“Anh xác định chính là căn phòng này?” Tiếng Chu Tiêu vang lên giữa bầu không khí yên tĩnh, hai người đã đi tới trước một căn phòng.
“Không tin đầu óc của tôi thì cùng nên tin tưởng kỹ thuật vi tính của tôi đi!” Y Sâm liếc Chu Tiêu.
Hắn bí mật xâm nhập hệ thống máy tính của Uy Khải. Kết quả thật sự phát hiện có một người thần bí xuất hiện hoàn toàn trùng khớp thời gian trả phòng của Lộ Á Sâm, cho nên hắn vô cùng xác định, căn phòng này chính là do Lộ Á Sâm đặt.
“Vậy thì đi vào!” Chu Tiêu nhún vai. Kỹ thuật máy tính của Y Sâm hắn không thể không tin tưởng, cho dù đôi khi đầu óc người này có chút đần độn.
“Ừ.” Y Sâm gật đầu, nhanh chóng đưa tay ấn nút ở bên ngoài phòng.
Uy Khải là khách sạn cao cấp nhất Milan, mỗi khách hàng gần như đều có căn phòng do chính mình đặt trước. Mà căn phòng dĩ nhiên chỉ mở ra vì khách hàng. Cho nên, bên ngoài mỗi một căn phòng đều có một cái nút, cần chính khách hàng điền mật mã để vào.
“Tít, tít, tít......” Say mấy tiếng thật nhỏ vang lên, ting, cửa phòng mở ra.
Y Sâm nhìn Chu Tiêu, sau đó liền đi vào.
Trong phòng không có một chút ánh sáng.
Chu Tiêu bật công tắc lên, toàn bộ đèn trong phòng đều sáng lên, giống như ban ngày.
Thiết bị trong phòng đều là cao cấp nhất. Đồ trang trí từ trên trần nhà đến sàn, từ bàn đến giường, từ thiết bị TV đến máy vi tính.
Y Sâm nhìn quanh bốn phía, lắc đầu, “Tiêu, anh có phát hiện ra cái gì không?”
“Tạm thời không có!” Chu Tiêu đi một vòng ở bên trong phòng.
Ánh mắt nhìn xung quanh rất nghiêm túc, không có bỏ sót một thứ nào.
“Bên này có một máy vi tính.” Y Sâm nhìn máy vi tính nằm yên trên bàn, liếc mắt nhìn Chu Tiêu, “Nếu không phải thử nhìn xem?”
Chu Tiêu gật đầu, “Tên Lộ Á Sâm này lại cẩn thận như vậy, thật sự là một chút gì đó cũng không để lại!”
Y Sâm mở máy vi tính ra, trước phá giải mật mã trong máy vi tính. Sau đó động tác hết sức nhanh chóng, đi thẳng tới trang chủ máy vi tính.
Trên trang chính gần như không có gì cả, chỉ có mấy phần ứng dụng software.
Y Sâm gõ gõ máy vi tính, xem máy vi tính gần đây có lưu lại địa chỉ và một chút tin tức quan trọng gì không.
Đột nhiên có mấy chữ đập vào trong mắt của Y Sâm và Chu Tiêu.
“Ngày kia, trung tâm thành phố Milan.”
Chu Tiêu và Y Sâm đối diện nhìn nhau một cái, trong ánh mắt thoáng qua một tia sáng tỏ. Thời gian ghi chép tin tức này chính là chiều hôm qua.
“Vậy cũng là ngày mai!” Chu Tiêu đưa tay ôm ngực, “Ngày mai có thể có chuyện gì? Hơn nữa còn ở trung tâm thành phố Milan?”
Y Sâm lắc đầu, “Không có tìm được bất kỳ đầu mối gì mà Tiểu Thất lưu lại, ngược lại tìm được một tin tức như vậy, nhưng điều này có thể nói rõ cái gì đây?”
Lòng của hắn cũng sớm đã bình tĩnh lại. Cho dù chuyện Tiểu Thất mất tích gây ra chấn động lớn đối với hắn. Nhưng muốn thuận lợi tìm được Tiểu Thất cũng không phải làm càn làm ẩu là có thể tìm được. Nếu hắn không bình tĩnh, Tiểu Thất còn phải trông cậy vào ai?
Tắt máy vi tính, Y Sâm gục đầu nằm ở trên bàn, hai mắt nhắm nghiền.
Tiểu Thất, em thật sự không để lại một chút xíu tin tức nào sao?
Lộ Á Sâm đi đâu, mang theo em đi đâu rồi?
“Ai......” Chu Tiêu than nhẹ.
Xem ra, bọn họ chạy không một chuyến rồi.
Y Sâm đưa tay gõ nhẹ mặt bàn, tựa hồ đang nghĩ cái gì.
Mở mắt, nhìn sàn nhà, đột nhiên một bông tai nho nhỏ đập vào mắt Y Sâm.
Y Sâm cúi người xuống, nhặt cái bông tai đó từ trên sàn nhà, đặt ở trong lòng bàn tay của mình.
Chu Tiêu nhìn bông tai trong lòng bàn tay Y Sâm, hai mắt khẽ híp lại.
Xem ra cũng không phải bọn họ không tìm được gì.
“Bông tai này là Tiểu Thất để lại!” Chu Tiêu đã cảm thấy bông tai này nhìn rất quen mắt. Nếu như hắn không đoán sai, nhất định là của Tiểu Thất.
“Ừ.” Y Sâm gật đầu, “Đây là món quà đầu tiên tôi đưa cho Tiểu Thất!”
Ban đầu Tiểu Thất làm nhiệm vụ đầu tiên trở lại, cô liền quấn hắn muốn một phần quà tặng. Lúc đó hắn còn cười cô nói có tâm tư phụ nữ. Nhưng, tại sao hắn có thể quên, Tiểu Thất vốn chính là một người phụ nữ, một người cần được thương yêu, cần được bảo hộ mà thôi.
“Cái này nhất định là do Tiểu Thất làm rớt trong lúc hoảng loạn.” Y Sâm đưa tay nắm chặt, bông tai an tĩnh nằm ở trong lòng bàn tay hắn.
Hắn tặng quà, Tiểu Thất không thể nào tháo ra. Bông tai này, hắn muốn đợi đến khi Tiểu Thất trở lại, tự tay giao cho cô lần nữa, giúp cô mang vào.
“Chúng ta đã có thể xác định chắn chắn, chuyện này là do Lộ Á Sâm làm.” Chu Tiêu nhìn Y Sâm, “Nơi cuối cùng Tiểu Thất ở lại chính là chỗ này!”
Y Sâm cúi đầu, hai mắt khẽ rủ xuống.
Tiểu Thất thật sự ở chỗ này xảy ra xung đột với Lộ Á Sâm! Nhưng dù cô lợi hại thế nào, đối phương cũng không phải là một người dễ dàng đối phó.
Lộ Á Sâm, người đàn ông này quả thật chính là ma quỷ!
“Reng, reng......” Âm thanh cực kỳ nhỏ vang lên ở trong túi Chu Tiêu.
Chu Tiêu lấy điện thoại ra, nhấn một cái, đặt ở bên tai, tiếng Ngũ Nhật nhanh chóng truyền từ bên kia vào trong tai của hắn.
“Tiêu, lập tức trở về. Bên này nhận được tin tức quan trọng!” Giọng Ngũ Nhật có chút nghiêm túc.
Cất điện thoại, Chu Tiêu nhìn Y Sâm.
“Thế nào?” Y Sâm hỏi, “Có phải bên kia đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Chu Tiêu lắc đầu, “Không rõ lắm. Nhưng Ngũ Nhật nói, chúng ta phải nhanh trở về!”
Y Sâm đứng lên, tất cả hình ảnh bốn phía lại lần nữa đạp vào hai mắt của hắn, hắn nắm chặt quả đấm, hít một hơi thật sâu.
“Đi thôi!” Y Sâm dẫn đầu đi ra ngoài.
Chu Tiêu cũng nhìn bốn phía, đi theo phía sau Y Sâm ra ngoài.
Lần này, thật phải đối mặt với Lộ Á Sâm để giải quyết vấn đề sao?
Bọn họ không phải người lương thiện, chuyện nhân từ nương tay với kẻ địch càng sẽ không làm. Bọn họ cũng tin tưởng, Lộ Á Sâm sẽ không xuống tay lưu tình với bọn họ.