Cùng lắm cô ta cũng chỉ là một người phụ nữ ngu ngốc phải trả giá vì tình yêu này mà thôi!! Cô ta đã yêu Ninh Doãn Ngân, nhưng cho tới bây giờ Ninh Doãn Ngân đối với cô ta không có tâm, lại càng ko có ý. Cái này chỉ có thể nói là “hoa rơi có ý, nước chảy vô tình” thôi!
“A, được rồi!” Hàn Khuynh Thược sâu kín thu hồi điện thoại di động của mình, trong miệng thốt ra lời nói lạnh lẽo nhưng lại xuyên vào lỗ tai Bạch Thanh Tình: “Cút! Nếu có lần sau, tôi sẽ cho dì nếm thử mùi vị của viên đạn này. Nếu dì không tin có thể đi hỏi cấp dưới của dì. Tôi nhớ tên của dì ấy là Hứa Tâm Lam!”
Hàn Khuynh Thược lạnh lùng cười.
Mẹ bảo bối của nó muốn thả bà ta ra, nó cũng sẽ không tổn thương bà ta!
Chỉ là, dù sao nó cũng phải cảnh cáo người ta một chút! Nếu không sau này tái phạm, vậy cũng không tốt!
Cả người Bạch Thanh Tình bỗng rùng mình một cái, vẻ mặt đã sớm hoa lê đẫm mưa rồi.
Rốt cuộc cô ta đã chọc tới ác ma gì.
Cả người Bạch Thanh Tình xụi lơ ngã xuống đất, trong hốc mắt có một chút nước mắt tràn ra, nỗi sợ hãi đang đánh úp về phía cô ta.
Lần trước cô ta không đến dự buổi yến tiệc của ông Ninh do cô ta đi Châu Âu về trễ.
Cô ta về tới thành phố a đã nghe nói về chuyện trong bữa tiệc của ông Ninh. Vừa về tới nhà, mẹ của cô ta cũng nói với cô ta, họ còn đi thăm dì của cô ta.
Thì ra, ngày đó người quấy nhiễu bửa tiệc của ông Ninh chính là hai mẹ con trước mắt này.
Lần này dì Tâm Lam cũng nhận không ít sợ hãi trong bữa tiệc, cho tới bây giờ, tinh thần của bà ta có chút hỗn loạn và thần trí không rõ.
Người khởi xướng chính là hai mẹ con cô ta!
Bạch Thanh Tình chợt ngẩng đầu, ánh mắt mang theo vẻ oán hận sâu sắc. Cô ta sẽ không quên lời mẹ cô ta đã nói. Mẹ cô ta đã nói, người phụ nữ này cũng có thể là cháu ngoại của bà ngoại. Đồng thời, cô có thể là chị của cô ta.
Lúc trước cô của cô ta, Bạch Lạc Phi không quan tâm gả cho ba của cô ta là Hàn Đào.
“Hừ, hôm nay mẹ con các người thả tôi. Nhưng sau này tôi nhất định sẽ đòi lại thù mới hận cũ đối với các người. Hơn nữa, Ngân chỉ có thể là của tôi, tôi mới xứng đứng ở bên cạnh anh ấy!” Bạch Thanh Tình oán hận nhìn hai mẹ con trước mắt. Cho dù như thế nào, cô ta cũng không bỏ qua cho hai mẹ con này. Trên đời này, có mẹ con họ sẽ không có Bạch Thanh Tình cô!
Bạch Thanh Tình chật vật từ trên mặt đất đứng lên, một tay chống lên vách tường màu trắng.
“Ha ha.....” Hàn Mộ cười lạnh “Như vậy sẽ chờ cô có bản lĩnh đoạt lại từ tay tôi! Nhưng mà.......”
“Nhưng mà, cô cảm thấy sẽ có ngày đó sao?”
Giọng nói lạnh lùng của Hàn Mộ làm Bạch Thanh Tình cứng đờ người. Loại bá đạo này, còn có gọng nói của cô làm cho cả người cô toát ra luồng khí lạnh, làm cho cô ta không rét mà run!
“Nhân lúc tôi chưa thay đổi chủ ý, lập tức cút đi.” Hàn Mộ nắm bàn tay nhỏ bé của Hàn Khuynh Thược ngồi xuống ghế.
Cùng người phụ nữ này lãng phí lâu như vậy, tinh thần cũng mệt mỏi. Nhưng không biết bên trong cuộc giải phẫu tiến hành thế nào!
“Mẹ, hãy tin tưởng anh Thanh Lưu.” Dường như Hàn Khuynh Thược nhìn ra Hàn Mộ không yên tâm. Nó nhẹ nhàng nắm tay Hàn Mộ “Nếu ngay cả anh Thanh Lưu cũng không có cách nào...., có lẽ hồ ly thối.......”
“Thược Thược! Không cho phép con nói bậy!” Hàn Mộ kịp thời ngăn cản lời nói của Hàn Khuynh Thược.
Hàn Mộ ngẩng đầu nhìn cách đó không xa, bóng dáng Bạch Thanh Tình đã biến mất khỏi tầm mắt của cô.
Cô ta nói không sai! Là cô đã hại Ninh Doãn Ngân. Giờ phút này người nằm bên trong phải là cô!
“Thược Thược, mẹ sợ!” Hàn Mộ ôm Hàn Khuynh Thược.
“Mẹ.” Hàn Khuynh Thược hận không thể niêm phong cái miệng của nó lại.
Biết rõ mẹ của nó giờ giờ phút phút đều lo lắng cho hồ ly thối. Nhưng nó còn không biết kiêng nể gì cả, nói xằng nói bậy.
Lần này hay rồi, mẹ lại thương tâm!
“Haizz....!” Hàn Khuynh Thược yên lặng thở dài, vỗ lưng an ủi Hàn Mộ: “Mẹ không sợ. Thược Thược luôn ở bên cạnh mẹ.” Trước đây khi chưa đến thành phố A, trong mắt của nó, mẹ của nó luôn là một người kiên cường đến đáng sợ.
Từ lúc đến thành phố A, cho tới bây giờ nó chưa thấy mẹ nó rơi một giọt nước mắt.
Trong lòng mẹ có thêm một phần lo lắng!
“Thược Thược, cho dù lần giải phẫu này kết quả như thế nào. Có một việc, mẹ phải muốn đi làm.” Trong mắt Hàn Mộ hiện lên vẻ lạnh lùng.
Rốt cuộc người nào muốn ám sát cô? Nơi này là thành phố a, không phải ở nước Mỹ. Ngàn dặm xa xôi chạy đến nơi này, muốn giải quyết cô, quá để mắt Hàn Mộ cô rồi!
“Mẹ, con biết rõ!” Hàn Khuynh Thược nhẹ nhàng gật đầu.
Nó cũng biết mẹ bảo bối của nó nhất định sẽ điều tra chuyện này. Một súng này không tổn thương đến mẹ, nhưng cũng xúc phạm đến Ninh Doãn Ngân. Một súng này làm cho mẹ thấy rõ lòng mình. Nhưng một súng này cũng đồng thời làm cho hồ ly thối đứng bên bờ vực sống chết!
“Chuyện này, cho dù thế nào cũng ta cũng phải điều tra rõ ràng!”
Hàn Mộ nhẹ nhàng gật đầu, dường như đang suy nghĩ những gì.
Hàn Khuynh Thược yên lặng ngồi bên cạnh Hàn Mộ, nó biết rõ hiện tại mẹ nó đang cần thời gian suy nghĩ một số việc.
Hàn Khuynh Thược ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Giữa trưa mặt trời đã lên cao.
.................
Màn đêm chậm rãi buông xuống. Hoàn cảnh xung quanh lập tức yên tĩnh trở lại, yên tĩnh đến mức không khí có chút khác thường.
Hàn Khuynh Thược cau mày nhìn đèn trước phòng giải phẫu. Nó biết rõ, bên trong đang tiến hành phẫu thuật. Hơi quay đầu, thấy hai mắt Hàn Mộ đã khép hờ, lông mày hơi nhăn lại, mẹ bảo bối của nó thật không có ngủ.
“Cạch.......” Tiếng mở cửa vang lên.
Hàn Khuynh Thược nhìn đèn trước phòng phẫu thuật “Mẹ, đã phẫu thuật xong!”
Hàn Mộ chợt mở to hai mắt, đứng lên.
Thanh Lưu từ bên trong chậm rãi đi ra, trên gương mặt thanh tú có chút mệt mỏi.
“Thược Thược, anh nói rồi, anh sẽ trả lại cho em một cha hồ ly khỏe mạnh!”
Trong lòng Hàn Khuynh Thược sáng tỏ, ôm lấy Thanh Lưu: “Cảm ơn anh Thanh Lưu!”
Hàn Mộ ở một bên vừa nghe, thở dài một hơi.
Lúc này, Ninh Doãn Ngân được đẩy ra. Trải qua ca mổ anh hết sức suy yếu, trên mặt không có chút huyết sắc nào.
Hàn Mộ ngẩng đầu, nhìn về phía cửa sổ. Những vì sao trên trời sáng lấp lánh. Mỉm cười, đây là kỳ tích!