Nhưng còn người đâu?
Những người còn sống sót đâu?
Họ đều đã đi đâu cả rồi?
Mạt thế mới bắt đầu chưa đầy nửa tháng, đừng nói là người sống đều bị tang thi cắn chết rồi.
Thời gian dài như vậy ngây ngốc ở đây, cô chưa từng nhìn thấy một người may mắn sống sót, trong lòng không thấy kỳ quặc mới lạ, dù đều đã lẩn trốn rồi, lẽ nào ban ngày không ra ngoài tìm đồ ăn hay sao?
Tang thi gần đây lại tương đối ít, người may mắn sống sót nên nắm bắt thời gian này mới đúng!
Phượng Hâm rất nhanh quyết định không suy nghĩ linh tinh nữa.
Nếu gặp được người sống sót thì chỉ để hỏi đường, ngoài ra không còn tác dụng nào khác, nói không chừng còn mang đến nhiều rắc rối hơn.
Phượng Hâm nhìn mấy con tang thi lang thang phía trước, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển.
Nghĩ ra rồi!
Cô vừa thấy một cái thùng rác, có thể nó sẽ có tác dụng.
Phượng Hâm chậm rãi lùi về phía sau, lúc lùi được nửa đoạn đường.
Liền mở chiếc thùng rác bên cạnh ra, kết quả…
Cô dùng sức kéo nắp ra, nhưng nó lại không chút dịch chuyển.
Vãi, thùng rác bây giờ còn có khóa sao?
Cô chỉ muốn tìm một cái thùng rác, tại sao lại khó như vậy?
Cô không tin không mở được nó ra.
Phượng Hâm vật lộn với cái thùng rác một lúc, chỉ thấy cô nén một hơi sâu, tay dùng lực thật mạnh.
‘Rắc’ một tiếng, thùng rác được mở ra rồi, mọi thứ phía trong bị rơi vãi ra ngoài.
Phượng Hâm nhìn thứ từ trong thùng bị đổ ra ngoài, khóe miệng co rút hai cái.
Tại sao cô lại hà tiện như vậy chứ?
Lấy một cái bình trong không gian là được rồi, lãng phí thì lãng phí, lại nhàn rỗi tìm chuyện thế này.
Bây giờ thì hay rồi.
Lúc này, một bóng người in dưới đất hướng về phía Phượng Hâm lao đến, kèm theo hơi thở hôi thối hắc mũi.
Cô lập tức phản ứng rất mau, nhanh chóng lùi bước.
Kết quả…
Phượng Hâm thấy trên đôi giày thể thao của mình có thêm một bàn tay nhỏ đen nhẻm.
Cô thật sự hận không thể đạp bàn tay này ra, cuối cùng lại nhịn xuống.
“Bỏ tay ra.”
Giọng nói Phượng Hâm không chút độ ấm khiến cho nhân ảnh dưới đất run lên vài cái.
Nhưng lại không buông ra, ngược lại còn bám lấy bò lên, hai bàn tay nắm chặt lấy cổ chân cô.
Phượng Hâm đen mặt, cô đúng là mồm quạ đen, cái tốt không linh cái xấu lại linh.
Lúc này, từ xa truyền đến mấy tiếng cước bộ hỗn loạn cùng với tiếng gào rống của tang thi.
Chắc là tiếng thùng rác rơi đã kéo bọn chúng tới đây rồi.
Chỉ trong vài phát, phía bên kia đường xuất hiện hai tang thi một nam một nữ bước đi cứng nhắc hướng về phía Phượng Hâm.
Bóng người dưới đất run rẩy dữ dội.
Phượng Hâm đang định đá người này ra, cô không muốn ngồi đây không làm gì cả đợi tang thi đến ăn.
Lúc này, bóng người dưới đất đột nhiên nhảy lên, nhìn thùng rác dưới chân một cái, trong mắt có chút không nỡ, kéo tay Phượng Hâm chạy về phía khác.
Phượng Hâm có thể giãy ra, nhưng cô lại không làm thế, cô có thể cảm nhận được bàn tay lạnh đến mức dị thường này đang khẽ run.
Thức ăn ở ngay trước mắt, hai con tang thi sao có thể dễ dàng bỏ qua.
Từng tiếng từng tiếng gào rống truyền đi vang rất xa.
Rất nhanh, những con tang thi gần đó cũng gào lên theo, tiếng bước chân hỗn loạn càng lúc càng gần.
Phượng Hâm: “…”
Nếu như cô nhớ không nhầm, thì những con tang thi này mới là bậc sơ cấp mới phải, sao lại đã biết gọi đồng bọn thế này.
Vãi, gặp phải ma rồi.
Bóng đen chạy rất nhanh, mắt thấy sắp tới bên kia con đường này.