Hai mắt Hàn Mộ vẫn ngơ ngắc nhìn ra bên ngoài cửa sổ sát đất.
Bóng đêm bao phủ xuống thành phố A rất đẹp.
"Mẹ......" Hàn Khuynh Thược từ sau lưng ôm lấy Hàn Mộ. Đêm nay mẹ thật là lạ. Mẹ lại quyết định sáng may bay về nước Mỹ.
Thay đổi như vậy hơi gấp gáp! Nhưng trên mặt mẹ lại hiện lên vẻ ưu thương làm nó không nhìn ra.
Rốt cuộc mẹ lo cái gì? lại sầu cái gì?
"Thược Thược!" Hàn Mộ nắm tay Hàn Khuynh Thược, ôm đến trước người cô "Sao Thược Thược không đi ngủ. Ngày mai chúng ta phải thức sớm."
Hàn Khuynh Thược lắc đầu: "Con lo cho mẹ."
Lời nói Hàn Khuynh Thược bỗng chốc tràn vào lòng Hàn Mộ. Hàn Mộ ôm lấy cô bé, mở miệng hỏi: "Cô bé ngốc, mẹ không có việc gì. Chỉ là đang nghĩ một việc."
"Mẹ đang suy nghĩ việc gì?"
Hàn Mộ cúi đầu nhìn gương mặt Hàn Khuynh Thược, một tay nhẹ nhàng mơn trớn "Mẹ nghĩ đến cha con!"
"Cha?" Hàn Khuynh Thược hơi sửng sốt, hơi khó hiểu. Mẹ của nó chưa bao giờ chủ động nói với nó về tên hồ ly thối kia. Nhưng lần này trước khi rời khỏi thành phố A, mẹ lại nhắc đến. Hơn nữa trong lời nói còn có vẻ bi thương, mang theo một chút quyến luyến.
Chẳng lẽ, mẹ không bỏ được......
"Mẹ, người......"
"Thược Thược, nghe mẹ nói." Hàn Mộ ngắt lời Hàn Khuynh Thược.
"Dạ." Hàn Khuynh Thược ngoan ngoãn gật đầu.
"Mẹ có con là ngoài ý muốn, mà cũng không phải là ngoài ý muốn." Hàn Mộ sâu kín nói "Mẹ rất cảm ơn cha con đã ban con cho mẹ. Nhưng, mẹ cũng rất sợ hãi mất đi con." Hàn Mộ ôm lấy Hàn khuynh Thược, lực trong tay tăng thêm một chút.
"Thược Thược, con muốn biết cha con là người nào không?"
Hàn Mộ nhắm hai mắt chua xót lại. Ngày mai phải rời đi, trước tiên cô phải trở về an bài tốt tất cả, mới có thể đón ba cô qua đó sống. Nhưng lúc này trong lòng cô lại không muốn. Đối tượng lại là.... .......
Tất nhiên là Ninh Doãn Ngân! Cô phải làm thế nào.... .......
"Không muốn!" Hàn Khuynh Thược kiên quyết nói với Hàn Mộ "Mẹ không muốn thừa nhận ông ấy, Thược Thược sẽ không muốn có người này"
"Nhưng.... ....." Hàn Mộ vừa muốn nói chuyện, tiếng chuông cửa chợt vang lên.
"Reng reng......"