Rút không được, tiến không xong, muốn bao nhiêu khó khăn có bấy nhiêu khó khăn.
‘Rầm’ một tiếng lớn, một chiếc xe công cộng đã bị mấy tang thi xô đổ ngã, những mảnh thủy tinh văng ra khắp nơi.
Tang thi đứng gần chiếc xe nhất đều biến thành con nhím, trong đó có một con còn bị một mảnh vỡ thủy tinh lớn cắt rơi đầu.
Những con tang thi gần đó lập tức chen chúc ùa đến, trong chớp mắt đến thi thể của con tang thi kia đã không còn.
Phượng Hâm vẻ mặt vô cảm nhìn một màn này, nhiều nhất năm phút nữa, chướng ngại vật giữa cô với đám tang thi sẽ không còn.
Trong lòng vội muốn chết, nhưng trên mặt cô lại không nhìn ra được chút biểu tình nào.
Cách? Nhất định sẽ có cách?
Tiểu Như nhìn bóng lưng mảnh khảnh đứng trước xe vững vàng tựa như một ngọn núi, khiến cho cô bé đang lo lắng mạc danh cảm thấy an toàn.
Phượng Hâm không có tinh thần nhìn đi nơi khác, chỉ chú mục nhìn vào đám tang thi.
Mắt cô nhìn thấy mấy chiếc xe mô tô ở phía cuối bị chúng đụng bay.
Đã không còn trở ngại, đám tang thi lũ lượt ùn ùn kéo đến khiến người ta nhìn vào mà thấy kinh sợ.
Trong lúc vô tình Phượng Hâm nhìn thấy gì đó? Cô không lùi bước, ngược lại còn xông lên, tốc độ so với tang thi còn nhanh hơn rất nhiều.
Cô rốt cuộc đã biết rồi, đã biết nên phải làm gì rồi.
Hai tay đưa ra trước ngực, trong tay liền biến ra một can xăng năm lít.
Cô vặn nắp can xăng ra, lại cởi tiếp áo ngoài ra bao thật kỹ can xăng, rồi lấy một chiếc bật lửa ra châm hỏa.
Tay dùng lực ném, một quả cầu lửa hướng về phía một chiếc xe đang bị rò xăng trong đám tang thi bay vút tới.
“Oành” một tiếng rung trời, giữa đám tang thi bùng lên đại hỏa dữ dội.
Tiếng nổ liên tiếp không ngừng vang lên.
Tựa như pháo hoa bay lên không trung rất cao, nổ một cái liền biến thành vô số tàn quang vô số màu sắc đẹp đẽ.
Tình huống lúc này giống nhưng lại có chỗ khác nhau, đám tang thi bị nổ bay dưới tác động của những vụ nổ liên tiếp.
Từ xa nhìn lại, từng cái chấm đen bay tung trong không trung rồi lại rớt xuống.
Phượng Hâm đứng trước xe, trong tay nắm gậy bóng chày đập bay những tang thi bay về phía cô.
Một màn này, vô tình khắc sâu vào trong lòng Tiểu Như, cho đến tận khi cô bé trưởng thành mỗi lẫn nhớ lại, vẫn là sự khâm phục vô cùng.
Chị tiên nữ thật sự quá lợi hại.
Tất cả những con tang thi tiếp cận vào trong bán kính một mét đều bị Phượng Hâm đánh bay.
Tiếng nổ kéo dài đằng đẵng một tiếng đồng hồ, trong không khí tràn ngập mùi hăng mũi khó ngửi.
Sau khi khói tản dần, con đường phía trước đã lộ ra trước mắt rồi.
Đám tang thi đông nghịt đã biến mất hoàn toàn.
Những hàng xe bị bỏ hoang biến thành đống sắt vụn.
Những vết nứt trên mặt đường bê tông cho thấy uy lực của vụ nổ lúc trước đáng sợ đến nhường nào.
Xác tang thi nằm la liệt xung quanh xe Phượng Hâm, còn có nhiều con tang thi nửa thân trên vẫn còn lành lặn đang bò về phía cô.
Càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, phía sau là vệt màu kéo dài.
Phượng Hâm không có thời gian lãng phí để giải quyết nốt, chỉ mau chóng quay vào trong xe.
Lúc nhìn thấy người anh trai nhặt được ngồi dậy, trong lòng chỉ hơi ngạc nhiên một chút.
Vết thương nghiêm trọng như vậy mà đã tỉnh lại rồi, ý chí này không phải người bình thường có được.
Không chút chần chừ, cô đạp ga lao thẳng về phía giao lộ.
Vẫn còn những con tang thi còn cử động rơi đầy trên mặt đường đều bị Phượng Hâm lái xe nghiền ép.
Lúc xe rung động còn có thể nghe thấy tiếng âm thanh ‘răng rắc, răng rắc’ khiến người ta nổi tóc gáy.