• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hoàng Thượng…” Lâu Khinh Tuyết thở nhẹ một tiếng, vì choáng váng, đôi mắt trong veo như suối nguồn phủ một tầng hơi nước mông lung, nhìn thẳng vào Hách Liên Bá Thiên.

“Lần đầu tiên có người dám trượt chân ngã khi múa trước mặt trẫm!” Hách Liên Bá Thiên cười nói.

Khinh Tuyết chóng mặt nặng nề, không biết phải trả lời thế nào cho phải, chỉ có thể si ngốc nhìn Hách Liên Bá Thiên, cười ngơ ngẩn, càng thêm xinh đẹp!

Đôi mắt Hách Liên Bá Thiên, dần trở nên nóng bỏng, đôi mắt đen tuyền như bảo thạch dần biến đổi, lóe ra từng tia tình dục.

Dùng một chút lực, bế cả người Khinh Tuyết lên.

Hắn sải từng bước dài, đi về phía tẩm cung…

Chu Uyển Bích nhìn Hách Liên Bá Thiên bế Khinh Tuyết đi, trong đôi mắt yên tĩnh, hiện lên từng tia dị sắc, nhưng chỉ lóe lên như sao băng, sau đó cô ta chậm rãi ngồi xuống, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên cây đàn.

Tiếng đàn, lại vang lên một lần nữa.

Nam nhân này, không ai có đủ khả năng nắm giữ trái tim hắn một cách chân chính, mấy ngày nay, cơ hồ là ngày nào hắn cũng đến nghe cô ta đánh đàn, cô ta tưởng rằng đã có thể giữ được trái tim hắn, lại phát hiện, thì ra trong mắt hắn, cô ta vẫn không là gì.

Nhìn hắn bế Lâu Khinh Tuyết bước đi, hoàn toàn không ngó ngàng đến cô ta, hoàn toàn coi thường, khiến lòng cô ta nổi lên phẫn ý.

Đối với Lâu Khinh Tuyết, vốn dĩ cô ta không tính đụng đến nàng.

Nhưng trái lại, nàng lại thành cái đinh trong mắt cô ta.

Đôi mắt cô ta dần trở nên lạnh lẽo.

Lâu Khinh Tuyết, phải chết!

Ngón tay ngọc thon dài nhẹ nhàng nhấn một cái, tạo ra một âm thanh chói tai.

Ở bên kia, Khinh Tuyết ở trong lòng Hách Liên Bá Thiên, dần dần thanh tỉnh, ngửi mùi Long Tiên Hương nhàn nhạt sâu thẳm từ người hắn, thầm cảm thấy hoan hỉ.

Cuối cùng, hắn không còn xa lánh nàng nữa.

Hắn vẫn thích nàng, như vậy, nàng không phải là không có chút phần thắng nào.

Có lẽ, nàng vô ý tranh thủ tình cảm, nhưng thật ra, nàng chỉ có một con đường là tranh thủ tình cảm để đi, bởi vì, sự báo thù của nàng, cần rất nhiều rất nhiều sủng ái, rất nhiều rất nhiều yêu thương của hắn.

Cứ như vậy đi…

“Nghĩ điều gì?” Nhìn dung nhan tuyệt lệ trong lòng lại trầm tư một lần nữa, Hách Liên Bá Thiên liền hỏi, đôi mắt hiện vẻ suy nghĩ sâu xa.

Hắn, cũng có tính toán của hắn.

Thật sự thì hắn không bị dụ dỗ bởi kỹ thuật múa hay dung mạo của nàng, mà là, hắn muốn kích động hai nữ tử đáng ngờ này gia tăng tốc độ, mau chóng bại lộ âm mưu.

Hắn không thích rơi vào kế hoạch của kẻ khác.

Hắn thầm suy tính, khiến kẻ khác rơi vào kế hoạch của hắn, rồi dần dần mất ưu thế.

Muốn làm thế, quan trọng là hắn phải kiếm được một nhân vật đứng giữa thúc đẩy tốc độ.

Nàng nở nụ cười mềm mại, dùng đôi mắt đẹp như ngọc nhìn nam nhân cao lớn đang bế mình, rồi sau đó lắc lắc đầu.

“Không thể nói sao?” Hách Liên Bá Thiên tựa tiếu phi tiếu hỏi.

Đôi mắt hắn đen như mực, khiến người ta không thể nhìn ra điều gì, giống như đang thăm dò nàng.

Trong lòng Khinh Tuyết sáng tỏ, hắn đối với nàng, từ xưa đến nay vẫn ngờ vực vô căn cứ, một câu này, rõ ràng là dò xét nàng, nếu nàng nói không có, chỉ khiến hắn thêm nghi ngờ nàng.

Vì thế, nàng suy nghĩ một chút, rồi dùng ngữ khí uyển chuyển mềm mại nói: “Điều thiếp nghĩ, chỉ sợ Hoàng Thượng không thích nghe.”

“Ồ? Chuyện gì lại khiến trẫm không thích nghe? Nàng nói thế, thật khiến trẫm hiếu kỳ ! Không nói không được rồi !” Hách Liên Bá Thiên cười nói.

“Thiếp nói, nhưng Hoàng Thượng không được bực mình hoặc tức giận Khinh Tuyết?” Thanh âm dịu dàng êm ái, ngữ khí nũng nịu, khiến kẻ nào nghe phải cũng nhũn cả người.

Hách Liên Bá Thiên vừa nghe thấy thế liền nhìn nàng chằm chằm một hồi, rồi sau đó gật đầu: “Được! Nàng nói ra đi.”

“Khinh Tuyết nghĩ, hôm nay được Hoàng Thượng sủng như vậy, không biết ngày mai sẽ bị xa cách mấy ngày, quân tâm khó lường, mà Khinh Tuyết chẳng qua cũng chỉ là một người tham luyến hoàng ân.” Biết hắn chán ghét nhất là nữ tử tranh thủ tình cảm hoặc tranh hoan, nàng càng cố tình nói thế.

“Uhm! Vậy nàng đoán thử xem?” Hách Liên Bá Thiên không đáp lời của nàng, hỏi ngược lại. Tuy rằng hắn cực ghét nữ tử hậu cung tranh thủ tình cảm đoạt hoan, nhưng khi nghe thấy Khinh Tuyết nói thế, mặc kệ là thật hay là giả, trong lòng hắn lại vô cùng vui mừng.

Đó là cảm giác hưng phấn như khi giành thắng lợi trên chiến trường.

“Khinh Tuyết không biết, cũng không dám mạo hiểm phỏng đoán tâm tư của Hoàng Thượng, nhưng Khinh Tuyết thật sự chân thành, thầm muốn bày tỏ với Hoàng Thượng, Khinh Tuyết đối với Hoàng Thượng, đối với Nhật Liệt Quốc, không có ý đồ gì khác. Có lẽ Hoàng Thượng cảm thấy, những lời này, không thể xua tan nghi vấn, nhưng, Khinh Tuyết cảm thấy, vẫn phải biểu lộ tâm tư của mình với Hoàng thượng. Khinh Tuyết cũng tin tưởng, Hoàng Thượng là Thần Quân phán đoán sáng suốt, có một ngày sẽ minh bạch cho nỗi lòng Khinh Tuyết.” Nàng lả lướt thổ lộ.

Nàng biết, có lẽ Hách Liên Bá Thiên sẽ không tin tưởng mấy câu dối trá này của nàng.

Nhưng nàng biết, những lời này, sẽ khiến sự hoài nghi Hách Liên Bá Thiên dành cho nàng giảm bớt vài phần.

Quả nhiên, đôi môi mỏng của Hách Liên Bá Thiên hôn nàng một cách sủng ái.

Không nói một lời nào.

Đúng vậy, hắn cũng không tin tưởng nàng tuyệt đối, nhưng những lời này của nàng, thực sự khiến sự hoài nghi hắn dành cho nàng giảm đi mấy phần. Hắn thật sự tán thưởng nữ tử trong lòng mình, nàng thực gan dạ, cũng thực thông minh, biết chờ thời cơ thích hợp, khéo léo bày tỏ với mình.

“Nàng là một nữ tử thông minh, trẫm, cũng sẽ quý trọng sự tốt đẹp của nàng…” Hắn nói, cho nàng một lời hứa mịt mờ, nhất định sẽ điều tra minh bạch chuyện này.

“Cám ơn Hoàng Thượng…” Khinh Tuyết lả lướt cười nói, sương mù trong lòng được xua tan không ít, sáng sủa hơn rất nhiều, có những lời này của hắn, khiến mọi chuyện tốt hơn rất nhiều.

Bình yên dựa vào trong lòng hắn, mùi Long Tiên Hương nam tính mạnh mẽ tràn ngập mũi nàng, khiến toàn thân nàng cũng mang theo mùi hương đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK