Nàng không biết là có thể tin tưởng nam nhân này hay không.
Có lẽ nàng tin hay không cũng như nhau, đối với nam nhân này, nàng hoàn toàn đầu hàng.
Muốn dùng kế, lại chẳng tìm được kế sách nào, chỉ sợ nếu chọc hắn tức lên, sẽ thành khéo quá hóa vụng, vì thế tạm thời chỉ có thể chịu áp lực.
Ngoài cửa sổ, một chùm hoa quế vừa nở, gửi hương thơm nhàn nhạt theo gió đi khắp không gian.
Nàng nhẹ nhàng đi về phía trước, duỗi tay ra nâng chùm hoa quế.
Mùi hương bay vào mũi, cảm giác thật thân thiết ấm áp.
Xa xa, thấp thoáng một bóng đàn ông mặc trường bào màu xanh đen, nhìn nàng từ xa.
Nàng biết hắn nhìn thấy nàng.
Vì thế khẽ nở nụ cười, là một chút cảm tạ.
Trong chốn cung đình đơn độc vô tình, đầy rẫy lục đục bất hòa, chính sự quan tâm ấm áp đó, đã khiến nàng không hoàn toàn đánh mất chính mình, khiến nàng không cảm thấy quá mức bất lực.
Hắn luôn như thế.
Yên lặng …
Khinh Tuyết thở dài, thật muốn rời khỏi nơi này…
Lục đục bất hòa, không lúc nào được thoải mái, thật sự mệt mỏi, quá mệt mỏi…
Mới nghĩ đến đấy, một đôi tay nhẹ nhàng đặt lên vai nàng.
Quay người lại, trước mắt liền hiện ra một nam nhân trong ngang tàng lại có sự lãnh khốc uy nghiêm, sự sầu muộn rất nhạt trong mắt nàng liền biến mất, nàng chỉ nở một nụ cười thật xinh đẹp mà mong manh: “Hoàng Thượng, ngài đã tới…”
“Uh.” Hắn gật đầu.
Rồi sau đó nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng: “Thân thể đã khỏe hơn chưa?”
“Tốt hơn nhiều rồi…” Khinh Tuyết nhỏ giọng nói, thản nhiên cười: “Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm.”
“Từ khi nào, khách khí với trẫm như thế …” Hắn cười, ẩn chứa vài phần dò xét.
Trong những lúc vô ý, nàng luôn thấp thoáng một nỗi buồn, nhưng lại luôn giấu diếm trước mặt hắn, điều đấy khiến hắn cảm thấy khó chịu.
Vì lí do gì mà nàng không thể thẳng thắn trải lòng với hắn chứ?
Không lẽ nàng đề phòng cả với hắn?
Điều này khiến hắn không vui, thực sự không vui, bởi vì thủy chung hắn không thể bước vào lòng nàng.
Khinh Tuyết cười, nhẹ nhàng dựa vào lòng hắn, không trả lời.
Hắn và nàng, có thể không khách khí sao?
Giữa hai người, ngoại trừ quan hệ thể xác, còn có tình cảm sao?
Có lẽ có đi, nhưng rất ít rất mong manh, đến mức nàng không dám đụng vào, chỉ sợ dù khẽ chạm tay, cũng tan như khói…
Khinh Tuyết chỉ cười nhẹ: “Quân thần hữu biệt, thần thiếp không dám vượt qua !” Giọng nàng có chút hờn dỗi, vừa như nói dối lại vừa như nói thật, không muốn tiếp tục đề tài này, vì thế nàng hỏi: “Hoàng Thượng, chuyện vừa rồi, thật sự điều tra được là Linh Phi chủ mưu sao?”
Dường như Hách Liên Bá Thiên không dự đoán được Khinh Tuyết sẽ hỏi thế, vì thế cúi đầu: “Mặc dù không thể khẳng định chắc chắn, nhưng cả hai lần đều có dính dáng đến cô ta, cô ta quyết là không trốn được trách nhiệm.”
“Có lẽ chưa chắc đã là nàng ấy?” Khinh Tuyết khẽ cười nói.
Hách Liên Bá Thiên không dự đoán được nàng lại nói câu đó, có chút kỳ quái nhìn nàng chằm chằm, hắn vốn tưởng rằng, nàng sẽ hy vọng hắn trừng trị Linh Phi càng sớm càng tốt, hoàn toàn không dự đoán được nàng sẽ gỡ tội hộ Linh Phi.
“Nàng cho rằng không phải cô ta?” Hách Liên Bá Thiên hỏi lại, nhìn nàng chằm chằm với đôi mắt ánh tím thâm sâu thông tuệ, như muốn tìm trong mắt nàng dấu hiệu của sự giả dối hay chân thật.
“Không phải là Khinh Tuyết cho rằng không phải nàng ấy, nhưng Khinh Tuyết nghĩ, không thể để người vô tội chịu oan, phải điều tra rõ chân tướng mọi chuyện.” Nàng nhẹ nhàng nói, nhưng ngữ khí lại khiến người khác không thể nghe ra ý định chân chính.
“Nàng cảm thấy nên điều tra lại?” Hách Liên Bá Thiên nói, ánh mắt lộ vẻ không rõ ràng lắm.
Khinh Tuyết cười: “Hẳn là nên điều tra lại, dù sao đi nữa, Linh Phi cũng coi như hầu hạ Hoàng Thượng đã lâu, nếu chưa điều tra rõ ràng đã định tội, chỉ sợ là lòng người không phục. Khinh Tuyết nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy việc này cũng không đơn giản, nếu là Linh Phi chủ mưu, vì sao nàng ấy lại dùng lá trúc đào trong chính cung điện của mình làm độc dược chứ? Nếu chẳng may bị phát hiện, không phải là sẽ bị vạch trần ngay lập tức sao? Hơn nữa, nếu nàng ấy muốn hạ độc, không nhất thiết phải dùng độc trúc đào.”
“Tuy Khinh Tuyết cũng muốn điều tra ra chủ mưu để bản thân được an toàn, nhưng nếu bắt nhầm người, để hung phạm nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, chẳng phải là Khinh Tuyết sẽ càng nguy hiểm hơn sao, Hoàng Thượng nói đúng không?”
Nàng dứt lời, nhẹ nhàng ngẩng đầu.
Hách Liên Bá Thiên gật gật đầu: “Nàng nói rất đúng.” Kỳ thật tất cả những điều đó, Hách Liên Bá Thiên cũng đã nghĩ đến rồi, chẳng qua, việc rơi xuống hồ, đích thực là do Linh Phi chủ mưu, vốn dĩ hắn không muốn xử lý, lại phát sinh chuyện trúng độc, mọi chứng cứ đều nhắm thẳng vào Linh Phi, hắn không thể không nghiêm trị, hắn phải giết gà dọa khỉ.
Cho dù giết nhầm, cũng không sao cả.
Ánh mắt hắn trở nên âm lãnh.
Là nữ nhân, muốn tranh giành tình cảm, dằn mặt ghen tuông là chuyện khó tránh, nhưng nếu nổi lòng xấu xa, hại người đến đầu rơi máu chảy, thì không được phép
“Nàng có thể nghĩ thế thật rất tốt, nàng cũng đã nói thế, vậy thì trẫm sẽ cho Hoa Phi kiểm chứng việc này lại một lần nữa, để bảo đảm không nhầm lẫn.” Hắn trầm giọng nói, không biết vì sao, chỉ vì muốn thỏa mãn ý muốn của nàng.
“Tạ Hoàng Thượng!” Khinh Tuyết cười, dung nhan như ngọc.
“Cám tạ ta thế nào!” Hách Liên Bá Thiên cười, nhìn khuôn mặt kiều mỵ khuynh thành của nàng, còn có ánh mắt luôn thần bí, khiến hắn say mê, nữ nhân này, đã nhúng chìm quá nửa trái tim hắn.
Hắn nhẹ nhàng ôm chặt lấy nàng, đôi môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên bờ môi đỏ vẫn luôn khiến hắn quyến luyến không thôi.