Trong chốc lát căn phòng yên tĩnh trở lại, yên tĩnh đến khoa trương. Giữa hai người cũng có thể nghe tiếng hít thở của nhau, bầu không khí bỗng chốc càng thêm mập mờ.
Ninh Doãn Ngân đứng dậy xuống giường, đi đến bên cạnh Hàn Mộ, cúi đầu hai mắt vẫn nhìn cô chăm chú, mở miệng sâu kín hỏi thăm: “Không biết, em còn nhớ những lời đã nói với tôi?”
“Tôi có thể có lời gì chứ?” Hàn Mộ khẽ ngẩng đầu, môi mỏng khẽ mở.
Đôi môi mê người của Ninh Doãn Ngân lập tức rơi vào trong mắt Hàn Mộ. Bốn mắt nhìn nhau, trong chớp mắt bầu không khí có thêm vài phần hài hòa.
“Em.......” Ninh Doãn Ngân dừng lại một chút, lại bước đến gần Hàn Mộ, lần này khoảng cách gần đến mức hơi thở của anh phả lên mặt cô “Chẳng lẽ em thật sự không có ý định nói với tôi một chút, nói về con của chúng ta?”
Mặt Hàn Mộ bỗng chốc nóng lên, giống như đang bị lửa thiêu. Người đàn ông này, không có chuyện gì đến gần cô làm gì?
“Anh cũng biết rồi, tôi có gì để nói?” Hai mắt Hàn Mộ lóe ý cười trả lời.
Ông trời ơi, thổ địa ơi, từ lúc chào đời đến giờ đây là lần đầu tiên cô cảm thấy Ninh thiếu của chúng ta có chút nhàm chán! Có thể do ở trong bên viện quá buồn bực! Còn có một khả năng chính là bản thân anh ta. Muốn nói nguyên nhân gì, Ninh đại thiếu gia Ninh Doãn Ngân quá rõ ràng!
“Thì muốn nghe chính miệng em nói!” Ninh Doãn Ngân không ngừng cố gắng.
Dù sao, hôm nay anh nhất định phải nghe được chính miệng người phụ nữ này nói. Cho dù trong lòng anh đã biết đáp án!
“Tôi muốn không thừa nhận, anh có cách gì?” Khóe môi Hàn Mộ nhẹ nhàng bĩu một cái.
“Cho dù em thừa nhận hay không thừa nhận, nhưng đây là sự thật.” Ninh Doãn Ngân hơi cúi thấp đầu mình, môi mỏng tựa như vô tình cọ sát vào Hàn Mộ.
Ninh Doãn Ngân mỉm cười nhắm mắt nói.
Trên người cô vẫn luôn mang theo hương thơm như vậy, giống như cô của sáu năm trước.
Vừa nói đến sáu năm trước, trong lòng Ninh Doãn Ngân tăng thêm một phần phẫn nộ. Người phụ nữ này cũng dám lớn mật lại mang con của anh rời khỏi tầm mắt anh! Chạy mất dạng, đúng không?
Ánh mắt Ninh Doãn Ngân nhíu lại đầy nguy hiểm, quét về phía Hàn Mộ, “Còn nữa, sáu năm trước, em thế nhưng ăn đậu hủ của anh xong rồi lại phủi mông bỏ đi! Em thật là lớn mật.”
Nghe được chuyện sáu năm trước, sắc mặt Hàn Mộ hơi đỏ lên.
Vừa rồi lúc xảy ra chuyện Bạch Thanh Tình, anh nói qua chuyện sáu năm trước là vì Bạch Thanh Tình dở một vài thủ đoạn hèn hạ, anh mới đối với cô, đối với cô cái đó cái đó!
Hàn Mộ hơi nhíu chân mày lại. Nói như vậy, cô nên đi cảm ơn tiểu thư Bạch kia rồi. Nếu không phải Bạch đại tiểu thư kia, làm sao Hàn Mộ cô có thể có con gái bảo bối của mình chứ!”
“Nhưng Ninh thiếu ngàn vạn lần không nên quên. Thược Thược là do một tay tôi nuôi lớn, tính tình của nó tôi rõ nhất.” Hàn Mộ hơi kiêu ngạo hất cằm lên. “Nếu tôi không cho Thược Thược nhận biết anh, anh nói Thược Thược có để anh vào mắt không?”
Thược Thược nhà cô chính là tiểu thư kiêu ngạo vô cùng.
“Em dám?” Ninh Doãn Ngân nắm chặt tay, ra sức nhịn xuống xúc động một đánh Hàn Mộ một cái.
Nếu không cho anh nhận cô bé Thược Thược kia, như vậy anh không bị ông nội anh thiến sao! Ông nội anh, có chuyện gì là ông không làm được. Không có!
“Tôi có gì không dám?” Hàn Mộ che miệng cười “Còn nữa..........Ninh thiếu, không thể không nói chuyện sáu năm trước, khối đậu hủ của ngài còn hơi non đó!”
Ninh Doãn Ngân vừa nghe, sắc mặt chợt đỏ bừng, hai tay nắm chặt lại, gân xanh nổi lên. Thật hận không thể dùng một quyền đánh chết người phụ nữ này! Nhưng nếu thật sự đánh cô, anh lại không ra tay được, vừa ra tay, sẽ đau lòng.
Ninh Doãn Ngân khóc không ra nước mắt. Sao anh có thể trở nên “uất ức” như thế chứ?
Người phụ nữ này thật sự làm cho anh dở khóc dở cười. Ninh Doãn Ngân hít một hơi thật sâu. Lại nhìn về phía Hàn Mộ một tiếng lại một tiếng Ninh thiếu. Thế nhưng người phụ nữ đáng chết này một lần lại một lần khảo nghiệm năng lực của anh, như vậy chỉ còn cách cho cô tự thử xem qua!
“Có phải đậu hủ non, nếu không làm phiền em ở đây tự mình thử một chút?” Ninh Doãn Ngân cúi đầu dường như dựa sát vào vai Hàn Mộ, giọng nói sâu kinh mang theo từ tính xẹt qua tai Hàn Mộ, làm cho cô có cảm giác ngứa.
Hàn Mộ còn chưa kịp phản ứng thì Ninh Doãn Ngân đã ôm cô vào lòng. Môi mỏng chặn lại môi son của cô.
Hàn Mộ chấn động cả người, cảm giác lạnh buốt phủ lên môi cô, lập tức có cảm giác mát mẻ thấm vào lòng cô.
“Ưm.......”Hàn Mộ đẩy Ninh Doãn Ngân ra. Sao người này lại thích chiếm tiện nghi cô thế?
Ninh Doãn Ngân hôn Hàn Mộ thật sâu, mang theo một chút dịu dàng, mang theo một chút bá đạo.
“Thả....Thả tôi ra.” Hàn Mộ bị hôn đến nói chuyện mơ hồ.
“Không thả!” Ninh Doãn Ngân cười tà cất giọng.
Nói ra, như vậy có phải Ninh thiếu anh cũng quá không có mặt mũi!
Hàn Mộ chán nản. Tuy trong lòng đã thừa nhận cô thích anh, đã yêu anh. Nhưng anh cũng không thể luôn chiếm tiện nghi của cô!
Hàn Mộ há miệng, khẽ cắn lên môi mỏng của Ninh Doãn Ngân, tay đánh một quyền xuống bụng dưới của anh.
“A.......” Ninh Doãn Ngân lại hét lên một tiếng, thả Hàn Mộ ra, lui về sau vài bước, tức giận nhìn cô.
“Em làm gì vậy?”
“Ninh thiếu, anh buồn cười hay không buồn cười? Hẳn là tôi nên hỏi anh đang làm gì đó?” Hàn Mộ trợn mắt nhìn thẳng.
“Em......Em.......” Ninh Doãn Ngân một tay che bụng mình, sắc mặt hơi tái mét.
Hàn Mộ cúi đầu nhìn anh che bụng. Trên mặt hơi đỏ bừng.
Hàn Mộ chấn động cả người. Trời ơi, miệng vết thương nứt ra rồi.
“Anh.....” Hàn Mộ tức giận dậm chân, cũng không biết đang giận Ninh thiếu, hay đang giận chính mình.
Trời ơi, sao miệng vết thương lại nứt ra. Hơn nữa nhìn sắc mặt Ninh thiếu dường như rất xấu, thật không tốt.
“Anh............Anh không sao chứ?” Hàn Mộ dùng một tay đỡ lấy Ninh thiếu, để anh ngồi trên giường.
Ninh Doãn Ngân lắc đầu, trên mặt nhăn nhó.
Trong lúc nhất thời Hàn Mộ hận không để đánh chết chính mình. Biết rõ ràng vết thương của anh chưa lành lại, sao lại ra tay với anh chứ? Hơn nữa, còn không biết suy nghĩ mức độ nặng nhẹ! bây giờ nhìn vẻ mặt Ninh thiếu tái nhợt và vặn vẹo, tim vừa đau vừa khó chịu. Hàn Mộ à Hàn Mộ, mày không phải tự đào hố chôn mình sao?
“Anh chờ một chút, tôi lập tức đi tìm bác sĩ cho anh...........”