Y Sâm đốt lên một điếu thuốc, tàn khói lượn lờ, mùi vị có chút sặc người.
Liệp Ưng ngẩng đầu, liếc nhìn Y Sâm, “Thế nào, ngươi cũng bắt đầu hút thuốc lá rồi!”
Không biết vì sao, hắn rất ghét cái loại hương vị khói sặc người kia.
Dù gì cũng là nam nhân tốt không hút thuốc lá mà!
Không biết sao, muốn giữ vững tư tưởng của mình ở dưới hoàn cảnh như vậy, còn có thể không bị đám người kia dạy hư, thật sự rất không dễ dàng đó!
Y Sâm nhún vai.
Hai ngày nay vì tìm Tiểu Thất gần như không thể nào chợp mắt.
Siêu nhân cũng sẽ mệt mỏi có được hay không! Huống chi hắn cũng chỉ là một con người, cũng sẽ ngã bệnh mệt mỏi đấy!
“Mệt mỏi!” Y Sâm khạc khói từ trong miệng ra, “Khụ khụ......”
Nói thật, tư vị của thuốc lá này thật không tốt chút nào!
Nếu như không phải vì tiêu trừ mệt nhọc, hắn mới sẽ không hút đâu!
Tiểu Thất cũng không thích nam nhân hút thuốc lá. Cho nên, hắn không hút!
“Y Sâm, mệt mỏi thì nên đi nghỉ ngơi một chút đi!” Chu Tiêu vỗ vỗ bả vai Y Sâm, “Không nên để mình quá mệt mỏi. Lúc trở lại Tiểu Thất muốn nhìn thấy một Y Sâm anh tuấn, khỏe mạnh đấy.”
Thật ra thì, hai ngày nay bọn họ ai cũng không được chợp mắt.
“Không có việc gì, tôi đang đợi!” Y Sâm nhìn Chu Tiêu, sau đó mắt dời tới trên người Liệp Ưng và Ngũ Nhật.
Không đợi được tin tức, hắn làm sao có thể nhắm mắt đi nghỉ ngơi. Đừng bảo là nghỉ ngơi, chính là nhắm mắt lại hắn cũng cảm thấy không được an bình, không được yên tâm.
Không khí lại một lần nữa yên tĩnh lại.
Liệp Ưng dựa vào thành ghế, nhắm mắt giả vờ ngủ say. Ngũ Nhật cầm ly cà phê trên bàn uống một hớp, Y Sâm lại một lần nữa đốt lên một điếu thuốc, hút một hơi rất lớn. Mà Chu Tiêu nhìn ba người, thở dài.
Hiện tại chỉ có thể chờ đợi, mà chuyện khổ sở nhất trên cái thế giới nàycũng chính là chờ đợi.
“Rinh, Rinh......” Một hồi chuông điện thoại reo phá vỡ bầu không khí yên lặng.
Y Sâm cơ trí, nhảy lên từ trên ghế, “Ngũ Nhật, có điện thoại!”
Chân mày Ngũ Nhật cau lại.
Phản ứng của người này thật sự có hơi thái quá!
Để cái ly trong tay xuống, đứng dậy, đi tới bên cạnh điện thoại. Ngũ Nhật tiếp điện thoại.
Liệp Ưng cũng mở hai mắt ra, liếc mắt nhìn Chu Tiêu. Hai người cùng nhìn về phía Ngũ Nhật.
“Ừ!” Giọng Ngũ Nhật nhẹ nhàng.
Y Sâm nắm chặt quả đất. Vào giờ phút này, trong lòng hắn không chỉ có chút sợ, còn có cảm giác không ngừng khẩn trương.
“Được.” Lời Ngũ Nhật nói gần như vĩnh viễn chỉ là chừng ấy câu.
Một câu ừ, một câu được của hắn cũng làm cho Y Sâm gấp gáp hận không thể tiến lên, đoạt lấy điện thoại tới nghe.
“Tôi biết rõ rồi!” Nói xong một câu cuối cùng, Ngũ Nhật đã cúp điện thoại, đi tới bên ghế sa lon, ngồi xuống.
“Thế nào?” Y Sâm dời đến bên cạnh Ngũ Nhật, một tay nắm cánh tay của hắn, bàn tay run rẩy tiết lộ lo lắng trong lònglúc này của hắn.
Ngũ Nhật bưng ly cà phê lên, lại uống một hớp, thả cái ly xuống, chỉ lặng lẽ lắc đầu một cái.
“Rốt cuộc là sao?” Y Sâm thật hận không thế đánh một quyền, trực tiếp đánh chết người trước mắt này.
Tại sao hắn có thể bình tĩnh như vậy?
Chẳng lẽ hắn không biết vào giờ phút này trong lòng hắn sợ đến cỡ nào sao? Sợ hãi không có tin tức tốt!
Ngũ Nhật liếc mắt nhìn Y Sâm, khẽ cúi thấp đầu xuống.
“Tôi nói, rốt cuộc có tin tức của Tiểu Thất hay không?” Y Sâm nhấc cổ áo Ngũ Nhật lên, “Hiện tại Tiểu Thất ở nơi nào?”
Người này......
“Y Sâm, buông tay!” Liệp Ưng ở bên cạnh liếc mắt nhìn Y Sâm “Không phải nói sẽ bình tĩnh sao? Anh nhìn đi, bây giờ anh là cái dạng gì!”
Chu Tiêu bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Y Sâm, vừa liếc nhìn Ngũ Nhật.
Một người lòng như lửa đốt, một người lại tỉnh táo giống như quỷ!
Y Sâm hạ tay của mình xuống, đặt mông an vị ngời trên ghế sa lon, hơi sức cả người giống như là bị rút sạch.
Bình tĩnh!
Hắn cảm giác mình đã bình tĩnh đến điên rồi.
Càng bình tĩnh, trong lòng của hắn thì càng không bình tĩnh. Sự bình tĩnh vừa rồi cũng không biết bị hắn ném đi đâu!
“Ngũ Nhật, anh cứ nói đi! Không cần chơi đùa Y Sâm!” Chu Tiêu gật đầu, ý bảo Ngũ Nhật nói ra.
Ngũ Nhật gật đầu, rất nghiêm túc nhìn Y Sâm, hỏi, “Y Sâm, có phải bất kể sau này Tiểu Thất biến thành người thế nào, anh cũng sẽ yêu cô ấy phải không? Thậm chí còn yêu cô ấy hơn hiện tại?”
Trong đám bọn họ, Tiểu Thất là người nhỏ tuổi nhất ngoài Liệp Ưng! Bình thường, bọn họ đều đối xử với Tiểu Thất như em gái ruột.
Nhất là hắn, Ngũ Nhật, hắn đối xử với Tiểu Thất là toàn tâm toàn ý giống như anh trai chăm sóc em gái vậy.
Bọn họ đều là cô nhi. Cho nên, bọn họ chỉ có thể yêu thương lẫn nhau!
Y Sâm hơi sững sờ, không hiểu tại sao Ngũ Nhật đột nhiên nói ra lời này. Nhưng vẫn ngơ ngác gật đầu.
“Phải, tôi sẽ rất thích rất thích Tiểu Thất. Tôi lấy tánh mạng của mình thề!”
Y Sâm nghiêm túc nhìn ba người trước mắt, “Tôi lấy tánh mạng của mình thề, đời này sẽ dùng tánh mạng của mình đi yêu cô ấy!”
Liệp Ưng, Chu Tiêu, Ngũ Nhật liếc nhìn nhau, trong lòng cũng đã sáng tỏ.
“Ngũ Nhật, anh nói đi!” Liệp Ưng gật đầu. Hắn cũng muốn biết tại sao Ngũ Nhật lại hỏi Y Sâm như vậy.
Chẳng lẽ, Tiểu Thất thật xảy ra chuyện gì!
Ngũ Nhật hít thật sâu thở ra một hơi, nhìn Y Sâm, “Đồng ý với tôi, sau khi nghe không nên quá kích động, lại càng không được làm ra chuyện gì để cho chúng tôi lo lắng!”
Y Sâm gật đầu, lo lắng trong lòng càng ngày càng nặng.
“Tìm được vị trí của Tiểu Thất rồi.” Ngũ Nhật mở miệng, “Nhưng tình huống thật không tốt!”
Ngũ Nhật cúi đầu, chính hắn cũng không có dũng khí nói tiếp. Sợ hãi bản thân mình cũng không chịu nổi sự thật này, lo lắng cho bản thân không chịu nổi chân tướng này!
“Cái gì gọi là tình huống thật không tốt?” Y Sâm nắm chặt quả đấm, hai mắt nhắm nghiền, đầu hơi ngẩng lên.
“Ngũ Nhật, anh mau nói đi!” Chu Tiêu cũng có chút khẩn trương.
Cứ như vậy, xem ra tình huống thật không tốt. Vậy Tiểu Thất cô ấy......
Ngũ Nhật lắc đầu, đứng lên, đi tới bên máy tính, mở máy vi tính ra, “Các anh có thể tự mình sang đây xem......”