"Ầm....." Đột nhiên, nghe trong máy vi tính truyền đến tiếng vang thật lớn.
Trên màn hình máy tính từng hàng gạch ngang chợt hoàn toàn sụp đổ.
Tiếp đó, một màn hình lớn hiện ra trước mặt Hàn Khuynh Thược.
"Anh Ưng, anh Ưng, anh mau đến đây!" Hàn Khuynh Thược thì thầm nói. Trên cái trán trơn bóng xuất hiện mồ hôi, động tác trong tay lại không có chút nào lười biếng.
Cũng không biết bây giờ tình hình trong bệnh viện thế nào! Không biết tình hình của hồ ly thối thế nào!
"Ôi......" Hàn Khuynh Thược tức giận vỗ bàn phím "Tức chết tôi rồi. Thật là ngốc nghếch, Hàn Khuynh Thược mày thật là ngốc!"
Thật là ít học sử dụng! Tất cả đều do cô không nghe anh Ưng nói........Không học tập thật giỏi.
Bạn nói, chỉ có một cái đầu thông minh thì có làm được gì. Bây giờ nhìn bản thân mình xem, còn không phải là người ngu ngốc,ngay cả giải món đồ cũng không giải được.
"Còn thiên tài sao." Hàn Khuynh Thược tức giận lầm bầm "So với anh Ưng đúng là một trời mộtvực. Anh Ứng mới đúng là thiên tài."
"Không được." Hàn Khuynh Thược hít một hơi thật sâu.
Bây giờ không phải là lúc giận hờn, cũng không phải là lúc tự hạ thấp mình.
Nó không thể hồ đồ, hồ ly thối không được. Bây giờ từng giây từng phút của ông ta đều quý giá!
Hai mắt tràn đầy ý cười, Hàn Khuynh Thược như đang tự hỏi.
Không đến mười giây, Hàn Khuynh Thược mở hai mắt ra, trong đôi mắt lóe lên tia sáng.
Hàn Khuynh Thược duỗi hai tay, nhanh chóng gõ bàn phím, một loạt câu lệnh xuất hiện trên màn hình máy tính.
Chỉ chốc lát sau, lại"ầm......." một tiếng.
Màn hình màu đen từ từ biến mất, vài dòng chữ quen thuộc xuất hiện trước mắt Hàn Khuynh Thược.
Hàn Khuynh Thược vui vẻ nhìn màn hình ngày càng rõ.
Nó thành công rồi!
"Thược Thược, làm sao vậy?" Liệp Ưng xuất hiện trên màn hình, giọng nói có chút bất đắc dĩ, cậu ta chậm rãi lắc đầu, ánh mắt nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Hàn Khuynh Thược.
Con bé này thật có dũng khí, thật lợi hại, dám phá phòng tuyến của cậu ta.
"anh Ưng!" Hàn Khuynh Thược kích động nhìn Liệp Ưng "Cuối cùng cũng gặp anh rồi. Anh Ưng, từ nay về sau đừng lấy cái phòng tuyến để vào nữa, em làm sao cũng không vào được!"
Hàn Khuynh Thược chu cái miệng nhỏ nhắn, dường như rất không hài lòng.
Nó thích anh Ưng. Anh Ưng chưa bao giờ tức giận với nó, tùy vào sự việc nào đó."
"Bây giờ không thể vào được!" Liệp Ưng lắc đầu.
Phòng tuyến này là thành quả nửa năm của cậu ta!
Nếu không phải có phòng tuyến này, vậy tin tức quan trọng của cậu ta đều bị tiết lộ ra ngoài. Phải biết rằng, mỗi ngày đều có bao nhiêu người muốn phá phòng tuyến của cậu ta. Chỉ cần phòng tuyến của cậu ta bị phá vỡ, nên biết tin tức gì cũng không khó khăn.
Nhưng cậu ta thật không ngờ, cô bé này có tiến bộ lớn như thế!
Không phải cậu ta tự phụ, trên thế giới này người có thể phá được phòng tuyến của cậu ta dường như không có, ngoại trừ cậu ta ra, cô bé này là người đầu tiên.
Hai người bọn họ không hổ là song sinh trong kho tàng quý giá của đế vương. Loại ăn ý này, loại tâm ý tương thông này là bẩm sinh.
Cô bé này, phá vỡ phòng tuyến của anh không nói. Nhưng bây giờ lại còn được tiện nghi mà khoe mẽ!
"Gấp gáp tìm anh như vậy, có chuyện gì quan trọng sao?" Liệp Ưng nhìn trên trán Hàn Khuynh Thược xuất hiện mồ hôi, hỏi cô bé.
Cuối cùng có chuyện gì khiến cô bé sốt ruột thành cái dạng này.
"À à!" Hàn Khuynh Thược không ngừng gật đầu "Anh Ưng, anh nhanh cho em mượn anh Thanh Lưu, được không? Nhanh cho em mượn đi!"
"Thược Thuộc, em bị thương sao?" Liệp Ưng vừa nghe, lông mày hơi nhíu lại.
Cô bé này, sao lại không cẩn thận như thế?
"Tất nhiên không phải!" Hàn Khuynh Thược lắc lắc đầu "Nếu em bị thương, sao còn xuất hiện trước mặt anh Ưng được?"
Nó còn không bị anh Ưng chế giễu đến chết sao?
"Nếu không, chẳng lẽ mẹ bảo bối của em bị thương?" Giọng nói Liệp Ưng hơi thay đổi.
Mẹ cũa Thược Thược tất nhiên cũng là mẹ của cậu ta. Chỉ là bây giờ cậu ta không thể nhận thức mẹ con họ, thời gian còn chưa tới!
Gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức hiện tai đang nổi loạn. Trên tay cậu ta có hai phần ba quyền lợi gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức, tất nhiên cậu ta thành đối tượng chịu đả kích của mọi người. Mỗi người hận không thể bắt cậu ta để uy hiếp. Hôm nay, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào cậu ta. Nếu cậu ta ở sau lưng nhận thức mẹ cậu ta và em gái sẽ khiến cho các cô lâm vào nguy hiểm.
Cho nên vì an toàn của các cô, cậu ta dùng tốc độ nhanh nhất, phải nắm bắt từng hành động cả gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức. Chỉ có cậu ta có được quyền lợi của gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức, như vậy trên thế giới này sẽ không có người nào uy hiếp được cậu ta, cũng sẽ không có người nào uy hiếp được người cậu ta muốn bảo vệ!
Đây mới là những gì cậu ta muốn thiết lập!
"Không phải, không phải, cũng không phải!" Hàn Khuynh Thược khua tay.
Sao hôm nay anh Ưng kỳ lạ thế, hỏi nhiều vấn đề như vậy?
Nếu quan tâm nó bị thương thì thật bình thường, dù sao anh Ưng cũng cưng chìu nó, quan tâm nó thì không có gì đáng trách! Nhưnganh Ưng quen với mẹ sao? Vì sao quan tâm mẹ bảo bối của nó có bị thương không, giọng nói vô cùng kỳ lạ như vậy chứ?
"Vậy em sốt ruột muốn tìm Thanh Lưu làm hì?" Liệp Ưng hơi bình tĩnh. Cũng may các cô không có việc gì, hại cậu ta phải lo lắng!
"Không phải em bị thương, không phải mẹ bảo bối bị thương!" Hàn Khuynh Thược dừng một chút, sắc mặt lo lắng ngày càng sâu sắc, nó còn không biết anh Ưng có đồng ý cho nó mượn anh Thanh Lưu không!
"Anh Ưng, người bị thương là ba hồ ly. Ông ấy vì cứu mẹ, nên bị trúng đạn. Bác sĩ nói ông ấy hết thuốc chữa, trừ phi có kỳ tích."
Giọng nói Hàn Khuynh Thược hơi khổ sở. Thật ra, nó rất thích hồ ly thối. Chỉ cần mẹ bảo bối của nó đồng ý, nó nhất định gọi hồ ly thối một tiếng ba!
"Cái gì?" Lời nói Liệp Ưng không lớn không nhỏ, lông mày hơi nhíu lại.
Sao anh ta có thể bị thương chứ?
Tâm Liệp Ưng không khỏi đau xót, trong lòng đã rõ, người bị thương là cha của cậu ta! Ông ấy không biết sự có mặt của cậu ta. Nhưng trên người cậu ta chảy cùng dòng máu với ông ấy!
"Thược Thược, anh lập tức cho Thanh Lưu qua đó!" Liệp Ưng đồng ý, rồi biến mất trước màn hình.
"Này, anh Ưng!" Hàn Khuynh Thược nhìn người biến mất trên màn hình, miệng há to.
Làm sao vậy? Sao hôm nay tâm tình của anh Ưng không ổn định vậy?
Nhưng cũng tốt, anh Ưng đồng ý để anh Thanh Lưu đến.