Khinh Tuyết cũng không nhìn, đi tới bên một thân cây khác, chậm rãi ngồi xuống, bình tĩnh tươi cười: “Mặc dù có khi cảm thấy sao khổ quá đi, nhưng chỉ cần được vỗ về cây quế, liền cảm thấy bao cay đắng cũng như nhạt nhòa.”
“Tại sao lại khổ?” Nam tử hỏi: “Rất nhiều lúc, đều là lo sợ không đâu, nhìn mọi chuyện thoáng hơn một chút, đơn giản đi một chút, sẽ thấy cuộc sống dễ chịu hơn nhiều.”
Mặc dù hắn không rõ mục đích của nàng, nhưng hắn nhìn ra được, lòng nàng bị quá khứ đè nặng.
Khinh Tuyết cười nhẹ: “Ta cũng muốn không tự làm khổ bản thân, ta cũng muốn nhìn thoáng hơn, đơn giản hơn, nhưng có một số việc quá khó khăn, như một cơn ác mộng, nếu không phá vỡ nó, có lẽ sẽ mệt mỏi cả đời.”
“Ta có thể giúp ngươi không?” Thấy nàng cười khổ mà mang nặng đau thương, hắn kìm lòng không được hỏi.
Khinh Tuyết cảm thấy được an ủi: “Chuyện này của ta, ngươi không giúp được, hơn nữa, ta cũng muốn đích thân hoàn thành, bởi vì, đây là tâm ý duy nhất ta có thể dốc hết sức làm cho người.”
Mẫu thân, Khinh Tuyết nhất định sẽ thay người báo mối thù này.
“Người đó rất quan trọng đối với ngươi.” Hách Liên Trường Phong hỏi.
“Đúng, rất quan trọng, vô cùng quan trọng…” Khinh Tuyết thản nhiên gật đầu.
Trên trời cao là một vầng trăng tỏa sáng, ánh trăng vằng vặc, sáng trong như ngọc, nhưng dù có thế nào, cũng chẳng thể soi đến những ngóc ngách tối tăm.
Vì vậy thế gian này có rất nhiều ngóc ngách tăm tối.
Nhưng có thể ngắm trăng cũng là một chuyện tốt.
Ánh trăng sáng tỏ, lộng lẫy thản nhiên, có thể giúp lòng người thoải mái hơn một chút.
“Nếu có chuyện gì cần ta hỗ trợ, ngươi có thể nói ra, ta sẽ giúp đỡ hết lòng.” Ngay chính bản thân Hách Liên Trường Phong cũng không biết tại sao lại hứa hẹn với nàng như vậy.
Nhưng những lời này thốt ra khỏi miệng hắn rất tự nhiên, không cần suy nghĩ, không cần đắn đo, bởi vì đó là ý nghĩ chân thật từ tận sâu thẳm đáy lòng hắn.
“Uh, ta biết, kỳ thật trong hậu cung này, ngươi vẫn âm thầm bảo hộ ta, thế đã là rất tốt rồi.” Khinh Tuyết bình thản nói.
Trong lòng nàng đột nhiên có chút kỳ quái: “Vì sao ngươi phải giúp đỡ ta, bảo vệ ta? Ta vẫn nhớ, ngươi từng hoài nghi ta? Ngươi không lo lắng ta là gian tế của Tề Dương Quốc sao?”
“Ta vẫn biết ngươi tới đây là có mục đích, nhưng trước khi ta biết mục đích của ngươi, ta sẽ vẫn che chở ngươi, đó là chức trách của ta, cũng là tâm ý của ta, nếu có một ngày, ngươi thật sự là gian tế, có lẽ ta cũng sẽ không lưu tình, thế nên ta không hy vọng ngươi là gian tế.” Chung quy thì Hách Liên Trường Phong vẫn là một người trung trực, vì nước vì dân, hắn có thể hy sinh cái tôi.
Kỳ thật điểm này vẫn luôn dày vò hắn.
Hắn không biết mục đích của nàng là gì, nhưng hắn biết, nàng là người thiện lương.
“Vậy ngươi có thể là gian tế sao?” Hắn hỏi.
Khinh Tuyết cười nhẹ, tuy rằng Hách Liên Trường Phong hỏi vậy, nhưng nàng lại cảm thấy vui vẻ, bởi vì hắn hỏi rất thẳng thắn chân thành, không có chút hoa ngôn xảo ngữ gì.
Nếu nàng là gian tế, hắn sẽ không lưu tình!
Nam tử chân thành ngay thẳng này.
Nàng cười: “Ta nói ta không phải, ngươi có tin không?”
“Ta tin. Chỉ cần là ngươi nói, ta sẽ tin.” Hắn nói, không chút hoài nghi.
Khinh Tuyết cười nhẹ, nam tử này, nàng mới nói thế, hắn đã tin, nhưng hắn đã tin tưởng nàng, nàng sẽ không dối gạt hắn điều gì.
Bất cứ lúc nào.
“Vì vậy, ta không phải.” Khinh Tuyết trịnh trọng nói, khẳng định cho hắn yên tâm.
Hách Liên Trường Phong nghe thấy nàng nói thế, liền nở nụ cười nhẹ nhõm, kỳ thật vừa rồi hắn rất căng thẳng, chỉ sợ nàng nói một chữ ‘phải’.
Không biết vì sao, hắn biết, nàng sẽ không nói dối hắn.
Chẳng qua hắn mới gặp mặt nàng vài ba lần, giao tình cũng mờ nhạt, nhưng trái lại hắn rất tin tưởng nàng.
“Ta tin tưởng.” Hắn lại trầm giọng nói lần nữa, mang theo vui sướng.
Khinh Tuyết cười, nhìn góc áo sau cây cổ thụ, nhãn thần trở nên ôn nhu.
“Miệng vết thương, còn đau không?” Hắn hỏi.
Khinh Tuyết nhẹ nhàng đưa tay lên xoa xoa miệng vết thương: “Không đau.”
“Đều tại ta hôm đấy xuất cung, mới cho đối phương cơ hội làm vậy.” Hách Liên Trường Phong nói.
Khinh Tuyết chỉ cười nhẹ: “Không trách ngươi, vết thương này, cũng không nghiêm trọng, chỉ là thương nhẹ ngoài da, hơn nữa, vết thương này…” Vốn dĩ nàng định nói thật với hắn, nhưng nghĩ một chút, không nói vẫn hơn.
Không phải nàng không tin hắn, mà là vì không muốn hắn bị cục diện này nhiễu loạn tâm tư.
“Vết thương thế nào rồi?” Nghe ra Khinh Tuyết ý tại ngôn ngoại, Hách Liên Trường Phong hỏi.
Khinh Tuyết khẽ cười: “Chu Thái y đã băng bó qua, không còn đáng lo ngại.”
“Vậy là tốt rồi.” Hách Liên Trường Phong gật đầu, cũng nghe ra Khinh Tuyết hình như có chút giấu diếm, bất quá hắn không truy hỏi, chỉ cần nàng không muốn nói, hắn cũng không cưỡng cầu .
Hắn nghĩ một chút, rồi sau đó lại nói: “Các mối quan hệ trong hậu cung rất hỗn loạn, hơn nữa ai nấy đều lòng dạ khó lường, ngươi làm gì cũng phải bảo vệ chính mình, có những thời điểm, tổn thương là thứ không nhìn thấy được, một đao có thể chết người, nay ngươi đang ở đầu sóng ngọn gió, chỉ sợ rất nhiều người trong hậu cung có ý muốn *** hại ngươi.”
Hắn có thể bảo hộ, chỉ là ngoài sáng, nhưng trong tối, hay không nhìn thấy được, vị tất hắn đã có thể giúp nàng,
“Ta sẽ bảo vệ tốt bản thân.” Khinh Tuyết nói, ngữ khí rất nhỏ, lộ ra chút rung động.
“Vậy là tốt, đêm cũng khuya rồi, thân thể ngươi không tốt, không thể để nhiễm phong hàn, nhanh về cung nghỉ ngơi đi!” Hách Liên Trường Phong không nỡ, nhưng không đành lòng chứng kiến nàng ở đây hứng gió.
Hắn không muốn phải nhìn nàng chịu chút tổn thương nào.
“Uh, ta nên trở về cung rồi.” Khinh Tuyết nói, chậm rãi đứng lên, nhẹ vỗ vỗ lên váy để cho hết bụi bặm, rồi sau đó khẽ cười đi theo đường cũ.
Nam tử chậm rãi đứng dậy, một đôi mắt, vẫn luôn dõi theo bóng dáng nàng cho đến khi bóng dáng nàng biến mất trong ánh trăng mờ mịt…