• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi ánh tà dương hoàng kim rút đi, rốt cục Hách Liên Bá Thiên cũng đi.

Tuy rất không muốn đi, nhưng chuyện quốc gia đại sự quan trọng hơn, hắn hiểu rõ trách nhiệm của chính mình, có thể phóng túng nhất thời, nhưng không thể không biết giới hạn.

Khinh Tuyết chậm rãi bước vào trong thùng nước, nước ấm xua tan sự mệt mỏi, tinh lực Hách Liên Bá Thiên thật sự quá dồi dào.

Người ta nói “nhất dạ thất thứ lang” (vợ gọi chồng là lang, nhất dạ thất thứ là 1 đêm 7 lần), chỉ sợ chính là để nói về kiểu người như hắn.

Suốt một buổi chiều, hai người hoan ái vài lần, nhưng hắn không hề ủ rũ, vừa rồi còn hào hứng khoan khoái đi xử lý chính sự. Chỉ có nàng là toàn thân rã rời.

Nàng cảm thấy thân thể như không thuộc về mình nữa, xương cốt toàn thân như gẫy nát.

Ngâm mình trong làn nước ấm áp khiến nàng có cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, không quá mệt mỏi nữa.

Tay nàng khẽ lướt trên da, trên làn da trắng như tuyết là rất nhiều vết đỏ, là dấu hôn mà hắn để lại, nàng đỏ mặt, con người này cũng thật là.

Vừa chạm nhẹ vào, cảm giác run rẩy đã lan khắp tứ chi.

Mặt nàng đỏ như táo chín.

Vỗ nhẹ lên mặt nước, từng bông hoa quế lờ lững trôi trôi, do thả vào nước nóng, hoa quế càng thơm hơn, hương bay ngào ngạt.

“Nương nương, ngài có muốn nô tỳ xoa bóp thắt lưng không?” Xuân nhi đứng một bên hỏi.

Khinh Tuyết lắc đầu: “Không cần, ta muốn ngâm mình một chút.”

“Dạ, nô tỳ tuân mệnh!” Xuân nhi đáp, nhưng vẫn cẩn thận sai người đun thêm hai ấm nước sôi, để có thể pha thêm nước nóng cho nương nương bất cứ lúc nào, tránh việc nước bị nguội.

Khinh Tuyết nhắm mắt lại, hưởng thụ sự thư giãn.

Sự cẩn thận của Xuân nhi, khiến nàng nhớ đến một người, mở mắt, nàng nhìn Xuân nhi hỏi: “Bây giờ Lý Ngọc đang ở đâu?”

“Ngọc cô cô sao?” Xuân nhi ngẩng đầu hỏi.

Khinh Tuyết gật đầu.

Xuân nhi đáp: “Nửa tháng trước Ngọc cô cô bị phạt một trăm roi, từ đó đến giờ vẫn nằm liệt trên giường, lúc này hẳn là đang dưỡng thương trong phòng.”

“Đã khỏe chưa?” Cũng từng đấy ngày rồi, không thể nghĩ ra lí do gì cho việc cô ta chưa khỏe.

“Dạ rồi, vết thương ngoài da không còn nghiêm trọng, nhưng sau khi nhận một trăm roi, sức khỏe cũng yếu ớt hơn xưa nhiều.”

“Thì ra là thế.” Khinh Tuyết gật đầu.

Xem ra, nàng phải đi nhìn cô ta một cái.

Nói gì thì nói, cô ta cũng là người dạy cho nàng một bài học rất quan trọng, khiến nàng không dám tin tưởng người khác một cách dễ dàng.

Chẳng qua cái giá phải trả quá lớn.

Nhãn thần nàng hiện sự tàn nhẫn.

Thương tổn nàng không quan trọng, nhưng cô ta và Hoa phi dám hại chết đứa con của này, tội ác đó, nàng quyết là không bỏ qua.

Đó là người thân duy nhất của nàng, đứa con bé bỏng của nàng còn chưa chào đời, chưa được nhìn thấy ánh dương rực rỡ, vậy mà bọn chúng nhẫn tâm hại chết.

Xuân nhi đưa mắt nhìn Khinh Tuyết, không nói gì thêm, chỉ đứng một bên, tùy thời nhận mệnh.

Khinh Tuyết chỉ cười mỉm, không nói gì nữa, khẽ đập nhẹ lên mặt nước, sóng tròn lan tỏa, phản chiếu gương mặt nàng.

Khuynh quốc khuynh thành, nhưng đôi mắt lại có vẻ tàn nhẫn lạnh lùng.

Một lúc sau, nàng chậm rãi bước ra khỏi thùng nước.

Bọt nước văng khắp nơi, Xuân nhi nhanh chóng cầm khăn lau người cho nàng, sau đó khoác áo lót cho nàng.

Khinh Tuyết buộc dải áo, sau đó nói với Xuân nhi: “Lấy áo khoác cho ta, ta muốn đi nhìn Lý Ngọc một cái!”

Xuân nhi ngẩng đầu lên, không nói gì, xoay người lấy cung y màu xanh biếc viền vàng thêu trúc, giúp Khinh Tuyết mặc vào, sau đó lấy khăn lau tóc cho Khinh Tuyết.

Khinh Tuyết đi đến trước bàn trang điểm, cầm một cây trâm, búi hờ tóc rồi nói: “Đi thôi!”

“Dạ.” Xuân nhi đáp, đi trước dẫn đường.

Ngọc cô cô nằm sấp trên giường, không ngủ, cô ta đang đợi, đợi Khinh Tuyết đến.

Chuyện xảy ra sáng nay, đã có cung nữ báo lại cho cô ta.

Cô ta biết, Khinh Tuyết sẽ không bỏ qua cô ta, cô ta muốn đối mặt có chuẩn bị.

Mắt vẫn luôn dõi ra cửa.

Rốt cục, tà váy màu xanh biếc cũng chậm rãi hiện ra trong tầm mắt, tuy đã chuẩn bị thật tốt, nhưng cô ta vẫn không kiềm chế được việc ngỏng cổ lên nhìn.

Sắp đến giờ chết, sao có thể không sợ hãi chứ!

Mỹ nữ đẹp vô song chậm rãi đi tới trước mặt cô ta.

Cô ta thầm thở dài, không thể không thừa nhận, nữ nhân này thật sự rất đẹp, bất luận là khi nào, cho dù tóc đang ướt rượt, chỉ dùng một cây trâm ngọc búi hờ, Lâu Khinh Tuyết vẫn đẹp như thế.

Khi Khinh Tuyết nhìn cô ta chằm chằm bằng ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng, cô ta có chút khiếp sợ trước sự uy nghiêm của Khinh Tuyết.

Hít sâu một hơi, dù sợ hãi, cô ta cũng nhìn thẳng vào Khinh Tuyết.

Khinh Tuyết chậm rãi ngồi xuống ghế, cử chỉ yêu kiều, biểu tình lạnh lùng: “Ngọc cô cô, thân thể đã khỏe hơn chưa?”

“Tuyết Phi nương nương, muốn giết cứ giết! Hoa Phi đã thất thế, lão nô đã dự đoán được kết cục này từ sáng, người của hậu cung, có ai được bình yên vô sự.” Ngọc cô cô nói, thái độ nghiêm túc.

Nhưng Khinh Tuyết lại nhìn ra được, sâu trong mắt cô ta hoàn toàn không kiên quyết như lời cô ta nói, trong đáy mắt vẫn lấp lóe sự sợ hãi.

Nàng nở một nụ cười quyến rũ, nhẹ nhàng nâng cằm cô ta, nhìn thẳng vào Lý Ngọc: “Ngọc cô cô nói gì ta thật sự không hiểu, vì cớ gì mà ta phải giết ngươi chứ?”

“Ngươi… Ngươi không giết ta?” Ngọc cô cô nghe thấy nàng nói thế, sững sờ ngạc nhiên, hiện rõ hy vọng.

Khinh Tuyết cười, nhãn thần lạnh như băng sương: “Hẳn là ta rất nên giết ngươi?”

“Chuyện đó… Chuyện đó…” Ngọc cô cô vốn nổi tiếng khéo ăn khéo nói, giờ phút này lại cấm khẩu.

Đột nhiên cô ta thần sắc đại biến, lăn người sang một bên, chỉ nghe thấy “Uỳnh” một tiếng, cô ta nằm sấp trên đất, nhưng vẫn cố gắng quỳ gối trước mặt Khinh Tuyết: “Tuyết Phi nương nương, tha cho lão nô đi! Từ nay về sau lão nô không dám nữa, lão nô có mắt như mù, ma xui quỷ khiến mới giúp sức Hoa Phi *** hại nương nương, cầu nương nương tha mạng!”

Con người luôn như thế, khi tưởng là chỉ còn đường chết, còn có thể bầy ra chút cốt khí, nhưng khi vừa nghe ra là Khinh Tuyết không có ý định giết người, lại trở nên đê hèn như thế.

Khinh Tuyết nhướng mày, trừng mắt nhìn cô ta: “Ngươi cho là ngươi còn có cái gọi là ‘từ nay về sau’ sao?”

“Tuyết Phi nương nương… Tuyết Phi nương nương… Xin tha mạng…” Người luôn cẩn trọng uy nghiêm như Lý Ngọc, giờ phút này, thật là yếu đuối hết mức, thấp kém hết mức.

“Ta có nói là ta muốn giết ngươi sao?” Khinh Tuyết nhìn cô ta, nhếch môi cười.

Thì ra, cảm giác tra tấn một người lại thú vị đến vậy!

Nhìn dáng vẻ khốn khổ của Lý Ngọc, nàng chỉ cảm thấy buồn bực.

Nàng lướt tay qua bụng, chỗ này từng ấp ủ một sinh mệnh, chỉ tại con người đang quỳ trước mắt nàng, khiến đứa bé ra đi. Nói không hận là không có khả năng. Không báo thù, lại càng không có khả năng.

Ai dám động đến thân nhân của nàng, nàng sẽ liều mạng với kẻ đó.

“Tuyết Phi nương nương… Tuyết Phi nương nương… Tha cho lão nô đi…” Lý Ngọc nghe Khinh Tuyết nói thế, không biết phải làm thế nào mới được, rõ ràng cảm thấy chết đến nơi rồi, nhưng hình như vẫn thấy một tia hy vọng mong manh.

Khinh Tuyết nhìn cô ta bằng ánh mắt sắc bén như dao: “Lý Ngọc, ngươi biết không? Trong những kẻ ta hận, ta hận nhất là ngươi, trước kia ta tín nhiệm ngươi biết bao, nhưng ngươi lại đứng sau lưng hung hăng cho ta một dao, ngươi có biết, giờ phút đó, ta hận ngươi nhiều đến thế nào, khẳng định là ngươi không thể tưởng tượng được, bị người mình tin tưởng bán đứng có mùi vị gì. Ta không chết, là may mắn, mà ngươi còn sống, lại là xui xẻo.”

Nàng nhẹ nhàng đưa tay lên lau nước mắt, ngữ khí vẫn thản nhiên nhạt nhẽo, khiến người nghe không khỏi lạnh gáy.

Lý Ngọc cúi mặt.

Khinh Tuyết nhìn bộ dạng cô ta, quay lại nói với Xuân nhi: “Ngươi đi ra ngoài trước, ta có mấy câu muốn nói riêng với cô ta.”

Xuân nhi nhìn lướt qua Lý Ngọc, lại nhìn lướt qua Khinh Tuyết, dường như không yên tâm.

Khinh Tuyết đưa tay ngăn lại: “Không cần lo lắng.”

Xuân nhi thấy thế mới đi ra.

Lúc này Khinh Tuyết mới cười: “Lý Ngọc, nếu ngươi muốn sống, ta có thể cho ngươi một cơ hội, chỉ phụ thuộc vào chuyện ngươi có nắm vững cơ hội này hay không.” Theo như nàng thấy, Lý Ngọc rất sợ chết, thế nên, nàng liền lợi dụng vào điểm này.

“Tuyết Phi nương nương, ngài nói đi, nô tỳ nhất định liều chết để hoàn thành nhiệm vụ.” Lý Ngọc là người thế nào chứ, vừa nghe Khinh Tuyết nói thế, cô ta đã hiểu rõ ý nghĩ của Khinh Tuyết, vì thế nhanh chóng đáp ứng.

Khinh Tuyết cười: “Chuyện này, chủ mưu không phải ngươi, ta đồng ý tha cho ngươi, nhưng ngươi nên vì ta mà kết liễu hai tên đầu sỏ, báo thù cho đứa con của ta, nếu ngươi có thể giết hai người bọn họ rồi bình yên rút lui, ta cam đoan sẽ không truy cứu chuyện này nữa.”

“Cái gì?” Lý Ngọc vừa nghe liền sửng sốt, muốn giết Linh Phi và Hoa Phi đâu phải chuyện dễ dàng gì cho cam

Nếu chỉ là một cung nữ thì thôi, chết rồi cũng không khiến kẻ nào chú ý, nhưng nếu hai quý phi kia bị sát hại, tất sẽ khiến người khác chú ý, nếu lỡ điều tra ra, cô ta sao có thể toàn thân trở ra chứ.

“Tuyết Phi nương nương, ngài nói thế không phải là muốn mệnh lão nô sao? Nếu nô tài giết Hoa Phi và Linh Phi, nô tài sao có thể toàn thân trở ra chứ!” Lý Ngọc nói.

Khinh Tuyết lạnh lùng liếc mắt nhìn cô ta một cái: “Chuyện đó thì ngươi tự tính toán, giết hay không, ngươi cũng tự quyết định, ta cho ngươi thời gian mười ngày, nếu hai người kia không chết, thì ngươi phải chết, ngươi cân nhắc cho kỹ đi! Nay Trữ Như Hoa và Giang Uyển Nhu đã không còn là phi tử, giết hai kẻ đó đối với ngươi mà nói, hẳn là không khó.” Dứt lời, nàng đứng lên, đẩy cửa đi ra.

Không cho Lý Ngọc cơ hội nói thêm bất cứ lời nào. Nhưng nàng biết, Lý Ngọc nhất định sẽ làm.

Bởi vì loại người tham sống sợ chết thì coi giữ mạng quan trọng hơn tất cả, cô ta đã dám bán đứng nàng, hà cớ gì không dám đi giết Giang Uyển Nhu và Trữ Như Hoa chứ?

Giết hai kẻ kia, cô ta còn một cơ hội sống sót, không giết, cô ta chỉ có đường chết!

Tà áo bay bay, trong phòng hương hoa quế thoang thoảng, Lý Ngọc dựa đầu vào gối.

Khinh Tuyết không về Hải Đường Cung, mà tản bộ trong hoàng viên.

Tóc dài bay bay, hương hoa quế phảng phất đâu đây.

Trong bộ cung phục màu lam nhạt, nàng có dáng vẻ rất thanh tú thoát tục, chậm rãi đi trong hoàng viên.

Nàng nhìn bốn phía, nhưng không nhìn thấy người mà nàng muốn gặp.

Hẳn là Hách Liên Trường Phong đang ở gần đây, hắn từng nói, hắn sẽ luôn bảo vệ nàng trong cự ly gần.

Nàng quay lại nói với Xuân nhi: “Ta muốn đi dạo một mình, ngươi đứng đây chờ ta đi!”

“Nhưng thưa Tuyết Phi nương nương, ngài đi một mình không an toàn.” Xuân nhi lo lắng nói, nếu Tuyết Phi nương nương gặp chuyện bất trắc gì, bảo Xuân nhi phải làm thế nào.

Khinh Tuyết cười: “Ta không sao đâu, ngươi yên tâm, ta chỉ đi lòng vòng quanh đây thôi, nếu gặp nguy hiểm, ta sẽ kêu lên, hơn nữa nơi này nhiều thị vệ canh giữ, sẽ không phát sinh chuyện gì nguy hiểm đâu.”

Tặng Xuân nhi một nụ cười an ủi, Khinh Tuyết đi sâu vào trong hoàng viên.

Đi đến chỗ nàng và Hách Liên Trường Phong gặp nhau lần trước.

Nàng vẫn chưa gặp hắn nói lời cảm ơn.

Ân tình nàng nợ hắn, nàng thực sự không biết đền đáp thế nào, thứ duy nhất nàng có lúc này, chỉ có hai chữ “cám ơn”, tuy nhỏ bé không đáng kể, nhưng nàng nhất định phải nói.

Đi tới nơi, không thấy bóng dáng Hách Liên Trường Phong.

Hắn không có ở đây sao?

Tại sao hắn không nhìn thấy nàng?

Nàng chậm chạp ngồi dựa vào gốc cây, không để ý tới chuyện mặt đất có thể lấm bẩn quần áo, cầm một chùm hoa quế trong lòng bàn tay.

Không biết vì sao, mỗi lần cầm một chùm hoa quế, nàng lại cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều, không còn sợ hãi.

Như thể có thân nhân ở bên cạnh nàng.

Có mẫu thân, còn có hắn, Hách Liên Trường Phong.

Gió thu thổi mạnh, từng cơn gió lạnh lẽo xuyên qua tấm áo mỏng manh nàng đang mặc, Khinh Tuyết có chút co ro.

Chỉ chờ trong im lặng.

Nàng không biết hắn có xuất hiện hay không, nhưng nàng phải chờ.

Hắn nói hắn sẽ luôn bảo vệ nàng trong cự ly gần, nàng liền tin tưởng.

Nhưng đợi đến khi trăng lên, hắn vẫn bóng chim tăm cá.

Nàng khẽ nhíu mày, trong lòng có vài phần chua chát.

Có lẽ, hắn đã thông suốt.

Chung quy thì nàng chẳng thể trở thành cái gì của hắn.

Đây là điều không thể thay đổi.

Không gặp lại, có lẽ chính là phương án tốt nhất. Ít nhất miễn được một ít tổn thương.

Nhưng nàng không hề hay biết, không phải là Hách Liên Trường Phong không muốn gặp nàng, mà là không dám gặp nàng.

Hách Liên Trường Phong bình tĩnh đi trong ngự hoa viên, mỗi một bước, đều trầm ổn uy nghiêm, khiến người khác không thể khinh thường.

Mặt hắn lúc này âm khí nặng nề, khiến người khác phải e ngại.

Tuy trước giờ hắn thường xuyên có bộ dạng này, nhưng trước kia mặt hắn chỉ lạnh lùng cứng rắn, chứ không sa sầm, giờ thì nặng hơn đeo đá.

Vừa rồi hắn có thấy Khinh Tuyết đi về phía chỗ gặp lần trước. Nhưng hắn không đến.

Đã nhiều ngày nay, có người đi theo theo dõi hắn.

Những người này, vô cùng thần bí.

Hắn không vạch trần, bởi vì hắn biết rõ lai lịch những người đó, những người đó đều là do Hoàng thượng phái tới.

Rốt cục Hoàng thượng có dụng ý gì, dù hắn không muốn nghĩ cũng hiểu được, chỉ sợ chuyện giữa hắn và Khinh Tuyết, Hoàng thượng đã biết ít nhiều.

Tuy hai người trong sạch, không có chuyện gì không thể để người khác biết, nhưng chung quy vẫn không thể để Hoàng thượng biết.

Hoàng thượng vốn là người đa nghi, nếu Hoàng thượng biết chuyện, không biết sẽ tạo thành hậu quả gì.

“Ta nói Hách Liên thị vệ trưởng, ta tìm ngươi thật vất vả quá!” Chợt nghe thấy tiếng bước chân chạy chậm từ đằng sau đưa tới, người chưa tới, tiếng đã đến rồi.

Là thanh âm của Chu Đãi.

Hắn quay đầu, không chút thoải mái như dĩ vãng, hoàn toàn là bộ dạng lạnh lùng cứng rắn: “Chuyện gì?

Chu Đãi thấy ngữ khí của hắn lạnh lùng vô tình, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên mặt Hách Liên Trường Phong ngập tràn khí sắc âm u nặng nề, Chu Đãi chớp chớp mắt.

Cười: “Làm sao thế, lạnh lùng quá đi!”

“Chu Thái y, ta hy vọng ngươi ngừng nói giỡn đi!”Hách Liên Trường Phong lạnh giọng quát, nhãn thần sắc lạnh cảnh cáo.

Chu Đãi thấy bộ dạng khác thường đấy, còn có mấy tia sáng vừa lóe qua nhanh như chớp, dường như hiểu ra chuyện gì, cười: “Ai da da, thật là, Chu Đãi ta từng trị bệnh cho nhiều người như vậy, chưa từng thấy ai không phối hợp như ngươi! Ngươi có thái độ gì đây! Ngay cả Tuyết Phi mà Hoàng thượng sủng ái nhất, khi ta chẩn bệnh cho nàng, nàng đều tươi cười rạng rỡ với ta, còn không ngừng tán dương y thuật của ta thật cao minh sáng suốt, ngươi xem ngươi đi, nhiễm bệnh cũng không trị, ngươi tưởng ngươi là mình đồng da sắt ah!”

“Dông dài!” Hách Liên Trường Phong quát lạnh, ngữ khí vô cùng phiền phức.

Nhưng thật ra lòng hắn đang cao hứng, Chu Đãi nói, Khinh Tuyết tươi cười rạng rỡ, đây là đang âm thầm thông báo cho hắn Khinh Tuyết rất ổn, tất cả đều thuận lợi.

Như vậy thì tốt rồi, như vậy hắn cũng có thể an tâm. Nàng không có việc gì, là chuyện khiến hắn vui vẻ nhất. Có thể không được gặp nàng, nhưng biết nàng rất ổn, hắn liền cảm thấy thỏa mãn. Con người ta, đôi khi không nên ham muốn quá nhiều, chỉ cần một ít là đủ rồi.

“Ai da da, ngươi thật tự cao tự đại!” Chu Đãi liên tục lớn tiếng, vẻ mặt rất tức giận dằn dỗi, còn trừng mắt với Hách Liên Trường Phong.

“Nếu ngươi cảm thấy ta tự cao tự đại thì đừng đi theo ta nữa, ta không muốn uống thuốc, cũng không nhất định phải uống thuốc, ngươi cứ lẵng nhẵng thế này, ta thấy phiền lắm!” Hách Liên Trường Phong lạnh giọng nói, giọng nói lộ vẻ phiền não, cúi đầu, đá nhẹ vào chân Chu Đãi, sau đó kín đáo đưa mắt vào góc tối.

Hắn đang ám chỉ với Chu Đãi, có người theo dõi hắn.

Chu Đãi vừa thấy thế, liền hiểu ngay, không khỏi cười thầm, thật là thông minh.

Xem ra, Hoàng thượng đã phát hiện điều gì đó, thế thật không hay, tuy Chu Đãi hắn đã đồng ý giúp Lâu Khinh Tuyết, nhưng thật sự không muốn bị cuốn vào mấy chuyện này.

Đưa tay rút từ trong ngực ra một cái chai, Chu Đãi ném cho Hách Liên Trường Phong: “Thuốc của ngươi đấy, muốn uống hay không tùy ngươi! Ta mặc kệ!”

Ném xong, Chu Đãi xoay người bước đi.

Hách Liên Trường Phong nhận chai thuốc, liếc mắt nhìn Chu Đãi một cái.

Hắn cười thầm, hắn nhìn ra được, Chu Đãi đối với Khinh Tuyết, cũng không bình thường, Chu Đãi còn dám nói mặc kệ.

Thật sự có thể không quản sao?

Nữ tử kia, thật khiến người khác đau lòng.

Hắn không đành lòng, tin tưởng Chu Đãi cũng không đành lòng.

Quay người lại, hắn cất chai thuốc vào trong người, thuốc này khẳng định là không thể uống, không biết tên kia tiện tay đưa thuốc gì đây, nhưng lại không thể ném xuống đất, nếu chẳng may do thám của Hoàng thượng nhặt được.

Vạn nhất không phải thuốc thang gì đó, lộ chuyện ra thì thật là phiền toái.

Tuy Khinh Tuyết đã được minh oan, nhưng trong chốn hậu cung, nàng vẫn là người thân cô thế cô, nàng cần có hắn bảo vệ, hắn không thể có chuyện.

Chậm rãi đi trên đường, tâm tình của hắn nhất thời tốt hơn rất nhiều.

Những người kia, muốn theo dõi thì cứ theo dõi đi.

Hắn không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ cần biết rằng Khinh Tuyết được bình an, tất cả đều thuận lợi, hắn liền không có gì để lo lắng.

Đi tới hoàng viên, hắn cười, tâm tình tốt, hắn rút kiếm, bắt đầu múa kiếm

Kiếm thức của hắn không phức tạp, nhưng chiêu nào cũng trầm ổn, mau mà chuẩn, có thể nói, nếu nghênh chiến trực tiếp, chiêu nào cũng là đòi mạng. Hắn cũng không quên luyện tập mỗi ngày, muốn có phản ứng nhanh nhẹn thì phải rèn luyện hàng ngày.

Nếu không luyện tập thường xuyên, thời điểm đối mặt với kẻ địch, sẽ xuất hiện sự trì độn, mà đối phó với địch, kị nhất là chậm nhịp, có đôi khi, chỉ sai lầm trong thời gian một cái nháy mắt, sẽ tạo thành nỗi hối hận cả đời.

Đối chiêu và đối địch đều có nguyên tác như thế.

Kiếm phong quét ngang, lá cây hai bên xâu thành chuỗi trên lưỡi kiếm.

Hắn hét một tiếng, kiếm thế hồi dương, lá trên lưỡi kiếm bắn đi bốn phương tám hướng, tạo thành một vòng tròn hoàn hảo.

Nhưng mục đích chủ yếu của hắn, chính là muốn những kẻ theo dõi nhìn thấy điều đấy.

Chỉ thấy sau một tán lá cây, có cái giật mình không tầm thường.

Có người di chuyển.

Hách Liên Trường Phong cười, không nói gì.

Xoay người, thu kiếm.

Động tác lưu loát.

Đi về phía trước.

* * *

Khinh Tuyết vẫn ngồi đấy chờ Hách Liên Trường Phong Khinh Tuyết, rốt cục cũng đứng lên, xem ra, hắn thật sự không đến.

Nhẹ nhàng phủi hết lá rụng trên người.

Nàng chậm rãi đi về đường cũ.

Gió thu thật lạnh, nhất là buổi tối.

Gió thổi làm ống quần nàng bay phần phật, làn váy lay động nhẹ nhàng, như múa cùng gió. Bước đi của nàng rất nhẹ nhàng, nhưng cũng rất kiên định, không hề vô lực.

Vẻ mặt nàng bình tĩnh, lạnh nhạt như mực, dưới ánh trang nhàn nhạt càng thêm trắng nõn. Nàng, thật sự rất đẹp rất mỹ lệ.

Vẻ đẹp của nàng, vào giờ phút này, đã vượt khỏi vẻ đẹp ngoại hình, mà là một vẻ đẹp ưu thương thoát tục, đôi mắt lấp lánh như tuyết, khiến người ta không khỏi nhớ đến tuyết trên đỉnh Thiên Sơn.

Đôi môi không đỏ vì son mím lại, vài phần quật cường.

Khi Hách Liên Bá Thiên đi đến, vừa vặn trông thấy cảnh này, chỉ cảm thấy, nữ tử này, càng ngày càng giống một điều bí ẩn, một câu đố mà có lẽ cả đời này hắn cũng không tìm được lời giải. Nàng có thể ôn nhu, có thể ngọt ngào, có thể ưu thương, có thể cứng cỏi, có thể quật cường, nhưng rốt cục đâu mới là bộ mặt thật của nàng.

Hay, tất cả đều chỉ là mặt nạ?

Cằm cứng cỏi kiên cường, ngũ quan như điêu khắc, hắn mím đôi môi mỏng, chỉ đứng nhìn nàng, hắn được ám vệ báo lại, nàng ngồi đây một mình hồi lâu, nhưng không làm bất cứ chuyện gì.

Chỉ trầm tư cô độc.

Chung quy là không buông tay được, hắn dẹp tấu chương sang một bên, đi tìm nàng.

Hắn không muốn để nàng cứ miên man suy nghĩ một mình, dù có chuyện gì, hắn cũng muốn giải quyết thay nàng

Khinh Tuyết ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy người đứng long bào đứng trước mắt, người đàn ông ngang tàn mà anh tuần, mặt nàng biến sắc, đầu tiên là sửng sốt, rồi không hiểu.

“Hoàng thượng?” Nàng nhẹ nhàng gọi hắn. Không biết lúc này hắn ở đây làm gì? Không phải là hắn phải xử lý chính sự sao? Ít nhất, cũng phải hai canh giờ nữa mới xong, tại sao lại đến đây.

Còn vào tận trong này chạm mặt nàng.

“Sao ngài lại tới đây?” Nàng không khỏi lên tiếng hỏi.

“Nhớ nàng nên trẫm đến đây.” Ngữ khí của hắn ấm áp trầm lắng, vài phần sủng nịch, dưới ánh trăng mờ ảo, như muốn khiến lòng người tan chảy.

Giọng nói quyến rũ yêu chiều, nhanh chóng tiến vào đáy lòng Khinh Tuyết.

“Hoàng thượng xử lý xong tấu chương rồi sao?” Nàng nhẹ nhàng hỏi, có vài phần ôn nhu chân tình mà chính nàng cũng không nhận ra.

“Chưa xong.” Hắn đáp, cười âu yếm, xua đi không ít vẻ lạnh lùng vốn có.

“Chưa xong sao Hoàng thượng lại tới đây!” Nàng cười nói, kỳ thật rất vui vẻ, có người đến nói chuyện với nàng, đối với nàng mà nói, là rất tốt.

Khi ngồi đây một mình, nàng đã suy nghĩ rất nhiều, nhiều đến mức nhớ lại tất cả quá khứ đã qua một lượt.

Tâm trạng của nàng hiện giờ rất ủ dột, rất buồn bã, rất nặng nề.

Nhìn hắn, nàng cảm thấy rất vui vẻ, nhưng lại không biết, sự sủng ái này, có thể duy trì đến lúc nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK