỗng nhiên lên tiếng : “Tuyết Phi nương nương chớ trách nô tỳ lắm lời, nô tỳ cảm thấy lời Linh Phi không sai, đối phó với Hoa Phi, là chuyện phải làm.”

“Ồ? Ngọc cô cô cũng hiểu được là – chuyện – phải – làm?” Khinh Tuyết không dự đoán được Ngọc cô cô sẽ nói lời đó, vì vậy quay đầu hỏi lại với vẻ không hiểu.

Ngọc cô cô gật đầu: “Tuyết Phi nương nương, vị trí của người trong hậu cung cần được củng cố, không thể để tảng đá lớn ngáng đường, mà Hoa Phi, chính là một tảng đá lớn, tuy rằng lúc này cô ta vô hại, nhưng nói không chừng, cô ta đang ngầm bày mưu tính kế gì đó rồi.”

Khinh Tuyết nghe Ngọc cô cô nói xong, liền suy nghĩ đắn đo, nhưng không nói gì.

Từ trước tới giờ, chuyện nàng chán ghét nhất chính là nữ tử tranh đấu, có thể không làm là tốt nhất.

Nhưng một khi đối phương cản trở nàng, nàng sẽ làm thế.

Hoa Phi này, thật sự không phải người đơn giản.

Con người giỏi che dấu như thế, mới là đáng sợ nhất.

“Tuyết Phi nương nương, thừa dịp lúc này Linh Phi vẫn đang mang ơn người, một chiêu trừ luôn đối phủ đáng ghờm là Hoa Phi, đến lúc đó, trong hậu cung, nương nương còn gì phải băn khoăn chứ?” Ngọc cô cô nhỏ giọng nói.

Trong lúc nhất thời, lòng Khinh Tuyết rối bời.

Thời cơ này đúng là rất tốt.

Ít nhất, lúc này có Linh Phi tương trợ, muốn đối phó Hoa Phi, quả thật là vô cùng dễ dàng.

Nhưng bản thân nàng thật sự muốn làm thế sao?

Thở dài, nàng không biết nên làm thế nào cho phải, trong lòng hiện đang rối như tơ vò.

“Nương nương, ngài suy nghĩ cẩn thận một phen đi! Loại chuyện này, nếu không hạ quyết tâm, chỉ sợ lại thành tự hại chính mình, trong hậu cung này, nguy cơ tứ phía!” Ngọc cô cô tận tình khuyên nhủ.

Khinh Tuyết vừa nghe, gật đầu: “Đúng vậy, trong hậu cung này, nguy cơ tứ phía.”

Đơn cử như Linh Phi, nếu lúc trước không phải có Hách Liên Trường Phong xuất hiện kịp thời, chỉ sợ nàng đã thành cô hồn dã quỷ.

Nếu là Hoa Phi ra tay, chỉ sợ sẽ còn lợi hại hơn, nữ nhân kia, cô ta không động thì thôi, vừa động, tất là khó trốn.

Hơn nữa hoàn toàn có khả năng, cô ta đã bắt đầu tính kế đối phó với nàng.

Bởi vì nàng đã bắt đầu tạo thành uy hiếp với địa vị của cô ta.

“Chuyện này, ta muốn nghĩ thêm một chút.” Khinh Tuyết thản nhiên nói, rồi sau đó đi về phía trước.

Ngọc cô cô liếc mắt nhìn nàng một cái, cuối cùng không nói gì nữa.

Đột nhiên, phía trước có một thân ảnh màu xanh đen lóe qua.

Nhãn thần Khinh Tuyết hiện một tia khác thường.

Nàng biết, thân ảnh kia, là Hách Liên Trường Phong, nàng không thể nhận nhầm được, vì chính hắn, đã cứu nàng bên bờ sinh tử.

Vì thế nàng dừng bước, rồi sau đó nói: “Ngọc cô cô, ta muốn đi dạo một mình, suy nghĩ chuyện này cho cẩn thận, các ngươi không cần đi theo.”

“Nương nương, trong hậu cung này nhiều nguy hiểm như vậy, nô tỳ sao có thể để người đi dạo một mình chứ? Nhất lại là ban đêm khuya khoắt.” Ngọc cô cô vừa nghe liền lo lắng nói.

Khinh Tuyết chỉ cười: “Trong hoàng cung, thủ vệ sâm nghiêm, hẳn là không có việc gì, nếu có người thật tình muốn hại ta, cho dù ta có nhốt mình trong Hải Đường Cung cả ngày, có các người bên cạnh, kẻ đó vẫn có thể hại ta như thường.”

“Vậy chúng nô tỳ ở đây chờ nương nương.” Rốt cục Ngọc cô cô đành nói nhưng vẫn không yên lòng.

Khinh Tuyết gật đầu: “Cũng tốt, ta chỉ muốn được yên lặng một chút, để có thể suy tính cho cẩn thận.”

“Dạ.” Ngọc cô cô đáp.

Vì thế Khinh Tuyết đi vào sâu trong rừng.

Càng đi càng tối, càng đi càng âm u.

Nàng mặc váy dài màu trắng, đi một mình trong rừng, vẻ mặt bình tĩnh đạm mạc, có chút ưu sầu nhàn nhạt, giống như một tinh linh của bóng đêm.

Thân hình thon gầy của nàng, bị ngọn đèn treo trên cao hắt bóng thật dài, có vài phần hiu quạnh.

Nam tử kìa đứng sau cây cổ thụ, si ngốc nhìn nàng.

Khinh Tuyết cảm giác được có ánh mắt đang nhìn mình nóng bỏng, vì thế nhìn về phía đó, chỉ thấy sau cây cổ thụ, có một góc trường bào màu xanh đen đang phất phơ theo gió.

Nàng cười, lòng cũng cảm thấy cởi mở hơn rất nhiều.

Ở trước mặt hắn, nàng thật sự cảm thấy an toàn.

Hắn giống như vị thần bảo vệ của nàng vậy.

Hắn nhẹ nhàng tháo túi hương bên hông ra.

Trong túi hương đó, là hoa quế hàng ngày hắn hái cho nàng, hái vào thời điểm bông hoa đang ngát hương nhất.

Đó là thứ hương thơm ấm áp, mỗi khi cầm một đóa hoa quế, nàng liền cảm thấy, trên thế gian này, bản thân vẫn chưa quá cô đơn bất lực, ít nhất vẫn còn có người, bảo vệ nàng như một huynh trưởng.

Bởi vì sợ bị người khác phát hiện, thế nên hàng ngày hắn đều ngắt hoa quế cất vào trong túi hương, cứ cất trong đấy, nhàn rỗi thì cầm trong tay thưởng thức.

Bởi vì nàng thường xuyên đến ngự hoa viên ngắt hoa quế, vì thế chưa từng có ai nảy lòng hoài nghi.

Đây là bí mật giữa hắn và nàng.

Nàng nhẹ nhàng kề lên mũi ngửi, rồi sau đó nói: “Hoa quế rất thơm, khiến ta như cảm nhận được hạnh phúc ấm áp từ rất lâu trước kia, giúp ta không cảm thấy quá bất lực. Đời này, có lẽ ta sẽ không có được hạnh phúc như vậy nữa, nhưng ít nhất, còn có hoa quế, chưa từng biến mất…”

“Cám ơn…” Nàng biết, hắn vẫn lắng nghe từng chữ.

“Thích là được rồi.” Thanh âm của nam tử kia, trầm mà hữu lực, lại ấm áp dịu dàng kỳ lạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK