Một luồng ánh sáng màu lam lướt qua, chỉ thấy hạt giống chất đầy trên xe đều đã biến mất như tan vào hư không.
Đa Dư bị dọa tới mức lùi lại hai bước, “Vãi, ban ngày không gặp ma thì cũng không nên trộm hạt giống của mình chứ! Đâu hết rồi? Mau trả lại cho tôi.”
Lúc này cô cảm nhận được cổ tay nóng lên rõ rệt, vừa cúi đầu thì nhìn thấy hạt châu màu lam ở chuỗi phật châu phát ra ánh sáng màu lam nhè nhẹ, rất nhanh liền biến mất.
Đa Dư lại ngẩng lên nhìn, hai chiếc xe trống không đã được chất đầy trở lại, dường như tất cả là ảo giác của cô.
Cô có thể khẳng định tất cả đều là thật, nhấc tay lên nhìn một cách chăm chú.
Không lẽ đây là không gian? Đúng là thế sao? Thật không thể tin được.
Ở mạt thế cô đã từng gặp một cô gái đeo một chiếc vòng cổ thạch anh, bên trong chính là một loại không gian nhỏ.
Đa Dư ôm tâm tình kích động thử nghiệm vô số lần.
Cả chiếc xe cứ thế lúc hiện lúc ẩn.
Trong lòng Đa Dư vô cùng kích đông! Đây đúng là một bảo vật vô giá, quá tốt rồi, trong phật châu vậy mà có không gian, như này có thể tàng trữ thật nhiều đồ ăn rồi.
Cô vốn dĩ chỉ dự định tìm một món vũ khí hợp tay, kể cả những hạt giống này chỉ là vô tình nghĩ đến, thời gian này cũng chưa cần chuẩn bị đến.
Căn cứ mà những kẻ may mắn sống sốt thành lập cách nơi này quá xa, cách đằng đẵng cả một thành phố, cứ để ở đây rồi rời đi cũng không tốt, nhân khẩu nơi này đông đúc nhất, sẽ sớm bị tang thi chiếm đóng.
Cô hiện tại cũng không thể đến thành phố A3, mạt thế vẫn chưa tới, với năng lực của bố cô thì cho dù cô có trốn đến chân trời cũng có thể tìm được về.
Như này thì tốt rồi, tất cả mọi vấn đề đều đã được giải quyết, căn cứ dưới đất này thành có cũng được mà không cũng được.
Đa Dư đem tất cả hạt giống cho vào không gian.
Lái một trong hai chiếc xe chở hàng chạy nhanh đến thành phố A3, cô đi đều là đường tắt.
Nơi đó có một nhà xưởng quy mô trung bình, cũng là mục tiêu lần này của cô.
Nếu như đi đến khu vực thành thị tập trung mua một số lượng đồ ăn quá lớn sẽ rất dễ gây chú ý.
Đến xưởng thực phẩm cỡ lớn thì hình thức mua bán không cần cái này lại cần cái kia, quá phiền phức.
Loại hình trung bình này vừa vặn phù hợp, chỉ cần có tiền là có thể lấy hàng.
Đa Dư giả trang thành một thương nhân buôn bán sỉ, lấp đầy xe chở về.
Các loại đồ ăn đóng hộp, trong đó có lương khô và mỳ gói tương đối nhiều.
Loại đồ ăn này hạn sử dụng dài, cho dù quá hạn ăn vào cũng không sao.
Chiếc xe này thông thường có thể chở được năm tấn, có điều kỹ thuật chất hàng hóa không khéo, đồ vật lại nhẹ và chiếm diện tích, cảnh sát kiểm tra khá nghiêm ngặt nên cô chỉ chở ba tấn.
Đa Dư mười tám tuổi thi bằng lái xe là loại xe con, đổi thành loại xe chở hàng tấn này lại thành không có giấy phép lái xe.
Cô nhăn mày u sầu khi thấy hai vị cảnh sát ở ngã tư trước mắt, trầm mặc tấp xe vào lề ở nơi không bắt mắt, hy vọng cảnh sát có thể không nhìn thấy cô.
Tiêu rồi, đúng là miệng quạ đen, mấy người cảnh sát này đều có thiên lý nhãn sao, khoảng cách giữa cô với họ ít cũng phải năm trăm mét đó.
Họ đang đi đến đây càng ngày càng gần.
Đa Dư nhanh chóng mở cửa xe chạy ra, nấp sau một thân cây bên đường.
Cách không xa có sáu người nam trẻ tuổi đi đến.
Một người cảnh sát đang tỉ mẩn kiểm tra xe nên không chú ý tới, mấy người đang đi đến từ sáu người biến thành bảy người.
Mùi thịt gà thật thơm, thật đói.
Đa Dư thật sự đói rồi, sáng chỉ ăn hai cái bánh bao, bây giờ trời sắp tối, lại phải đi thêm nửa tiếng mới đến được trung tâm thành phố.
Đã ba năm rồi cô chưa được ăn KFC, thật là tưởng niệm.
Một người dưới sự chú ý của những người khác gọi một đống đồ ăn bày đầy bàn, sau đó dùng một tốc độ rất nhanh liền tiêu diệt sạch sẽ.
Đa Dư vỗ vỗ bụng, a! No quá, cảm giác đói bụng đúng là không dễ chịu chút nào.
Trước khi trùng sinh, hai ba ngày cô không ăn gì là chuyện rất bình thường.
Nhắc đến cũng thấy lạ, cô lúc đó không biết đói là gì sao?
Cô vẫn nhớ mạt thế năm thứ hai, những thứ có thể ăn dễ tìm được cơ bản đều bị những người may mắn sống sót thu thập sạch sẽ rồi.
Cô hai ngày còn chưa ăn cơm, không biết lấy đâu ra dũng khí mạo hiểm tính mạng đi qua hai dãy phố tìm thức ăn.
Một cái bánh bao mốc, một túi mỳ gói.
Cô chạy muốn phọt rắm quay về, đưa cho Lâm Tử Thạc và em gái tốt của cô.
Đa Nghiên ăn sạch túi mỳ gói.
Lâm Tử Thạc không ăn mà bóc sạch mốc trên bề mặt bánh bao, đưa cho Đa Nghiên.
Đa Nghiên từ chối lắc đầu nói no rồi, cuối cùng hắn hai ngụm ăn hết.
Đa Dư lúc đó hận không thể nhặt sạch vỏ bánh bao mốc dưới đất ăn.
Thật ra, có rất nhiều chuyện không phải cô không biết, mà là cô không nỡ, cô sợ cô độc, sợ chỉ còn một mình, chỉ cần có một người cùng cô nói chuyện hàng ngày cũng tốt, để chứng minh rằng cô vẫn còn sống.