Nhỏ giọng nói: “Đa Nghiên, chị nhìn thấy em rồi, mũ lưỡi trai trắng chả hợp với em chút nào! Xem ra, tối nay sẽ rất thú vị đây.”
Bar Túy Mộng cách trường rất gần, chỉ không đến trăm mét.
Sáu giờ năm mươi phút Đa Dư rời trường, đi bộ không nhanh không chậm.
Nghĩ một hồi lại lấy điện thoại gọi một cuộc, “tút, tút”, điện thoại rất nhanh liền được nhận.
“Xin chào.”
“Bố ơi, con là Đa Dư, bây giờ bố có rảnh không? Con có chút chuyện muốn nói.”
“Ừ!”
“Con đã gặp Lâm Tử Thạc ở trường rồi, anh ấy hẹn con bảy giờ tối nay ở bar Túy Mộng.”
Im lặng một hồi.
“Đi đi! Chín giờ bố đến đó bàn chuyện làm ăn, tối chúng ta về cùng nhau.”
“Vâng ạ, bố tiếp tục làm việc đi ạ.”
“Đợi đã, bar Túy Mộng là nơi giải trí lớn nhất thành phố A3, đến đó phải quẹt thẻ khách quý, số thẻ của bố là *******, mật khẩu ******.”
“Con cảm ơn bố, bây giờ con qua đó đây.”
Trước khi trùng sinh Đa Dư chưa từng đến Túy Mộng, ngược lại khi mạt thế lại từng ở tạm đó vài ngày.
Vừa bước vào bar, cô suýt ngạt thở bởi không khí sặc mùi hỗn hợp của rượu và thuốc lá.
Giữa vũ đài là các thiếu nữ đủ loại hình thái, đang không ngừng đu đưa thân hình một cách cuồng nhiệt theo nền nhạc inh tai nhức óc.
Thân hình trắng nõn đong đưa trong ánh đèn hấp dẫn ánh mắt, không khí ái muội ngập tràn trong mọi ngóc ngách.
Đa Dư không mất thời gian đi tìm người, có người muốn nhìn cô bị xấu mặt thì sao có thể dễ dàng xuất hiện.
Tìm một chỗ ngồi bắt mắt nhất trên quầy bar.
“Cho một ly nước ép cam tươi, cảm ơn.”
“Mỹ nữ, lần đầu tới phải không.”
“Đúng vậy! Đang đợi người.”
Người điều chế nhìn ra cô không muốn nói chuyện, cũng không lên tiếng nữa liền đặt một ly nước ép xuống.
Đa Dư yên tĩnh ngồi đó, đối lập với sự náo nhiệt trong bar, nhìn qua giống như không tồn tại.
Cùng lúc đó, trong phòng nghỉ VIP, có hai nam một nữ đang đứng bên cửa kính lớn chạm đất, nhìn cô không biết đang nói những gì?
Lúc này một trong hai người nam rời đi, hướng về phía Đa Dư đi đến.
Đa Dư không để mắt tới những người bên cạnh, toàn là những người ăn no rửng mỡ không có việc làm.
“Cho một ly nước ép cam tươi.”
“Vương đại thiếu lúc nào thì thích loại nước ép nữ sinh thích vậy.”
“Uống nhiều rượu hại thân.”
Hai người tán dóc câu được câu không.
Một ánh mắt Đa Dư cũng không thèm liếc qua, ly nước ép trên bàn cũng chưa nhấp qua một ngụm, nhìn qua không biết đang nghĩ gì?
Cho đến khi…
“Mỹ nữ, tiền của cô rơi rồi.”
Đa Dư không động tĩnh, một chiến thuật cũ xì, đến một cái lông cô không rơi rơi cái rắm.
Người pha chế nhìn Đa Dư, trong mắt xẹt qua tia thương hại, lại một thiếu nữ thiện lương bị hãm hại rồi.
Vương đại thiếu bị khơi lên sự hứng thú rồi, chiêu này của hắn là trăm phát trăm trúng, lần này thất bại rồi sao?
“Mỹ nữ, trông ít nhất cũng phải một vạn, thật sự không phải của cô sao?”
“…”
“A! Tôi nhìn nhầm, rồi, ít nhất cũng phải mười vạn, nếu không phải của cô thì tôi lấy đây.”
Đa Dư không nhanh không chậm chuyển tầm nhìn, nhìn người đàn ông bên cạnh, sâu trong mắt kinh qua tia âm u.
Là hắn, trợ thủ đặc lực bên người Lâm Tử Thạc trong mạt thế, Vương Thiệu Vĩ, thảo nào giọng nói là nghe quen như vậy.
“Của tôi.” Đa Dư cúi người xuống, động tác cứng ngắc nhặt tiền dưới đất.