Phượng Hâm nhìn bóng lưng nhỏ nhắn phía trước, khóe miệng co rút hai cái.
Đây rốt cục là con cái nhà ai, cũng không hỏi ý kiến người ta xem có đồng ý theo không đã kéo đi rồi.
Đúng vậy, bóng người trước mặt cả người hôi hám, không nhìn rõ mặt mũi này là một cô bé.
Luôn nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, đôi mắt cô bé này rất trong sáng, không chút tạp niệm.
Phượng Hâm có chút tò mò với cô bé này, cô có thể cảm nhận được cả người cô bé đều đang hơi run lên, nhưng vẫn nắm tay cô rất chặt.
Lẽ nào không nghĩ đến chuyện một mình chạy sẽ nhanh hơn sao?
Việc khiến Phượng Hâm càng thêm tò mò là, không biết cô bé sẽ có biểu cảm thế nào lúc nhìn thấy không ít hơn mười con tang thi ở giao lộ kia.
Trước mặt là sói, sau lưng là hổ, cô bé sẽ làm như thế nào đây?
Đây cũng là nguyên nhân Phượng Hâm ngoan ngoãn chạy theo sau cô bé.
Cô muốn nhìn xem, vào thời khắc mấu chốt, cô bé có bỏ rơi cô lại hay không.
Trái tim trong lồng ngực cô bé đập điên cuồng, không dám quay đầu lại nên cũng không thấy được biểu tình phức tạp xẹt qua của Phượng Hâm.
Hiện tại cô bé chỉ một lòng muốn chạy thoát khỏi nơi này, tang thi!! Giống hệt với đám quái vật trong phim, bọn chúng thích ăn thịt người, có rất nhiều người đều đã bị bọn chúng ăn mất rồi.
Cô bé nhất định không thể để bọn chúng bắt được.
Cô bé lúc này chỉ hành động theo bản năng, về việc kéo theo Phượng Hâm xét cho cùng cũng chỉ là động tác trong vô thức.
Rất nhanh, cô bé đã kéo Phượng Hâm chạy đến đối diện “Cửa hàng mua sắm Ngoại Hoàn”, đồng thời cũng đưa mình xuất hiện trước đám tang thi kia.
Những con tang thi ở đó vừa gào lên vừa đi về phía hai người.
Cô bé dừng chân khoảng một phút, rồi lại kéo Phượng Hâm chạy loạn về phía cửa hàng.
Chỉ một khoảng cách mười mét ngắn ngủi, hai người tựa như phải dùng đến thời gian cả năm để đi.
Gậy Kim Cơ trong tay Phượng Hâm đã sẵn sàng để xuất kích.
Cô bé nghĩ muốn vào được bên trong cửa hàng thì phải vượt qua hai con tang thi trước cửa.
Mắt thấy cô bé sắp đụng mặt hai con tang thi.
Phượng Hâm cảm thấy trước mắt rung chuyển một chút, cô bé kéo cô chuyển sang một hướng khác.
Không phải đi cửa hàng sao?
Xem ra đúng là không phải.
Phượng Hâm nhìn ra, cô bé chạy loạn không có mục đích, trăm phần trăm sẽ bị bao vây mà thôi.
Hơn mười con tang thi ở tứ phía đã sắp bao vây lấy hai người bọn họ rồi.
Cũng có thể nói, cho dù ngươi có chạy về phía nào thì cũng phải đối chiến với tang thi, trong lúc ngươi đang đối kháng thì những con khác cũng bắt được ngươi rồi.
Cô bé kéo Phượng Hâm dừng bên một gốc cây lớn, gấp gáp nói: “Chị mau trèo lên đi!”
Đây là một cái cây nhân duyên, cũng chính là thủ pháp để cửa hàng thu hút khách hàng, trước đây cô cùng từng đến rất nhiều lần.
Từ đây trèo lên thì có thể dễ dàng với được cửa sổ thông gió ở tầng một.
Vào lúc cô bé nói thì Phượng Hâm đã trèo lên cây rồi.
Kiếp trước, trước mười tuổi, cô từng là một cao thủ về khoản trèo cây đó.
Mỗi lần có chuyện không vui, cô đều trốn trèo lên cây.
Những lúc như vậy đều là mẹ viện trưởng là người đầu tiên tìm thấy cô, an ủi cô.
Hiện tại nghĩ lại, đối với cô đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất.
Phượng Hâm đã rất nhanh trèo được lên cây, cô bé cũng trèo lên theo.
Mười mấy con tang thi vây xung quanh gốc gây chen chúc đến một giọt nước cũng không lọt, bọn chúng gào rống với hai người.
Bàn tay lạnh lẽo của cô bé lại kéo lấy tay Phượng Hâm, “Chị đừng sợ, chúng ta sẽ không sao đâu.”
Không sao?
Phượng Hâm nhìn tang thi dưới cây đi qua đi lại, đây cũng coi như là không sao đi!