Không ngờ lại gặp được một nhân vật ngoài dự liệu.
Một trong bốn lão đại của bốn căn cứ người may mắn sống sót tỉnh A, lão đại căn cứ khu vực phía đông Nghiêm Ngải Đông, dị năng giả song hệ phong hỏa, là người lãnh khốc vô tình, chỉ nhận thức đàn ông có thực lực, chỉ cần ngươi có thực lực thì trong mắt hắn sai cũng thành đúng.
Trước mạt thế, hắn vậy mà là một thợ cắt tóc nổi tiếng của một cửa tiệm.
Nói đến đây, trong bốn căn cứ thì Đa Dư khâm phục nhất là lão đại khu tây Uông Lâm, dị năng giả song hệ lôi hỏa, là một nữ nhân rất xinh đẹp, làm người rất công bằng, chỉ có căn cứ của cô ấy là có người già và trẻ con.
Lão đại khu nam là một người đàn ông gay thích mặc y phục nữ, trang điểm, cái tên cũng rất nữ tính, Chư Cát Nhạn, dị năng giả song hệ thổ âm, là một con người thâm độc.
Khu bắc Lâm Tử Thạc làm chủ, dị năng giả song hệ mộc phong, nhìn qua thì là một quý công tử phong độ phiêu dật, thực ra là một tên lang tâm cẩu phế, vong ân bội nghĩa.
Lúc căn cứ vừa được thành lập, công sức Đa Dư bỏ ra không ít hơn hắn, nhưng tiếc là dị năng giả hệ thủy vừa thường thấy lại đơn hệ như cô rất nhanh liền bị loại bỏ.
Đa Nghiên dị năng giả song hệ phong quang như chuyện thường tình thay thế cô.
Đa Dư nghĩ lại liền thấy nực cười, loại người như hai con người đó vậy mà đều là dị năng giả song hệ.
“Người đẹp, cô muốn nhuộm tóc hay uốn tóc.”
Nghiêm Ngải Đông bị Đa Dư nhìn đến mức ngại ngùng, mặc dù cũng thường có người nhìn hắn nhưng cũng là những lúc họ cho rằng hắn không biết, nhìn trộm vài cái, còn người quang minh chính đại nhìn người ta nửa ngày như cô trước giờ chưa từng có.
“Tôi muốn cắt tóc, cắt ngắn qua tai cũng được.” Đa Dự xấu hổ cười cười,bây giờ cô chắc sắp bị bệnh thần kinh mất rồi, nhìn một người liền có thể nhấc lên quan hệ với mạt thế.
“Người đẹp, cô nghĩ kỹ chưa, tóc cô dài đẹp thế này cắt đi thật đáng tiếc.”
“Anh cứ cắt đi!”
“Thôi được! Vậy cô có yêu cầu gì không?”
“Không có, càng ngắn càng tốt.”
Đa Dư nhìn người đàn ông đang bận rộn bên người cô qua tấm gương, thật không thể móc nối hắn với người đàn ông mặt mày lãnh khốc không một tia tình cảm.
Lúc này, của phòng thay đồ trong tiệm cắt tóc mở ra.
“Tiểu Đông, ngày cưới của cậu là ngày nào thế?”
“Mùng sáu tháng sáu.”
“Nhanh thế, không phải mới đính hôn hôm qua thôi sao?”
“Tôi và cô ấy yêu nhau gần mười năm rồi, người nhà không chờ nổi nữa, nên cứ thế mà cưới thôi.”
Nhắc đến người yêu, trong mắt Nghiêm Ngải Đông tràn ngập tình ý.
“Ôi! Nhìn vẻ mặt tư xuân của cậu kìa, tôi là ông chủ lại không làm chút chuyện gì đó sao? Ngày mai cậu bắt đầu nghỉ phép đi, cho hạn một tháng.”
Rõ ràng là một câu chúc phúc, Đa Dư lại nghe ra trong đó có sự kỳ quặc khó lý giải, không nhịn được nhìn người đàn ông vẫn luôn đối lưng với cô.
Người đàn ông đó vừa hay quay lại, bốn mắt bắt gặp, Đa Dư nhíu mày thu hồi tầm nhìn.
Sao lại là hắn?
Lão đại khu nam Chư Cát Nhạn.
“Cảm ơn anh Nhạn, chắc chắn không thể thiếu anh kẹo mừng rồi.”
“Được!”
Đa Dư nhìn bóng lưng đang rời đi, lại một lần nữa đánh giá Nghiêm Ngải Dông, liên tưởng đến địch ý không hiểu ra sao giữa khu đông và khu nam.
Cô nghĩ người bạn gái của Nghiêm Ngải Đông kia không thoát khỏi quan hệ.
“Người đẹp, xong rồi.”
“Cảm ơn, anh cười lên khiến người khác nhìn rất dễ chịu, nhớ cười nhiều hơn nhé.”
Đa Dư bước ra khỏi tiệm trong ánh mắt nghi vấn của đối phương, trong lòng không hiểu sao dễ chịu hơn, đồng thời cũng hiểu ra rất nhiều sự tình, phàm sự phải có nhân mới có quả, có yêu mới có hận, phải có thất tình lục dục mới là con người, vì một nỗi hận mà vứt bỏ tất cả tình cảm, ngoài báo thù, ngoài nỗi hận ra thì còn lại gì?
Con người không cần phải vì một sai lầm của người khác mà dằn vặt bản thân。
Ngược lại phải sống thật ưu việt để khiến thù nhân của người ngoài tầm với.