Một là rút lui, đợi bọn Hàn Tinh Diệu đến rồi cùng đi.
Hai là nhảy xuống xe chạy.
Tất nhiên Phượng Hâm sẽ không chọn cách thứ nhất, trùng sinh trở lại, trong từ điển của cô đã không có rút lui mà chỉ có tiến lên.
Tang thi nam ở đằng đuôi xe.
Phượng Hâm nhanh chóng từ nóc xe nhảy lên mui xe, đang chuẩn bị nhảy xuống.
Đệt, cái quỷ gì thế này?
Cô cứng ngắc dừng lại cước bộ.
Phượng Hâm tỉ mỉ quan sát, khóe miệng co rút hai cái.
Cô có thể khẳng định trước đó không có thứ này dưới mặt đất.
Cái đầu lành lặn lại mọc ra thêm hai cánh tay, từ phần ngực trở xuống tất cả đều đã biến mất.
Mấu chốt là việc mà cái đầu này đang làm.
Nó mở cái mồm rộng ra hết cỡ, hướng về phía Phượng Hâm an tĩnh chờ đợi.
Phượng Hâm vuốt vuốt ngực, may mà kịp phanh lại, thiếu chút nữa thì cô tự dâng mình lên tận cửa rồi.
Cũng chỉ trong thời gian vài phút.
Xung quanh chiếc xe Phượng Hâm đang đứng đã có đến không dưới mười con tang thi bị khiếm khuyết tập trung lại.
Ngoại trừ cái đầu dưới đất, còn lại đều là tang thi trẻ con bảy tám tuổi.
Bọn chúng không phải là thiếu một cái tay, thì cũng là thiếu một cái chân.
Nhìn một màn này, trong lòng Phượng Hâm buồn rầu, có sự khó chịu khó mà nói thành lời.
Nếu như mạt thể không xảy ra thì thật tốt, đám trẻ con này vẫn còn được đi học, chăm chỉ học tập, chơi đùa vui vẻ.
Đáng tiếc là trên thế giới này, không có ai khác có thể được như cô.
Được trùng sinh là sự may mắn kiếp này của cô.
Cô thu hồi cảm xúc không nên có lại, quay về quan sát tình hình tứ phía.
Phía trước bên trái cách cô khoảng trên dưới hai mét, có một chiếc xe chở học sinh bị báo hỏng.
Chiếc xe đã bị lật đổ, ghế lái còn có một tang thi chỉ còn lại nửa thân dưới.
Phượng Hâm có thể thấy trong xe còn có hai tang thi trẻ con một cách rõ rệt, bọn chúng không có tay, đang hướng về phía cô gào lên yếu ớt.
Không đúng!
Ngày mạt thế mở ra, trường học vẫn đang hoạt động mới phải.
Bọn chúng sao lại trên đường giữa thành phố A3 và A2 thế này.
Trong lúc vô tình Phượng Hâm liền nhìn thấy một vật, cuối cùng cũng hiểu ra nguyên do tại sao bọn chúng lại xuất hiện ở đây.
Trong một góc khuất của xe, có một chiếc cặp sách đang mở ra, bên trong có một bộ võ phục màu sắc đỏ vàng đan xen.
Bọn chúng chắc là trên đường đến thành phố A3 tham gia cuộc thi tỉ võ.
Vài tang thi trẻ con đã bò được đến bên chiếc xe Phượng Hâm đang đứng.
Những bàn tay nhỏ dính máu cào loạn lên thân xe.
Có thể nói Phượng Hâm đã bị bao vây rồi.
Dưới sự nỗ lực không ngừng của tang thi nam, vết lồi lõm ở đuôi xe càng lúc càng to hơn.
Vị trí đang đứng của Phượng Hâm càng lúc càng nhỏ, cô lấy đại đao ra muốn chém một nhát, kết quả là xe quá cao, đại đao hơi ngắn, chém không tới.
Chỉ có thể dùng đến gậy Kim Cơ thôi.
Hai đầu gậy Kim Cơ vốn không nhọn, muốn đâm thủng đầu tang thi cần phải dùng lực rât lớn.
Thiếu hụt duy nhất của cô lúc này là lực lượng, mắt nhìn trời cũng sắp tối không rõ năm đầu ngón tay nữa rồi, cần phải tốc chiến tốc thắng mới được.
Nếu không cho dù có tiến vào không gian, đến lúc ra ngoài vẫn ở tại chỗ cũ, không bị tang thi xé xác mới là lạ.
Phượng Hâm nhìn gậy Kim Cô trong tay, nhớ tới trong không gian có một thanh đoản kiếm dài mười lăm cen-ti-mét, mắt liền sáng lên, nghĩ ra rồi.
Nhanh chóng từ trong không gian lấy ra thanh đoản kiếm cùng một sợi dây thừng, buộc đoản kiếm cố định vào trên đầu gậy Kim Cô.
Một trần tàn sát liền bắt đầu.
Phượng Hâm dùng mũi đao sắc nhọn đâm thủng đầu từng con tang thi.
Thủ pháp ra tay của cô vừa chuẩn lại độc, chỉ một đao là đủ để hạ một con tang thi.
Xung quanh xe nhiễm đầy máu đen, mùi tanh nồng đậm quanh quẩn không tán.