Cô cũng không biết nên nói gì bây giờ? Tại sao cô lại không phản kháng mà còn đi theo cô bé đây?
Giờ thì hay rồi, bị vây rồi.
Phượng Hâm trộm lấy dao găm chém sắt như bùn ra cứa thử một lát, kết quả là cưới lưới đánh cá sợi nilon này lại không chút sứt mẻ.
Loại cảm giác bị vây bắt như nàng tiên cá này, thật sự không thoải mái chút nào.
Lúc này, Phượng Hâm chỉ muốn thoát khỏi cái lưới đánh cá này, cũng không biết tên biến thái nào nghiên cứu tạo ra loại lưới này.
Vẻ mặt cô vô tội nhìn người đàn ông kia, “Khi nào tôi mới được thả ra đây?”
Hào ca khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh, có gan đi vào địa bàn của hắn, còn nằm mơ muốn đi ra, đây là cô gái ngây thơ đến mức nào chứ?
“Thả ra? Cô muốn đi đâu?”
Phượng Hâm cúi đầu trợn trắng mắt, nếu cô nói muốn thoát khỏi hang sói này thì sẽ có người đồng ý sao?
“Tôi chẳng muốn đi đâu cả, tôi chỉ muốn ở lại đây, bên ngoài toàn là tang thi, thật quá đáng sợ.”
Hào ca nhìn cô gái trong tấm lưới vì sợ hãi mà toàn thân run rẩy, nhếch mép coi thường, đây chính là đàn bà, muốn tồn tại chỉ có thể dựa vào đàn ông giống như hắn đây.
Một gã đàn ông có cằm nhọn không đợi Hào ca phí lời, đã cướp lời nói trước: “Hào ca, em thấy con nhãi này cũng không có bản lĩnh gì đâu, thả ra ngoài để anh em dạy cho nó biết cái gì gọi là quy tắc.”
Mấy gã khác nghe thấy thế cũng đều hùa vào.
“Đúng vaayh, Hào ca, thả con nhóc này ra đi.”
“Chúng ta đông người thế này còn sợ một con đàn bà sao, để ai nghe được thì chết cười.”
Lời này vừa dứt bọn chúng đều phá lên cười, rốt cục trong lòng bọn chúng ghĩ gì, thì không nghĩ cũng biết.
Trong lòng Phượng Hâm hận đến mức cắn răng nghiến lợi, nhưng ngoài mặt vẫn là vẻ bình tĩnh.
Hiệ tại cô là một chú chim nhỏ bị đánh gãy cánh, muốn bay lên trời cũng chỉ là vọng tưởng.
Hào ca vỗ tay một cái, tất cả đều dừng lại, quy củ đứng phía sau người hắn.
Hắn không lên tiếng đánh giá cô gái trong tấm lưới, luôn có cảm giác có gì đó sai sai.
Cô gái này nhì có vẻ rất yếu mêm, biểu tình trên mặt cũng không đúng lắm, cho dù là trước mạt thế, một cô gái bị mấy tên đàn ông ức hiếp thì cũng không nên có biểu cảm như vậy.
Phượng Hâm nhìn vẻ cẩn trọng của Hào ca, trong lòng liền không đồng tình, đại đa số đàn ông đều có chung một chứng bệnh, đó là bọn họ luôn tự cho là mình đúng, đây cũng trở thành nhược điểm chí mạng của bọn họ.
“Hào ca, tôi thật sự rất sợ, anh đừng đuổi tôi đi.”
Hào ca chần chừ một lát, sau đó liền nở nụ cười, cười đế vô cùng thỏa mãn.
Xem ra hắn đã đánh giá cô gái không có não này quá mức phức tạp rồi.
Cô gái này ngoại trừ giọng nói hơi khó nghe, thì thân hình ma quỷ này, khuôn mặt trắng nõn hoàn mỹ này đều là người tình trong mộng của mọi gã đàn ông.
Tựa như lúc này, cô đứng đó không nói chuyện nhìn cũng rất bổ mắt.
Ở đây ngoại trừ Hào ca ra thì không ai nghĩ như vậy, tất cả đều hận không thể bịt miệng Phượng Hâm lại.
Đàn bà chính là vậy đấy, chỉ thích những người có quyề lực lớn, còn tiểu lâu la như bọn hắn thì luôn bị xem thường.
Phượng Hâm không nhìn biểu tình của bọn họ, đôi mắt câu hồn nhìn thẳng Hào ca.
Cảnh này vào trong mắt những kẻ phía sau thì thành cô đang âm thầm mời gọi, nghĩ đến đây trong lòng lại thấy ngứa ngáy.
Hào ca nhìn những đôi mắt đang hơi đỏ lên phía sau mình, liền cười thầm không ai thấy được.
Loại hàng ưu vật thế này sao đến lượt bọn chúng thưởng thức.
“Tôi là một người thích thử thách, cô đừng khiến tôi thất vọng mới được.
Cô nên biết rằng không chỉ ngoài cửa hàng này, thì tầng hai và tầng ba cũng toàn tang thi, cô không chạy thoát nổi đâu.”