Có điều lần này phía đạn bắn tới là từ trước mặt bay tới......
Y Sâm đứng vững bước nhìn ba người áo đen từ trên trời giáng xuống, hiện tại đang đứng ở trước mặt mình.
Trong tay ba người áo đen cũng cầm một cây súng lục tinh xảo.
Ba người Y Sâm, Chu Tiêu, Đệ Ngũ nhíu mày, nhanh chóng nhìn đối phương, Die nd da nl e q uu ydo n sau đó nhấc chân hết sức ăn ý tập kích về phía bộ phận quan trọng của mấy người đàn ông trước mắt.
Vừa đá một cước, cái chân còn lại đã đạp tới trước ngực bọn hắn, lúc này cây súng lục trong tay người áo đen đã bay đi.
Ba người áo đen không có súng sắc mặt hơi biến đổi. Mà ba người Y Sâm bọn họ cũng nhăn mày lại.
Truy binh phía sau cũng sắp tới, trước mặt lại đối diện với ba tên khó dây dưa.
Y Sâm đỡ Tiểu Thất ở trong lòng, nhìn hơi thở Tiểu Thất có ra mà không vào, lo lắng trong lòng đang từ từ tăng thêm từng chút từng chút một.
Tức giận điên cuồng, bóng dáng Y Sâm khẽ lướt, một cước đá bay một người đàn ông áo đen trước mặt, dieendaanleequuydonn động tác còn vô cùng ăn khớp móc cây súng lục của mình ra.
"Pằng......" Một tiếng, đạn xuyên qua lồng ngực người đàn ông.
Động tác của Đệ Ngũ và Chu Tiêu cũng nhanh nhẹn rút súng lục từ trong túi ra, "Pằng, pằng!"
Chỉ nghe thấy hai tiếng súng vang lên, hai người đàn ông áo đen còn lại cũng ngã theo.
"Đi mau......" Y Sâm nói một câu.
Lúc này, hắn đã có thể rõ ràng nghe được tiếng máy bay trực thăng không ngừng quanh quẩn phát ra ở trên sân thượng.
Ưng tới......
"Nhất định là Ưng!"
Chỉ cần Ưng tới, d,0dylq.d bọn họ lại nắm chắc thêm một phần.
Bọn họ nhất định có thể rời đi!
Ba bước thành một bước chạy bộ, ba người vừa phải chăm sóc Tiểu Thất, lại phải phòng bị đạn không ngừng bắn tới từ phía sau.
Đạn cứ như vậy từng viên từng viên lướt qua lành lạnh từ bên đầu, bên cổ.
Ba người chạy nhanh không thể không cảm tạ kỹ thuật bắn súng ‘ tinh xảo ’ của những người này. Nếu không, bọn họ cũng không biết bọn họ đã chết bao nhiêu lần.
Chỉ chốc lát sau, ba người đã chạy đến trên sân thượng.
Cách cửa sổ sát đất trong suốt, bọn họ có thể rõ ràng nhìn thấy, Liệp Ưng đứng trên máy bay trực thăng quanh quẩn ở giữa không trung, da.nlze.qu;ydo/nn trên mặt mang theo vẻ lo lắng.
Từ trên máy bay trực thăng nhìn xuống, Liệp Ưng nhìn ba người ôm Tiểu Thất hôn mê bất tỉnh có chút chật vật.
"Đáng chết...... sao lại biến thành bộ dạng này?"
Lúc này, hai mắt Liệp Ưng không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm Tiểu Thất ở trong lòng Y Sâm.
Gương mặt Tiểu Thất tái nhợt đập vào trong tầm mắt của hắn.
Hơi thở Liệp Ưng hô hấp cứng lại.
Sao lại trở nên thảm như vậy?
Hắn vẫn không biết một Tiểu Thất hăng hái cũng sẽ có lúc tinh thần sa sút như vậy. dinendian.lơqid]on Trên gương mặt tái nhợt kia thật không có một chút huyết sắc, đây vẫn là mặt người sao?
Mắt nhìn một đám người áo đen đuổi theo phía sau ba người Y Sâm, Liệp Ưng sắc mặt thật không tốt.
Người của tổ chức đệ nhất châu Âu bọn họ lúc nào lại bị truy đuổi thành bộ dạng này?
"Ưng, nhanh nghĩ biện pháp đi, nghĩ biện pháp mang Tiểu Thất đi trước!" Y Sâm nhìn Liệp Ưng ở giữa không trung nhìn xuống bọn họ, gấp gáp hô một tiếng.
Lúc này phải thế nào mới có thể thuận lợi tiếp ứng bọn họ!
Súng trong tay truy binh phía sau vẫn không ngừng nổ hoa lửa.
Chỉ có......
Mắt Liệp Ưng khẽ ảm đạm. Dieenndkdan/leeequhydonnn Chỉ có thể làm nổ nhóm người phía sau kia, bọn họ mới có thể thuận lợi lên máy bay trực thăng.
Khóe mắt hơi híp, Liệp Ưng hô một tiếng về phía dưới, "Các anh tránh trước đi!"
Y Sâm ngẩng đầu lên, rồi gật đầu. Sau đó mấy người rút lui tới khoảng đất trống bên cạnh.
Chỉ thấy, người phía sau đã đuổi tới sân thượng, nhưng Y Sâm bọn họ lại như giống như đã tan biến đi. Bọn họ vốn chẳng nhìn thấy một người nào, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn) chỉ có có một chiếc máy bay lẩn quẩn giữa không trung, không ngừng vang lên tiếng "Ù ù......".
Thụy Kỳ ngẩng đầu nhìn chiếc trực thăng giữa không trung, sắc mặt âm trầm.
Hắn có thể rõ ràng nhận ra, chiếc máy bay trực thăng này là máy bay trực thăng thuộc sở hữu của tổ chức đệ nhất châu Âu.
Đột nhiên, trên máy bay trực thăng vang lên một tiếng.
Thụy Kỳ ngẩng đầu, nhìn giữa không trung. Chỉ thấy một đứa bé mười mấy tuổi trong tay cầm một quả lựu đạn, đang mỉm cười nhìn bọn họ.
Thái độ của hắn tràn đầy xảo quyệt và lạnh lẽo.
"Bọn mày đã đuổi theo khổ cực như vậy, vậy tôi sẽ tặng cho bọn mày một phần đại lễ thì thế nào?" Vẻ mặt Liệp Ưng chế giễu nhìn Thụy Kỳ ở phía dưới: dfienddn lieqiudoon "Trở về nói cho chủ nhân của bọn mày rằng, món nợ này Liệp Ưng tôi nhớ kỹ, tôi nhất định sẽ đời lại gấp đôi từ trên người hắn ta, cho dù là cả đời này!"
Vừa nói xong, quả lựu đạn trong tay Liệp Ưng đã rơi xuống từ giữa không trung.
Thụy Kỳ biến sắc, hô một tiếng, "Cẩn thận......"
Người vừa nằm xuống, trong lòng không ngừng lặng lẽ đếm ngược thời gian.
Nhưng thời gian trôi qua từng giây từng phút, quả lựu đạn bị Liệp Ưng ném xuống dường như còn chưa có động tĩnh gì!
Sắc mặt hơi biến đổi, trong lòng thầm kêu một tiếng không tốt.
Thụy Kỳ ngẩng đầu lên, chỉ thấy một mảnh khói mù trước mắt mình.
Khói mù có hơi sặc người!
Thụy Kỳ đứng lên từ trên mặt đất, dfienddn lieqiudoon dùng sức vung tay vung lên, muốn xua tan khói mù trước mắt.
"Đáng chết......" Thụy Kỳ cúi đầu mắng một tiếng.
Khói này sặc chết hắn rồi!
Đợi đến khi khói mù từ từ tản đi, Thụy Kỳ mới hơi ngẩng đầu, nhìn máy bay trực thăng xoay hai vòng giữa không trung.
Liệp Ưng đang đứng ở bên cửa sổ, vẻ mặt mỉm cười nhìn hắn. Có điều, trong nụ cười của Liệp Ưng lại mang theo một chút tâm tình không rõ.
Sắc mặt Thụy Kỳ âm u, lại cứ làm như vậy nhìn máy bay trực thăng xoay vòng, sau đó thoải mái bay đi!
"Thụy Kỳ đại ca......" Bên cạnh một tiểu tử tóc vàng tiến lên hỏi một câu, "Chúng ta có cần phải phái máy bay trực thăng ra ngoài truy kích không?"
Thụy Kỳ lắc đầu, một câu cũng không nói.
Phái máy bay trực thăng ra ngoài truy kích cần thiết sao?
Bên kia, Sâm Lộ Á đã khôi phục hệ thống theo dõi.
Vào giờ phút này, ánh mắt hắn cũng không nhúc nhích nhìn trên màn hình.
Nếu như mới vừa rồi hắn không nhìn lầm, Liệp Ưng đó, Die nd da nl e q uu ydo n người lãnh đạo tối cao của tổ chức đệ nhất lại có gương mặt giống Hàn Khuynh Thược y như đúc. Mà Hàn Khuynh Thược là ai?
Hàn Khuynh Thược là đứa bé mà Mộ của hắn và Ninh Doãn Ngân sinh ra!
Chẳng lẽ, đứa bé này cũng thế......
Sâm Lộ Á khẽ cau mày.
Thật sự là......