Lâm Tử Thạc và Tiểu Cửu mỗi người đối phó với một con tang thi, không bao lâu sau thì đã tiêu diệt được chúng.
Lúc đó, Đa Nghiên đầu cũng chẳng quay lại đi thẳng đến một bộ váy hồng không tay, chỉ vứt lại một câu nói.
“Chúng ta không dễ gì mới đến được đây, chị may chọn lấy vài bộ đi, không biết lần sau phải bao lâu nữa mới đến được đây đâu.”
Nếu người nào mắt sáng thì có thể nhìn ra được, đây căn bản là có mục đích.
Cũng chỉ có cô là có mắt như mù, trong lòng còn đang cảm tạ Đa Nghiên, bám theo sau mông người ta cầm giúp cho người ta mấy bộ quần áo.
Đa Nghiên nhìn trúng một bộ quần áo được treo ở quá cao, cô ta lại nóng vội, cái móc quần áo lắc qua lắc lại liền rớt xuống.
Trùng hợp đụng trúng đầu Đa Nghiên, để lại một vết thương nhỏ dài hai cen-ti-mét trên trán.
Vốn dĩ là không phải chuyện gì lớn, Lâm Tử Thạc lại trách mắng cô một trận, nói gì mà cô tính khí quá tiểu thư, nếu như không phải tại cô nhiều chuyện thì sao Đa Nghiên có thể bị thương.
Đáng buồn cười hơn là cô lại cảm thấy hắn nói rất đúng.
Kết quả cuối cùng chính là, Đa Nghiên được thỏa theo ý nguyện lấy được bộ quần áo, còn cô vì áy náy mà ra ngoài tay không.
Từ lúc ra ngoài Đa Nghiên cứ khóc không ngừng, nói trên trán cô ta chắc chắn sẽ để lại sẹo, về sau sẽ không còn chàng trai nào thích cô ta nữa.
Phượng Hâm giống như một người bàng quang, nhìn bạn trai của cô bận rộn xoay quanh em gái tốt của cô.
Cuối cùng Lâm Tử Thạc còn ác độc trừng cô một cái, bảo tìm một tiệm thuốc xử lý miệng vết thương cho cô ta.
Vẻ mặt Tiểu Cửu khó mà nhẫn nại, cuối cùng vẫn không thể không đi theo mấy người.
Cứ thế mấy người đi quanh một vòng rất lớn gần đó, cuối cùng ở mặt sau cửa hàng Chanel đó tìm được một phòng khám nhỏ.
Phòng khám đó không vắng vẻ giống như cửa hàng Chanel, ở trong có không dưới mười con tang thi.
Tiểu Cửu vì cứu Đa Nghiên, bị tủ đè lên nên bị tang thi cào trúng chân phải.
Lúc lấy được thuốc mỡ rời đi, Lâm Tử Thạc và cô cùng dìu Tiểu Cửu, Đa Nghiên bên cạnh Lâm Tử Thạc, phía sau có năm sáu con tang thi đuổi theo.
Trong lúc vội vã bỏ chạy Đa Nghiên vô tình vấp ngã, Lâm Tử Thạc không chút do dự liền buông tay đỡ cô ta lên.
Đồng thời nói với cô nếu còn mang theo Tiểu Cửu thì mọi người đừng nghĩ đến chuyện sống sót tiếp.
Khuôn mặt trẻ con của Tiểu Cửu mới đầu vẻ kinh ngạc không dám tin, cuối cùng trở nên chết lặng.
Phượng Hâm vẫn nhớ như in, cho đến tận lúc bị tang thi cắn chết, Tiểu Cửu vẫn không mở miệng nói một câu, ngay cả một tiếng kêu rên cũng không có.
Khuôn mặt trẻ con đó, từ đầu tới cuối vẫn luôn hướng về phía bọn họ rời đi.
Phượng Hâm tay siết chặt vô lăng, đem cảnh tượng khiến tim cô đau thắt chôn thật sâu dưới đáy lòng.
Sẽ tốt thôi, mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi.
Trời cao ban cho cô cơ hội lựa chọn lại từ đầu, không phải là để cô sửa chữa bù đắp cho những người cô mắc nợ ở kiếp trước sao.
“Chị tiên nữ, sao chị lại khóc, có phải là lo cho bố em không, chị yên tâm, bố em chắc chắn sẽ không sao đâu, bố từng nói sẽ chăm sóc cho Tiểu Như một đời này rồi.”
Nghe thanh âm non nớt này, Phượng Hâm khẽ cong môi, đưa tay quệt mắt, cảm nhận được sự ẩm ướt trên tay, đúng thật là nước mắt.
Khóc! Đã bao lâu rồi cô chưa khóc.
Cô còn cho rằng, nước mắt của cô đã rơi cạn trong bãi đỗ xe dưới lòng đất tăm tối không phân biệt được ngày đêm đó rồi.
Không ngờ cô vẫn còn có thể rơi lệ.
Tiếng ‘ọt, ọt’ trong không gian yên tĩnh này đặc biệt rõ rệt.
Phượng Hâm nhìn thấy cái đầu nhỏ đang cúi thấp qua gương chiếu hậu.
Đây là đang xấu hổ sao?
Cô cũng đáng trách, tại sao lại không nghĩ tới việc đưa chút đồ ăn cho Tiểu Như chứ?