"Reng reng......" Chuông cửa vang lên hơi dồn dập.
Đã trể thế này, đến cùng là người nào?
"Mẹ, con đi mở cửa." Hàn Khuynh Thược hiểu chuyện nhìn lướt qua Hàn Mộ, cất bước đi về phía cửa lớn.
Hàn Mộ mỉm cười, nhìn bóng dáng nhỏ bé của Hàn Khuynh Thược, cảm giác thỏa mãn tận đáy lòng.
"Là ông......." Giọng nói ngạc nhiên của Hàn Khuynh Thược truyền vào tai Hàn Mộ. Cô nhíu chặt chân mày, cảm giác có cái gì đó không đúng.
Theo đạo lý, ở thành phố A này người quen biết với Thược Thược cũng không nhiều. Người đến lại có thể khiến con bé ngạc nhiên như thế, đến tột cùng là ai?
"Vào đi!" Lời nói của Hàn Khuynh Thược làm cho trái tim Hàn Mộ đập rộn lên.
Cô có cảm giác hơi khẩn trương một chút.
Khẩn trương? Khóe môi Hàn Mộ hơi nhếch lên, cô đang khẩn trương cái gì?
Từ trên ghế quý phi đứng lên, Hàn Mộ nói về phía cửa: "Thược Thược, là người nào vậy?"
"Là anh......"
Giọng nói quen thuộc làm cho cả người Hàn Mộ chấn động, bước chân mất tự nhiên dừng lại.
"Anh......."
Hàn Mộ ngẩng đầu, hai mắt nhìn về phía người tới.
Bốn mắt nhìn nhau, không khí tràn đầy kỳ quái, luồng không khí này làm cho Hàn Mộ cảm thấy hít thở không thông.
Hàn Mộ ngây ngốc vài giây, cũng nhanh chóng phản ứng lại.
"Ninh thiếu, đã trễ thế này còn muốn làm gì?" Hai mắt Hàn Mộ càng thêm lạnh nhạt và bình tĩnh.
"Không chào đón anh?" Ninh Doãn Ngân nhìn gương mặt Hàn Mộ, nhướng mày, trong giọng nói có một chút không hài lòng.
"Đúng vậy!" Hàn Mộ mỉm cười, cũng không giấu diếm "Tôi không biết có chuyện gì làm phiền Ninh thiếu hơn nửa đêm lại chạy đến đây. Nếu như không có việc gì, Ninh thiếu trở về đi."
Cô không muốn gặp lại anh!
Hàn Mộ nghĩ gì, cũng là Ninh Doãn Ngân cảm giác được từ trên người cô.
"Thược Thược, mở cửa cho Ninh thiếu trở về đi. Chúng ta cũng nên nghỉ ngơi." Giọng nói Hàn Mộ hơi có phần lạnh lùng. Nếu bạn tinh tế phát hiện, bạn sẽ nghe ra được trong giọng nói của cô trừ bỏ lạnh lùng ra còn có một tia rung động.
"Dạ, mẹ!" Hàn Khuynh Thược híp mắt mỉm cười nói: "Hồ ly thối, ông trở về đi!"
Mẹ không cho ông ấy cơ hội, nó cũng không có cách nào!