Sắc mặt nữ tử tái nhợt như tờ giấy, trán bị phủ kín bởi một tầng hắc khí.
Hách Liên Bá Thiên canh giữ một bên, ánh mắt tràn ngập đau lòng mà chính hắn cũng không phát hiện ra.
“Hoàng Thượng, ngày mai ngài còn phải lên triều sớm, ngài nghỉ ngơi trước đi, nô tỳ sẽ canh giữ ở đây, nếu Tuyết Phi nương nương tỉnh, nô tỳ liền thông tri Hoàng Thượng.” Ngọc cô cô nói.
Hách Liên Bá Thiên nhìn người trên giường chăm chú một lần cuối rồi đứng lên: “Được.”
Tuy rằng hắn rất muốn lưu lại, hơn nữa dù có 1 đêm không ngủ cũng không ảnh hưởng đến chuyện hắn phải lên triều sớm, nhưng, hắn không thể sủng nàng quá mức.
Nếu làm vậy, đối với nàng chỉ có hại chứ không có lợi.
Quá nhiều ân sủng, sẽ chỉ khiến mọi mũi công kích đều chĩa về phía nàng.
Hơn nữa, một nữ nhân, chung quy không thể ảnh hưởng đến chính sự của hắn.
“Nếu nàng tỉnh, cho người thông tri trẫm.”
“Nô tỳ đã biết.” Ngọc cô cô đáp.
Hách Liên Bá Thiên nghe xong đi ra phía cửa, đi đến gian ngoài, nhìn Thái y trẻ tuổi đang chầu trực, hắn nghĩ nghĩ một chút, xoay người nói: “Chu Đãi, nhất định phải chữa khỏi bệnh của nàng cho trẫm!”
“Hoàng Thượng yên tâm, thần sẽ giúp Tuyết Phi nương nương bình an vô sự !”Chu Đãi đáp, ánh mắt bình tĩnh, không giống người bình thường nhìn thấy Hoàng đế thường sợ hãi.
Gương mặt anh tuấn vô cùng tự nhiên.
“Tốt lắm.” Hách Liên Bá Thiên đáp, rồi sau đó sải bước đi ra ngoài. Nhưng trái tim lại để lại trên người nữ tử kia, có làm thế nào cũng không thể dứt ra.
Hoàng đế đi rồi, Ngọc cô cô vẫn canh giữ ở đầu giường.
Ánh mắt bình tĩnh, còn có vài tia kì lạ khiến người ta không thể đoán ra.
Khinh Tuyết nằm trên giường, nhíu chặt hai mắt, giống như đang rất đau đớn.
Ngọc cô cô thở dài: “Vì sao phải như thế chứ?” Một câu nói nhẹ nhàng buột ra khỏi mồm.
Rốt cục Khinh Tuyết cũng chậm rãi mở mắt, nhưng hai mắt đỏ quạch vì tơ máu, cộng thêm gương mặt trắng nhợt, thật đáng sợ vô cùng.
“Tuyết Phi nương nương, ngài tỉnh rồi?” Ngọc cô cô kêu.
Khinh Tuyết nhìn Ngọc cô cô, thều thào trả lời: “Tỉnh…”
“Ngài uống thuốc trước đi! Uống xong thì để Chu Thái y vào đây chẩn mạch cho ngài một phen.” Ngọc cô cô nói xong, bê bát thuốc vẫn còn âm ấm đến chỗ Khinh Tuyết.
Khinh Tuyết mở miệng, uống hết bát thuốc.
Thuốc rất đắng, nhưng mặt nàng chưa từng nhăn dù chỉ một cái.
Có khổ thế nào (trong tiếng Trung, 苦 vừa có nghĩa là đắng, vừa có nghĩa là khổ), nàng cũng từng trải qua, đắng như thuốc cũng đã ăn nhằm vào đâu?
Uống xong thuốc, nàng nhẹ nhàng nằm xuống.
Ngọc cô cô không nén được lại thở dài.
Khinh Tuyết nhìn Ngọc cô cô, cho là cô ta đang lo lắng, vì thế nói: “Ngọc cô cô… Ngươi không cần lo lắng, có Thái y ở đây, ta sẽ không có việc gì.”
Ngọc cô cô nhìn nàng một cái, muốn nói lại thôi.
Khinh Tuyết nhìn bộ dáng đấy, liền hỏi: “Ngọc cô cô, ngươi làm sao vậy?
Ngọc cô cô lại thở dài: “Nô tỳ biết nương nương không có việc gì, nô tỳ chỉ là đau lòng.”
Đau lòng?
Khinh Tuyết nhìn Ngọc cô cô, không ngờ cô ta lại nói thế.
Ánh mắt cô ta lộ vẻ thấu hiểu.
“Ngươi đã biết ?” Khinh Tuyết hỏi, nàng biết, không nên giấu diếm người đã biết mọi chuyện.
“Thời gian gần đây, thân thể của nương nương càng ngày càng kém, lại không chịu mời Thái y, nô tỳ cũng đã đoán được vài phần, nhưng nô tỳ không nghĩ được là nương nương có thể kiên quyết đến thế, không tiếc dùng thân thể của chính mình làm tiền đặt cược. Người khác có lẽ không nhìn ra, nhưng nô tỳ vẫn luôn ở bên nương nương, nương nương là người thế nào nô tỳ rất rõ ràng, nương nương làm sao có thể là loại người vì sợ thuốc đắng mà không chịu khám bệnh chứ?” Ngọc cô cô nói, rồi sau đó nhìn Khinh Tuyết.
Khinh Tuyết không có mở miệng, chỉ bình tĩnh nhìn cô ta.
Nàng vẫn biết Ngọc cô cô này là một kẻ thông minh mà cẩn thận dè dặt, lại ở trong hậu cung lâu năm, đã luyện thành một đôi hoả nhãn kim tinh, nhưng vẫn không thể ngờ cô ta lợi hại đến thế.
Khinh Tuyết không nói gì, ý bảo cô ta cứ nói tiếp đi.
Ngọc cô cô lại nói tiếp: “Nhưng nô tỳ vẫn không biết nương nương đã làm chén thuốc trúc đào kia xuất hiện trong Linh Liên Cung như thế nào.”
Khinh Tuyết cười nhạt.
Không trả lời.
Ngọc cô cô giống như đã hiểu : “Bất quá nô tỳ sẽ không hỏi, loại chuyện này, biết nhiều chỉ hại đến thân. Nương nương cứ yên tâm đi, có một số việc, nô tỳ biết là nên nói hay không, về phần Hoàng Thượng, nô tỳ sẽ chỉ nói những điều trông thấy tận mắt, những chuyện không có chứng cứ rõ ràng, nô tỳ sẽ không tùy tiện mở miệng. Bất quá…”
“Bất quá cái gì?” Khinh Tuyết nhẹ nhàng hỏi.
Nàng vốn không thể nói rõ là có tin tưởng Ngọc cô cô hay không, vì nàng vẫn nghĩ cô ta là người của Hách Liên Bá Thiên.
Nhưng nghe được mấy lời vừa rồi, nàng cũng yên tâm hơn rất nhiều.
Ngọc cô cô tự nhận mình sẽ đối phó với Hách Liên Bá Thiên. Điều đó cho thấy, cô ta muốn bảo vệ nàng.
Trong lòng nàng cũng yên tâm hơn rất nhiều.
“Nhưng nương nương, trong hậu cung, gây thù chuốc oán không phải thượng sách, lung lạc lòng người, mới là chính đạo.” Ngọc cô cô nói: “Kẻ thông minh chân chính, là kẻ kéo địch nhân về cùng một chiến tuyến, dù sao đi nữa, trong hậu cung, không nên có kẻ địch chân chính.”
Nghe xong những lời Ngọc cô cô nói, vẻ mặt Khinh Tuyết nhất thời hoảng hốt.
Chung quy là nàng vẫn chưa đủ chín chắn, thế nên, vẫn chưa suy nghĩ được thâm sâu.
Nàng nở nụ cười cảm kích.
Lời của Ngọc cô cô, giúp ích cho nàng rất nhiều.
Lung lạc lòng người, mới là chính đạo!
Lời này nói không sai!
Nàng gật đầu: “Ta hiểu rồi.”
“Nương nương hiểu được là tốt rồi.” Ngọc cô cô nói.