Chương 100: Ôm cây đợi thỏ 2
Tầm chừng mười lăm phút đồng hồ sau, thợ săn di tích và dân du cư hoang dã lục tục chạy tới, đi lên trên đỉnh đồi.
Bọn họ đều khá cẩn thận, chia tách và không xâm phạm lẫn nhau, dù sao còn chưa xác định ở chỗ xảy ra điều bất thường có thu hoạch gì không mà đi đánh nhau trước thì đúng là quá ngu xuẩn.
Lại một lúc sau, Tưởng Bạch Miên vỗ vai Thương Kiến Diệu, chỉ vào con đường bên trái.
Cô không lên tiếng, bởi cô không thể xác định giọng mình sẽ to đến mức nào, cho nên chỉ có thể dùng tay ra hiệu.
Thương Kiến Diệu nhìn theo tay cô, thấy hai nam dân du cư hoang dã lén lén lút lút, sợ hãi dè dặt.
Từ bên ngoài khó mà nhìn ra tuổi cụ thể của bọn họ, nhưng điểm chung của cả hai là da dẻ sần sùi nứt nẻ, phơi nắng nhiều nên đen sì, tóc thì bết dầu thành từng chùm buông xõa, râu ria trên mặt không biết để bao lâu chưa cạo, bên ngoài dính đủ thứ bẩn thỉu không rõ là gì.
Một trong hai người này khoác áo lông màu xanh đậm thủng lỗ chỗ, bên trong là áo sơ mi dính dầu mỡ tới cứng ngắc, không nhìn rõ màu sắc ban đầu, bên ngoài khoác một áo màu đen không dài chưa tới thắt lưng, trông rõ ràng không hợp với bộ đồ, chân đi đôi giày cao su màu xanh lục quân đội. Bên hông gã treo một khẩu súng lục màu đen lóe lên vẻ sáng bóng kim loại, tay cầm một con dao dài dài lưỡi cong.
Thương Kiến Diệu cảm thấy thứ đó trông rất giống mã tấu trong sách giáo khoa.
Người còn lại thì mặc chiếc áo bông cũ khá chật, qua những lỗ thủng khá to trên đó, có thể thấy được bông bên trong ép lại thành cục, biến thành những cục đen sì. Y dường như không có súng, trên lưng là một con dao găm được mài khá sắc, hai tay lăm lăm một cây gậy bóng chày, trên vai thì đeo một cái túi khô quắt cực kỳ, trông vô cùng bẩn.
"Có, vấn đề gì sao?" Thương Kiến Diệu khe khẽ hỏi.
Những người này gần như chẳng có gì khác với dân du cư hoang dã tới lúc trước, chỉ là trông càng bẩn thỉu hơn thôi.
"Tôi..." Tưởng Bạch Miên phát ra một âm, trong giọng nói thể hiện rõ ý hỏi.
Thương Kiến Diệu lập tức hiểu ý của tổ trưởng, bèn vội vàng nói:
"Nhỏ hơn một chút nữa."
Trải qua hai lần "điều chỉnh thử", Tưởng Bạch Miên cuối cùng hạ nhỏ giọng mình nói:
"Anh không thấy trang bị của hai dân du cư hoang dã này quá kém sao?"
"Không phải chuyện trang bị của dân du cư hoang dã kém là rất bình thường sao?" Thương Kiến Diệu hỏi lại.
"Đúng." Tưởng Bạch Miên không phủ nhận, vừa nhìn hai dân du cư kia vừa cân nhắc nói:
"Trọng điểm ở chỗ, hành vi của bọn họ mâu thuẫn với trang bị của bọn họ. Trong tình huống như thế này, dân du cư hoang dã chỉ có một khẩu súng lục và vài món vũ khí lạnh hoàn toàn không dám làm nhóm đầu tiên chạy tới chỗ xảy ra bất thường thế này. Chỉ cần xảy ra tranh đấu, bọn họ gần như không có năng lực tự bảo vệ bản thân.
Đối với loại dân du cư hoang dã này mà nói, bọn họ sẽ tới vào nửa ngày, thậm chí là một ngày sau, xem có kiếm được chút cơm thừa canh cặn nào không. Đến lúc đó, đối thủ cạnh tranh đều là những người sàn sàn nhau, bọn họ không đến mức không có sức chống cự."
Thương Kiến Diệu nghe mà khẽ gật đầu:
"Điều này giống rất nhiều động vật lấy cái xác thối rữa sau khi thú dữ săn bắt để lại làm thức ăn. Nói cách khác, có xác suất hai dân du cư này bị người ta ép tới đây?"
Mà ai lại rảnh rỗi không việc gì đi ép hai dân du cư hoang dã không có năng lực gì tới đây điều tra bất thường?
Tưởng Bạch Miên chính là dạy bảo bằng thực tiễn, nghe vậy thì cười nói:
"Đúng. Anh có thể khiến bọn họ trở nên thân thiết, trực tiếp nói tình hình tương ứng cho chúng ta biết không?"
Thương Kiến Diệu nhìn hai gã dân du cư càng ngày càng gần, thản nhiên đáp:
"Nếu chỉ một người thì không thành vấn đề. Nhưng nếu cả hai đều ở một chỗ, bọn họ có khả năng không nhỏ chứng kiến cho nhau, làm cho 'suy luận' mất hiệu lực.
Nếu tách ra, ảnh hưởng một trước, sau đó gom lại ảnh hưởng người còn lại thì cũng được."
Tưởng Bạch Miên giơ tay làm động tác "ok":
"Điều này đơn giản. Đổi súng."
Dứt lời, cô và Thương Kiến Diệu trao đổi súng phóng lựu với súng trường.
Một giây sau, Tưởng Bạch Miên đột nhiên nhảy xuống, ngay trước mặt hai gã dân du cư hoang dã kia.
Sau khi tiếp đất, cô nhanh chóng giơ súng trường lên, lạnh lùng chỉ thẳng vào gã đàn ông mặc áo lông rách, đang thò tay lấy khẩu súng bên hông.
Mà gần như cùng lúc đó, cô khẽ vặn eo, tung chân phải đá ra, như một chiếc roi đột nhiên kéo căng.
Không có gì đáng nghi ngờ khi cú đá này không trúng, nhưng lại khiến gã đàn ông cầm gậy bóng chày sợ tới mức nhanh chóng lùi ra sau, ngã nhào xuống đất.
Gã nhìn khẩu súng trường trong tay Tưởng Bạch Miên, không chút do dự bỏ đồng đội, lảo đảo chạy trốn, không dám quay đầu nhìn.
Người đàn ông một tay chạm súng, tay kia cầm thanh mã tấu vẫn bị súng trường chỉ thẳng, không dám động đậy chút nào.
Lúc này Thương Kiến Diệu cũng nhảy xuống theo, cười nói:
"Đừng căng thẳng. Chúng tôi không có ác ý."
Hắn vừa ra hiệu cho Tưởng Bạch Miên hạ nòng súng xuống, vừa tranh thủ lúc gã đàn ông kia đang ngơ ngác, nói:
"Anh xem, các anh đến tìm hiểu tin tức, chúng tôi cũng thế. Các anh là con người, chúng tôi cũng là con người. Cho nên..."
Biểu cảm trên mặt người đàn ông kia dần trở nên sinh động, cuối cùng gã nở nụ cười:
"Ô người anh em!"
Sau khi gọi như thế, gã theo bản năng liếc nhìn Tưởng Bạch Miên, chỉ thấy cô đã thu khẩu súng trường lại, không thể hiện chút thù địch nào, thế là lại càng tin tưởng phán đoán và suy luận của mình.
"Người anh em!" Thương Kiến Diệu học theo đối phương, nhiệt tình gọi: "Là ai bảo các anh tới đây thế?"