Một bóng người cao lớn, lén lút đi vào Hải Đường Cung, đến phòng ngủ của Khinh Tuyết.
Bóng người kia cao lớn ngang tàng, khí thế hơn người.
Trong đêm đen, màu xanh đen của trường bào không còn rõ ràng như khi trời sáng, nhưng ánh mắt quan tâm, lại vô cùng quen thuộc.
Hắn đi tới đầu giường, vô cùng lo lắng nhìn người con gái gầy yếu nằm trên giường, tràn ngập thương xót
Khinh Tuyết mở mắt.
Không biết vì sao, tuy bước chân của hắn rất nhẹ nhàng, nhưng nàng vẫn biết là hắn đến.
Bởi vì, trên người hắn, có sự ấm áp của tình thân, cho nàng cảm giác ấm lòng: “Ngươi đã đến rồi.”
Hắn gật gật đầu, trong bóng đêm, lặng lẽ duỗi bàn tay đầy vết chai do cầm kiếm nhiều năm.
Vì xung quanh tối đen nên thế nàng không thể nhìn rõ hắn cầm gì trong tay.
Nhưng có một mùi hương nhàn nhạt, đưa đến trước mũi nàng.
Hương hoa quế.
Thấm tâm nhập phế.
Nàng vươn bàn tay nhỏ bé xanh xao ra, nhận lấy một chùm hoa quế, nhẹ nhàng nắm lại trong lòng bàn tay.
Nước mắt, rốt cục lại chảy ra một lần nữa.
Hương hoa quen thuộc này.
Tình cảm duy nhất khiến nàng thấy ấm lòng, nàng rất muốn không kiêng nể gì mà khóc lớn một hồi, nàng thật sự tín nhiệm hắn như là ca ca ruột thịt, rất muốn khóc lớn rồi kể cho hắn nghe tất cả nỗi khổ trong lòng!
Nhưng nàng biết, chung quy là không có khả năng.
“Đừng khóc!” Hắn có một chút hoảng, nhìn những giọt lệ lăn xuống như trân châu, đường đường thị vệ trưởng, hộ vệ trưởng của kinh thành thế mà giờ phút này lại không biết làm sao.
Hắn đưa tay ra, muốn lau nước mắt cho nàng, nhưng cánh tay lại cứng đờ giữa không trung, không dám đưa về phía trước.
“Ta chỉ là khó chịu, thầm muốn khóc cho hết bi thương trong lòng.” Khinh Tuyết cắn răng, thấp giọng nói.
“Vậy nàng cứ khóc cho hết đi!” Hách Liên Trường Phong nghe nàng nói thế, trong lòng nhói đau, từ sau khi nghe nói nàng bị thương rồi hôn mê, ngày nào hắn cũng thấp thỏm lo âu.
Nhưng Hoàng thượng ngày đêm canh giữ bên nàng, hắn căn bản là không tìm được lúc nào đến thăm nàng, mãi cho đến khi nghe nói Hoàng thượng bởi vì chính sự chồng chất đã mấy ngày nay, đêm nay không còn cách nào ở lại, mới vụng trộm nửa đêm đến thăm nàng.
Hắn cũng chẳng ngờ, vừa đến đã phải thấy cảnh nàng đau đớn, hắn chỉ cảm thấy lòng mình đau như dao cắt.
Khinh Tuyết nghe hắn nói xong, lòng càng đau đớn, rốt cục, nàng kéo chăn lên trùm kín đầu, nức nở trong lặng lẽ.
Hắn chỉ lẳng lặng đứng một bên, không nói gì, nâng niu chùm hoa quế trong tay, như đang cầm một vật thật thân thiết.
Hắn không phải một người đàn ông giỏi chuyện an ủi dỗ dành, hắn không biết phải làm thế nào nàng mới hết bi thương, điều hắn có thể làm, chỉ có lẳng lặng đứng bên cạnh nàng, bi thương cùng nàng.
Nhưng đây cũng chính là điều Khinh Tuyết cần nhất vào lúc này.
Bất cứ lời lẽ an ủi nào, đều không thể xoa dịu vết thương đau đớn trong lòng nàng.
Rốt cục, dường như khóc đủ, Khinh Tuyết chậm rãi ngừng khóc.
Hách Liên Trường Phong thấy thế mới nói: “Chuyện này tuyệt không đơn giản, chỉ trách ta ngày đấy không đi theo, nếu bằng không, tuyệt đối sẽ không để chuyện đó phát sinh!”
Hắn thật hối hận, lúc ấy đáng lẽ nên kiên trì đi theo.
Cho dù thất trách cũng thế, chỉ cần nàng không có việc gì, có thế nào hắn đều bằng lòng.
“Chuyện này không liên quan tới ngươi, kẻ địch ở trong tối, khó lòng phòng bị.” Khinh Tuyết cắn răng nói, chỉ cảm thấy đau xót sâu sắc.
“Nàng yên tâm, chuyện này, ta nhất định sẽ tra ra manh mối, bất cứ ai hại nàng, ta đều sẽ không bỏ qua.” Hách Liên Trường Phong nói, ngữ khí vô cùng kiên định.
Khinh Tuyết nhìn hắn, thở dài, không nói gì thêm.
Nam nhân này, hắn càng vì nàng như thế, nàng càng không thể mở miệng yêu cầu bất cứ điều gì, càng thêm sợ hãi sẽ liên lụy đến hắn: “Chuyện này, ngươi không cần lo, ta sẽ tự xử lý.”
“Nàng đang mang thương tích, lại chỉ là một nữ nhân chân yếu tay mềm, không có chỗ dựa, có thể xử lý thế nào chứ? Nàng cứ yên tâm, ta sẽ không cho kẻ hại nàng nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.” Hắn trầm giọng nói, ánh mắt trở nên sắc bén.
Vẻ mặt vô cùng kiên định.
“Ta không muốn liên lụy đến ngươi.” Nàng nhẹ nhàng nói, càng là người mà nàng quan tâm, nàng càng không muốn hắn có việc gì.
“Đừng suy nghĩ nhiều quá, việc nàng cần làm hiện nay, chính là tĩnh dưỡng cho tốt.” Hách Liên Trường Phong nói, hắn chủ ý đã định, sẽ không thay đổi.
Hắn nhẹ nhàng với tay đến đầu giường: “Mỗi ngày, ta sẽ hái một chùm hoa quế mới cho nàng, hương hoa quế sẽ xoa dịu nỗi đau trong lòng nàng.”
“Cám ơn ngươi…” Khinh Tuyết chậm rãi nói, hốc mắt lại bắt đầu ẩm ướt.
“Vì sao lại nói cám ơn chứ? Đây là việc ta nguyện ý, chỉ cần nàng vui là tốt rồi.” Hắn nói, ánh mắt tràn ngập tình ý.
Nhưng nàng lại không thấy.
“Hoa này thơm lắm, mang theo sự ấm áp của mẫu thân.” Tay Khinh Tuyết, nhẹ nhàng nhặt chùm hoa quế đầu giường, khẽ nở nụ cười.
Vài phần buồn bã, vài phần nguội lạnh.
Khiến lòng người khác cũng nhói đau theo.