• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đại điện, văn võ bá quan nghiêm túc đứng đợi, ai nấy đều có vẻ mặt hết sức nghiêm trọng.

Chuyện tối hôm qua Hách Liên Bá Thiên vẫn ngủ tại Hải Đường Cung như bao nhiêu đêm trước, tất cả mọi người đều đã biết, thế nên mới có vẻ mặt nghiêm trọng như thế, chuyện Khinh Tuyết có phải gian tế hay không, vốn dĩ sẽ không trở thành một vấn đề trọng đại thế này.

Nhưng bởi vì Hách Liên Bá Thiên dành cho Khinh Tuyết sự sủng ái không tầm thường, thế nên với toàn bộ Nhật Liệt Quốc mà nói, đây là một vấn đề rất trọng đại.

Hách Liên Bá Thiên ngồi trên chính điện, chờ các quan viên hành lễ xong quay sang Lưu công công nói: “Đem Chu Uyển Bích áp giải lên điện!”

Mọi người có chút kỳ quái, đồng loạt dồn ánh mắt về phía Hách Liên Bá Thiên, không rõ tại sao việc đầu tiên hắn làm khi thượng triều hôm nay lại là áp giải Chu Uyển Bích lên điện.

Đối với cái tên Chu Uyển Bích, bọn họ cũng không xa lạ.

Dù sao cũng là chuyện liên quan đến quốc gia đại sự của Nhật Liệt Quốc, đối với hai cống nữ duy nhất được giữ lại trong cung, bọn họ đều có thái độ rất nhạy cảm.

Hai thị vệ áp giải Chu Uyển Bích lên điện.

Hách Liên Bá Thiên nhíu mày nhìn, ánh mắt có chút hung ác, nhìn Chu Uyển Bích quỳ xuống, hắn trầm giọng nói: “Chu Uyển Bích, ngươi đã biết tội chưa!”

Chu Uyển Bích có vẻ rất bình tĩnh, trưng ra vẻ mặt khó hiểu ngẩng đầu lên: “Hoàng thượng…. Thần thiếp không biết ngài đang nói điều gì, thần thiếp nào có phạm phải tội lỗi gì? Ngài lại đột nhiên cho người áp giải thần thiếp lên điện.”

“Ngươi còn muốn giả vờ cho tới khi nào?” Hách Liên Bá Thiên lạnh lùng nói, ngữ khí thâm trầm.

Chu Uyển Bích vẫn có vẻ rất vô tội: “Hoàng thượng, thần thiếp không hiểu ngài đang nói gì, nhưng thần thiếp không hề giả vờ…. Lòng trung thành của thần thiếp đối với Hoàng thượng, Hoàng thượng rõ hơn ai hết.”

Thật đơn thuần, thật vô tội, vẫn trầm tĩnh dịu dàng, mà không mảy may sợ hãi.

“Trẫm đã điều tra ra, ngươi mới là gian tế thực sự do Tề Dương Quốc đưa đến!” Hách Liên Bá Thiên trầm giọng nói, ném cho Chu Uyển Bích những ánh nhìn lạnh như băng đá, khí phách vương giả.

Bá quan văn võ vừa nghe đồng loạt ồ lên.

Vấn đề nhạy cảm này, chỉ sợ đã khiến không ít người mất ngủ đêm qua, lúc này nghe Hoàng thượng nói Chu Uyển Bích mới là gian tế, sao có thể không kinh hãi.

Về phần Chu Uyển Bích, cô ta vẫn bình tĩnh nhìn hắn, không lộ chút kinh hoàng nào.

Quả là một gian tế hiếm có khó tìm, không chút sợ hãi, bình tĩnh ứng đối, vĩnh viễn dịu dàng.

Chỉ trong nháy mắt, đầu Chu Uyển Bích đã xẹt qua rất nhiều ý niệm, nhưng mỗi một ý niệm đều là phải làm thế nào để bình tĩnh vượt qua chuyện này.

Chỉ cần không có chứng cứ thuyết phục, cô ta quyết không thừa nhận.

Ngước đầu, cô ta nói rành mạch với vẻ đau khổ: “Thần thiếp biết Hoàng thượng yêu Tuyết Phi tỷ tỷ, không đành lòng nhìn Tuyết Phi tỷ tỷ phải chết, thế nên muốn lấy thần thiếp ra chết thay Tuyết Phi tỷ tỷ… Nhưng mà… Nhưng mà Hoàng thượng… làm như vậy có công bằng với thần thiếp không? … Thần thiếp cam tâm tình nguyện chết vì Hoàng thượng, quyết không oán hận, nhưng chết như thế này…. Thần thiếp. . . . . Thần thiếp…..”

Lời còn chưa dứt, hai hàng lệ đã lã chã tuôn rơi, dáng vẻ nhu mì yếu đuối, đau đớn khổ sở, thật dễ gây xúc động.

Hách Liên Bá Thiên chỉ trầm tĩnh nhìn cô ta, không nói tiếng nào.

Những lời thống thiết này, có lẽ nghe qua không có gì, nhưng rất có sức tác động, người bị tác động không phải Hách Liên Bá Thiên, mà là văn võ bá quan.

Nói thế nào thì văn võ bá quan cũng không có thiện cảm với Lâu Khinh Tuyết, từ xưa đến nay hồng nhan họa thủy, cho dù Lâu Khinh Tuyết không phải gian tế Tề Dương Quốc, bọn họ cũng không thể nào thích được nàng.

Lời trần tình thống thiết của Chu Uyển Bích thật khiến người ta phải đồng tình thương xót, càng thêm căm ghét Lâu Khinh Tuyết.

Vì thế, mọi người lại càng nhận định Lâu Khinh Tuyết mới là gian tế chân chính.

Hách Liên Bá Thiên không tức không giận, chỉ ung dung nhìn cô ta, rồi sau đó nói: “Thật sự ngươi giả vờ rất đạt, nếu không phải trẫm đã biết hết chân tướng, nhất định cũng bị ngươi lừa gạt!”

Ngữ khí của hắn ổn định, không nhanh không chậm, vẻ mặt như đã tính cách đối phó xong xuôi từ lâu, rốt cục khiến Chu Uyển Bích bắt đầu có chút hoảng.

Dáng vẻ của Hách Liên Bá Thiên quá mức tự tin, như thể đã nắm chắc mọi chuyện trong lòng bàn tay.

Chính dáng vẻ này là đáng sợ nhất.

Cô ta cắn răng, cố chống đỡ để không lộ chân tướng.

Lúc này, một quan đại thần đứng dậy: “Hoàng thượng, tuy ngài nói vậy, nhưng không có chứng cớ, tối hôm qua chúng thần tận mắt trông thấy viên sáp tìm thấy trong Hải Đường Cung, nếu là chỗ khác thì có thể viện lí do này kia, nhưng Hải Đường Cung không phải nơi mà ai muốn vào cũng vào được! Nếu nói là có người *** hại, thật sự có chút khó tin.”

Viên quan đại thần dứt lời, Hách Liên Bá Thiên cũng chỉ nhìn ông ta một cái, không hề cáo buộc như lẽ thường.

Có mấy ai dám nói lời thẳng thắn như vậy, điều đó đủ để chứng minh lòng trung thành của viên quan kia với Nhật Liệt Quốc, ai trung ai gian, ai nên xử lí, Hách Liên Bá Thiên rõ hơn ai hết.

Hắn chỉ cười, cười đến mức khiến Chu Uyển Bích đang quỳ trên đất bắt đầu thấy lòng dao động.

“Tối hôm qua khi Tuyết Phi nói với trẫm Chu Uyển Bích mới là gian tế, trẫm cũng không tin, trẫm cũng cho rằng nàng vì muốn thoát tội nên vu oan cho Chu Uyển Bích, nhưng nàng lại nói với trẫm, nếu không tin, có thể đi thẩm vấn vợ của Lâu Cương Nghị là Lâm Thành Ngọc, người đàn bà kia biết rõ chuyện này, hơn nữa bà ta là kẻ nhát gan, là kẻ dễ thẩm vấn nhất.”

“Chiêu này của Tuyết Phi quả nhiên rất hữu hiệu, Lâu Cương Nghị thân là Thừa tướng, tất là có chỗ hơn người, xử sự cũng kín kẽ, sao có thể là hạng vừa thẩm vấn đã khai, nhưng người đàn bà kia thì khác, trẫm chỉ vừa giở chút thủ đoạn bức cung, bà ta liền cung khai không sót một lời!” Hách Liên Bá Thiên cười nói, ánh mắt sắc bén như đao, chĩa thẳng vào Chu Uyển Bích.

Mặt Chu Uyển Bích bắt đầu biến sắc, ánh mắt cũng không còn vẻ trấn tĩnh.

Đúng vậy, cô ta đang hoảng hốt.

Cô ta thực sự không biết, rốt cuộc là Lâm Thành Ngọc kia biết được bao nhiêu chuyện, và đã khai với Hách Liên Bá Thiên những chuyện gì.

“Vẫn chưa chịu nhận tội sao?” Ngược đời là Hách Liên Bá Thiên không hề giận dữ, lúc này hắn giống một con mèo, ung dung vờn con chuột là Chu Uyển Bích.

“Thần thiếp thật sự không phải gian tế, Hoàng thượng! Tuy Lâu Khinh Tuyết không phải do Lâm Thành Ngọc sinh ra, nhưng nói gì thì bọn họ cũng là người một nhà, không chừng bọn họ cố ý hợp tác *** hại thần thiếp! Thần thiếp vô tội! Thỉnh Hoàng thượng minh giám!” Chu Uyển Bích vẫn đang cố trấn áp bản thân mà nói.

Chưa đến giây phút cuối cùng, cô ta quyết không thú nhận.

Từng đấy chứng cớ chưa đủ để định tội cô ta.

“Người do Tề Dương Quốc phái tới quả nhiên là không tầm thường, bình tĩnh không sợ hãi, trong tình huống này vẫn còn có thể phân tích mạch lạc. Biết tự phân trần cho bản thân, trẫm hoàn toàn không hay biết ngươi còn có năng lực này !” Hách Liên Bá Thiên nhẹ giọng nói.

Đột nhiên, hắn vụt ngẩng đầu, quay sang nói với Lưu công công bên cạnh: “Đã giải kẻ bị thẩm vấn đến chưa?”

“Nô tài ra ngoài xem ngay!” Lưu công công giật nảy người, cái dáng vẻ sáng nắng chiều mưa đổi mây đen đột ngột này của Hoàng thượng thật khó lòng mà thích ứng, thân già của ông ấy cũng sắp mất hồn rồi.

Khi Lưu công công trở về, có hai thị vệ đi đằng sau, áp giải theo một cung nữ.

Theo ngoại hình thì cung nữ kia chỉ mới khoảng mười ba mười bốn tuổi, xinh xắn nhẹ nhàng.

Nhưng gương mặt thì đang sợ hãi đến mức trắng bệch như tờ giấy, cô bé run rẩy quỳ xuống: “Nô tỳ … nô tỳ khấu kiến ngô hoàng…. Ngô hoàng… Vạn tuế. . . . . Vạn… Vạn tuế!”

Mới nói được thế cô bé đã sợ hãi đến mức nín bặt.

Chỉ sợ hãi nhìn Chu Uyển Bích quỳ bên cạnh, rồi lại nhìn Hách Liên Bá Thiên đang ngồi trên cao.

Khoảnh khắc Chu Uyển Bích nhìn thấy cô bé cung nữ, sắc mặt đổi qua mấy cung bậc cảm xúc liền, cuối cùng giống như hiểu ra, cô ta cắn răng không nhìn nữa.

Hách Liên Bá Thiên nhìn cô ta, sau đó nói: “Chu Uyển Bích, ngươi có nhận ra đây là ai không?”

Chu Uyển Bích ngẩng đầu lên: “Thần thiếp không biết kẻ này là ai.”

Ngữ khí vẫn thật là bình tĩnh, chỉ thêm một chút lo lắng, những rõ ràng sự vững vàng đã giảm đi mấy phần.

“Không phải hôm qua ngươi vừa gặp nó sao? Sao hôm nay đã vội quên rồi?” Hách Liên Bá Thiên nghe thấy cô ta trả lời thế, vẫn không bực tức, chỉ lạnh lùng nhìn cô ta.

Dường như cũng chẳng bận tâm chuyện cô ta nhận rội hay không.

Rốt cục Chu Uyển Bích cũng luống cuống: “Một con nô tỳ nhỏ nhoi của hậu cung, thần thiếp có gặp cũng chẳng thể nói lên điều gì!”

Hách Liên Bá Thiên nhìn bộ dạng bối rối của cô ta, lòng thầm cười lạnh, duy trì bề ngoài trầm tĩnh, không nói lời nào, kỳ thật nếu cô ta kiên quyết không nhận, chưa chắc hắn đã có biện pháp, nhưng những kẻ làm chuyện lén lút khó tránh chột dạ.

Một khi có vết nứt, tất là sẽ sụp đổ.

Đấy gọi là đòn tâm lý, có kiên cường đến đâu cũng không thể chống đỡ.

Tuy Chu Uyển Bích đủ kín đáo, đủ trấn tính, càng đủ thông minh, nhưng chung quy mới chỉ là một thiếu nữ mười sáu, chưa từng trải, sao chống đỡ được sự chèn ép này.

Không lộ chân tướng mới là chuyện lạ.

“Trẫm có nói là có chuyện gì sao?” Hách Liên Bá Thiên nhíu mày, nhìn cô ta chằm chằm.

Một câu này, khiến Chu Uyển Bích cả kinh, hoàn toàn hiểu bản thân đã sai lầm, câu lỡ lời này khiến cô ta không còn khả năng trấn tĩnh.

Hách Liên Bá Thiên cũng chỉ hỏi cô ta có biết tiểu cung nữ này không, không hỏi có phải cô ta sai con cung nữ này bỏ viên sáp vào phòng ngủ của Khinh Tuyết hay không.

Cô ta nói vậy, chính là chưa đánh đã khai?

Cô ta cắn răng, nhìn Hách Liên Bá Thiên trân trối, nhưng cô ta cũng biết, kiếp nạn này trốn không thoát rồi.

Hách Liên Bá Thiên cũng không nói gì, chỉ nhìn tiểu cô nữ: “Nói hết ra đi!”

Giọng nói đầy vẻ lạnh lùng khí phách, tiểu cung nữ nghe thấy thế thì sợ phát khóc, nhưng dường như biết không được khóc lóc giữa đại điện, vì thế nghẹn ngào nấc lên, đáng thương không còn lời nào để diễn tả.

Cô bé cắn răng, run rẩy nói.

“Nô ty vốn là một cung nữ tạp dịch trong Hải Đường Cung, vốn không được ló mặt lên sảnh, hôm qua Chu thị nữ truyền nô tài gặp mặt, dùng người mẹ ốm yếu ở nhà uy hiếp nô tỳ, nói là nếu nô tỳ không nghe phân công của Chu thị nữ, giấu viên sáp kia vào phòng ngủ của Tuyết Phi, thì mạng sống của mẹ nô tỳ khó lòng mà bảo toàn, nếu nghe lời Chu thị nữ, không những mẹ nô tỳ được bình an, Chu thị nữ còn cho nô tỳ một số bạc để nô tỳ xuất cung. Nô tỳ bất đắc dĩ không còn cách nào khác, mới làm chuyện hồ đồ, thỉnh Hoàng thượng thứ tội…. Hoàng thượng, nô tỳ cũng là bị ép buộc …”

Tiểu cung nữ nói xong một hơi, giống như phát điên bò lết về phía Hách Liên Bá Thiên như xin được tha thứ.

Hách Liên Bá Thiên đưa mắt ra một cái, hai thị vệ nhanh chóng tiến lên, một trái một phải, tóm vai lôi tiểu cung nữ ra khỏi điện.

Đại điện đang nhốn nháo lại yên tĩnh như trước.

Hơn nữa là sợ tĩnh lặng như tờ.

Hách Liên Bá Thiên không nói gì nữa, chỉ ném cho Chu Uyển Bích ánh mắt lạnh lùng, giống như muốn xuyên thủng cô ta.

Đã có hai người xác nhận chuyện Chu Uyển Bích chính là gian tế, chuyện đã hai năm rõ mười, dù Chu Uyển Bích có thông minh đến đâu cũng không còn cách biện hộ.

Hơn nữa Chu Uyển Bích thật sự không chống đỡ nổi bầu không khí căng như dây đàn này nữa, bị Hách Liên Bá Thiên nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng, cô ta sụp đổ, khóc òa lên: “Đúng… Ta là gian tế Tề Dương Quốc phái tới… Là ta *** hại Lâu Khinh Tuyết!”

Lời vừa nói ra, chỉ trừ Hách Liên Bá Thiên, những người còn lại ai nấy đều sững sờ.

“Cuối cùng ngươi cũng chịu thú nhận!” Hách Liên Bá Thiên cười, đổi tư thế ngồi, hắn nhìn Chu Uyển Bích quỳ dưới sàn, nói: “Uổng công trẫm đối đãi với ngươi không tệ, trẫm còn đang có ý định tấn phong ngươi làm chính phi, vẫn nghĩ tính tình của ngươi trầm tĩnh dịu dàng, là người thích hợp nhất để quản lý hậu cung, thật là đáng tiếc …”

Hách Liên Bá Thiên thật sự từng có ý định này, hắn nhìn ra được Khinh Tuyết không phải loại người hâm mê quyền lực, hơn nữa hắn cũng không muốn đẩy nàng vào vòng tranh đấu.

Hắn thầm muốn duy trì sự thuần khiết ở nàng.

Chu Uyển Bích nghe thấy Hách Liên Bá Thiên nói vậy, ngước đầu lên, ánh mắt mông lung vô định, cắn răng, run rẩy hỏi: “Thật sao? …”

Hách Liên Bá Thiên nhìn bộ dáng cô ta, gật gật đầu.

Nhìn thấy cái gật đầu đó, Chu Uyển Bích rốt cuộc mất khống chế khóc rống lên, khóc tê tâm liệt phế: “Vì sao người không nói sớm, thần thiếp vẫn nghĩ… vẫn nghĩ Hoàng thượng không hề yêu thần thiếp, thế nên không dừng lại… Chỉ cần… Chỉ cần Hoàng thượng yêu thương thần thiếp thêm một chút, thần thiếp sẽ không làm gian tế nữa… Thần thiếp yêu Hoàng thượng mà… Thần thiếp yêu Hoàng thượng…”

Chỉ trong nháy mắt, cô ta như một bông hoa héo úa, vô lực gục trên sàn.

Kỳ thật bản chất Chu Uyển Bích không phải xấu xa lắm, sau khi đến Nhật Liệt Quốc, cô ta liền đem lòng yêu Hách Liên Bá Thiên, đã vài lần muốn thú nhận với Hách Liên Bá Thiên tất cả, cũng không muốn tiếp tục làm gian tế nữa.

Nhưng Hách Liên Bá Thiên đối với cô ta khi ân cần khi hờ hững, đối với Khinh Tuyết thì yêu chiều hết mực, chuyện đó khiến cô ta không chịu đựng được.

Rốt cục, cô ta hạ quyết tâm làm gian tế cho Tề Dương Quốc.

“Trẫm chỉ tò mò, ngươi liên lạc với Lâu Cương Nghị bằng cách nào? Theo lý thuyết, trong thời gian một ngày, trao đổi tìm ra cách đối phó tạm tính là dễ dàng, nhưng an bài mọi chuyện thì có chút khó khăn mới đúng!” Hách Liên Bá Thiên cố ý hỏi.

Kỳ thật hắn cũng chẳng tò mò chuyện này, chẳng qua từ đầu đến giờ chưa từng nhắc đến Lâu Cương Nghị.

Trong khi mục đích cuối cùng của hắn vẫn là xử tử Lâu Cương Nghị.

Cho nên, hắn phải dẫn dắt để Chu Uyển Bích nói ra chuyện hợp mưu với Lâu Cương Nghị, vì có thế, mới phán tội Lâu Cương Nghị được.

Giờ phút này, Chu Uyển Bích đã buông xuôi tất cả, lời Hách Liên Bá Thiên hỏi, cô ta thật sự không suy nghĩ nhiều, chỉ cười nhẹ: “Trong số những người cung cấp hàng hóa cho hậu cung, có gian tế của Tề Dương Quốc cài trong đó, hắn giấu thư từ liên lạc trong thắt lưng, đó là cách Lâu tướng liên lạc với ta.”

Hách Liên Bá Thiên nhìn bộ dáng cô ta, thở dài một hơi, nói không nên lời.

Tất nhiên hắn cũng nhìn ra được tình ý Chu Uyển Bích dành cho hắn, chỉ tiếc, có thế nào thì cũng không thể giữ mạng cô ta.

Nếu là Khinh Tuyết, nếu cô ta là Khinh Tuyết, nhất định hắn sẽ mềm lòng.

Nhớ tới Khinh Tuyết, lòng hắn chợt cảm thấy vô cùng khuây khỏa.

Tối hôm qua nàng mệt mỏi ngủ thiếp đi, nhưng hắn thì không ngủ được. Hắn vẫn luôn trăn trở phải làm thế nào mới có thể phá được án này, rốt cục khi bình minh ló rạng, hắn cũng quyết định được.

Đòn tâm lý.

Kỳ thật hắn cũng chưa thẩm vấn Lâm Thành Ngọc, hơn nữa chỉ sợ Lâm Thành Ngọc kia cũng chẳng biết gì, tuy Lâm Thành Ngọc là phu nhân Thừa tướng, lại là Quận chúa, nhưng dù sao cũng chỉ là một người đàn bà nông cạn.

Hơn nữa tuy bà ta là chính thất, nhưng chưa chắc Lâu Cương Nghị đã sủng ái bà ta.

Theo bản chất cáo già của Lâu Cương Nghị, sao có thể nói chuyện cơ mật như thế với bà ta.

Chu Uyển Bích kỳ thật chỉ là vì quá sợ hãi, thế nên không kịp ngẫm nghĩ, nếu cô ta có thể ngẫm nghĩ, nhất định sẽ phát hiện sơ hở đó.

Có điều, làm chuyện xấu sao có thể bình chân như vại.

Hắn cố ý muốn thẩm vấn cô ta ở đại điện, vì không khí uy nghiêm và áp lực của việc phải quỳ dưới sự bao vây sẽ khiến cô ta khiếp sợ, khả năng chống đỡ sẽ bị sụp đổ từng chút từng chút một, đến lúc đó mới thích hợp để thẩm vấn.

Trước đó hắn đã thẩm vấn toàn bộ cung nữ thái giám hầu hạ trong Hải Đường Cung, kết quả tìm ra được tiểu cung nữ này.

Tuổi còn quá nhỏ, khó tránh nhát gan.

Chính cô bé cũng không nhận thức được tầm nghiêm trọng của chuyện viên sáp, chỉ vừa quát hai ba câu liền khai không sót một chữ.

“Người đâu, giải Lâu Cương Nghị và Lâm Thành Ngọc lên điện!” Hách Liên Bá Thiên bỗng nhiên quát lớn một tiếng, từ trong thiên điện, hai thị vệ áp giải Lâu Cương Nghị và Lâm Thành Ngọc bị trói chặt ra.

Cả hai đều bị trói chặt bằng dây thừng cỡ lớn, miệng còn bị nhét giẻ.

Hách Liên Bá Thiên liếc mắt nhìn bọn họ một cái, rồi sau đó nói với thị vệ: “Rút vải trong miệng ra!”

Thị vệ lĩnh mệnh, rút vải trong miệng hai người ra, Lâu Cương Nghị thở dài thật sâu.

Lâm Thành Ngọc vừa được rút mảnh vải trong miệng ra liền la lối, như một kẻ điên: “Hoàng thượng… Hoàng thượng…. Thần phụ hoàn toàn không biết gì, thần phụ không hề biết chuyện gian tế, trước khi đi Lâu Cương Nghị chỉ nói là Hoàng thượng muốn ông ấy đưa ta cùng đi đến Nhật Liệt Quốc, ta cũng chỉ biết mơ hồ đi theo, ta không hề liên quan đến chuyện này! …. Hoàng thượng, ngài phải minh giám cho ta….”

Hách Liên Bá Thiên nhìn bà ta với vẻ chán ghét.

Chu Uyển Bích nghe Lâm Thành Ngọc nói thế thì như bừng tỉnh, cô ta nhìn Lâm Thành Ngọc thật lâu, rồi quay sang nhìn Hách Liên Bá Thiên.

Ngữ khí có phần run run không thể tin nổi: “Hoàng thượng… Người vừa mới…. Nói Lâm Thành Ngọc đã cung khai tất cả? …”

Nói xong lời cuối cùng, cô ta cúi đầu, rốt cục thì nhận ra, cô ta đã bị lừa.

Nhưng lúc này mới nhận ra thì đã quá muộn. Chỉ có thể trách bản thân quá sơ xuất. Nếu vẫn kiên quyết không nhận tội, vị tất đã có việc này.

Hách Liên Bá Thiên liếc mắt nhìn Chu Uyển Bích một cái, không nói gì thêm. Quay sang nhìn Lâu Cương Nghị: “Lâu Thừa tướng, ngươi thật to gan, dám lừa gạt trẫm, còn vu oan giá họa cho phi tử của trẫm! Ngươi đáng tội gì!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK